Chương 2: Giữa Ánh Trăng Và Lời Hứa
Gian bếp nhỏ nhà Hatake rộn ràng hơi thở buổi chiều yên bình. Obito thoăn thoắt gọt rau, xắt thịt; Kakashi đứng bên cạnh nêm gia vị, tay áo vén cao để lộ cổ tay thon dài. Shikato, với chiếc tạp dề con quấn ngang bụng, dán mắt dõi theo từng động tác của cha, như muốn khắc ghi tất cả vào trí nhớ non nớt.
Khi bữa cơm dọn xong, ba người quây quần bên mâm. Món ăn giản dị nhưng đượm hương vị gia đình. Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa mùi canh nóng, cá nướng thơm lừng, hòa cùng ánh đèn vàng ấm áp, khiến căn nhà như sáng rực lên giữa một góc bình yên của thế giới ninja.
Sau bữa tối, Shikato theo Obito ra sân luyện tập. Ánh trăng đổ xuống nền đá lát, phủ một lớp bạc mơ hồ. Kiếm chạm nhau ngân vang, rồi lại lùi bước nhường chỗ cho nụ cười. Không còn sự khắc nghiệt của chiến trường, mà chỉ còn nhịp điệu uyển chuyển, như một khúc vũ khẽ ngân giữa cha và con.
Khi cơ thể đã mỏi rã, cả ba cùng ngâm mình trong bồn nước nóng. Hơi nước mờ ảo quấn quanh, mang theo mệt nhọc tan biến, chỉ để lại hơi ấm gắn kết như sợi dây vô hình giữa ba trái tim.
Đêm buông. Shikato được đưa về phòng. Kakashi và Obito ngồi hai bên giường, kể cho con nghe những câu chuyện cũ: có hành trình, có bạn bè, có cả nước mắt và những bài học khắc sâu. Giọng kể trầm ấm đưa cậu bé dần chìm vào giấc ngủ, hàng mi khẽ cụp xuống như cánh bướm.
Trước khi rời đi, cả hai cùng cúi xuống hôn lên trán con trai, thì thầm:
- Ngủ ngon nhé, Shikato.
- Ngủ ngon, cha... ngủ ngon, ba... - giọng mơ hồ, rồi cậu bé cuộn mình trong chăn như một chiếc kén nhỏ.
Cánh cửa được khép nhẹ, để lại căn phòng yên ắng.
Trong phòng ngủ, ánh trăng hắt bóng mờ nhạt lên tường. Kakashi lặng lẽ dựa đầu vào vai Obito, đôi mắt như trôi vào khoảng tối vô định.
- Em vẫn lo ư? - Obito siết nhẹ tay anh, khẽ hỏi.
Kakashi gật đầu, giọng trầm thấp:
- Nếu hai đứa nhỏ sắp chào đời cũng phải trải qua những chuyện như Shikato từng trải... anh không biết mình có chịu nổi không. Câu hỏi đó cứ ám ảnh mãi.
Hình ảnh thoáng qua trong tâm trí: một đứa trẻ bé nhỏ, toàn thân nhuộm máu, đứng chênh vênh giữa vũng đỏ lạnh lẽo. Ký ức ấy, Kakashi đã luôn tìm cách lẩn tránh.
Obito lặng người. Nỗi đau đó, anh không thể xoá nhòa. Nếu hôm ấy anh đến kịp, nếu không muộn màng... có lẽ con trai họ đã không phải gánh chịu một mình. Nhưng đời này vốn chẳng có hai chữ "giá như".
Obito không nói, chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người trong lòng, dịu dàng như gió thoảng.
- Mọi chuyện đã qua rồi, Kakashi. Đừng tự giam mình trong bóng tối nữa.
Anh ngẩng lên, ánh mắt vững chãi:
- Anh sẽ không để chuyện đó lặp lại. Tuyệt đối không.
Ánh trăng bạc khẽ phản chiếu trên hai chiếc nhẫn bạc nơi tay họ đan chặt.
◆ Trên nhẫn Kakashi:
「君は光、僕の道」- Em là ánh sáng, là con đường của anh.
◆ Trên nhẫn Obito:
「闇を越えて、君へ辿り着いた」- Băng qua bóng tối, anh đã đến được bên em.
Khi đặt cạnh nhau, thông điệp trở nên trọn vẹn:
"Dù đi qua bóng tối hay ánh sáng, chúng ta vẫn tìm thấy nhau."
Một nụ cười dịu dàng hé trên môi Kakashi. Anh ngẩng đầu, trao Obito cái nhìn tin cậy:
- Đúng... chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại.
Obito yên lòng, cẩn thận dìu anh nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy như bao bọc cả thế giới trong lòng. Kakashi nhắm mắt, để hơi ấm lan tỏa, bình yên như thể chưa từng có vết thương nào.
- Ngủ ngon, ánh sáng của anh. - Obito thì thầm.
- Ngủ ngon... anh hùng của em. - Kakashi đáp khẽ.
Họ không hề hay biết... giữa màn đêm tĩnh mịch, trên đầu hồi mái ngói xa kia, một đôi mắt đỏ rực đang lặng lẽ dõi theo.
Ánh mắt ấy không hằn thù hận. Ngược lại, dịu dàng đến lạ. Như thể đang nhìn báu vật duy nhất còn sót lại trong nhân gian.
Một cơn gió lạnh thốc qua, lá khô xoay tít trong đêm. Khi gió qua đi, bóng hình ấy cũng biến mất - như chưa từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro