Chương 27: Tay Găng và Mực Đen

Cánh cửa lớp vừa khép lại sau lưng Shikato, cả căn phòng như chìm vào một lớp sương lạnh buốt.

Trên bục giảng, Konohamaru nhắm mắt vài giây rồi mở ra, ánh nhìn nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Moegi siết chặt nắm tay, cố nén cơn phẫn nộ đang bốc lên trong lồng ngực. Udon lặng lẽ đẩy gọng kính, không nói gì. Riêng Hanabi – đôi mắt Byakugan trắng toát vẫn dõi về phía cánh cửa nơi Shikato vừa khuất bóng.

— Mấy đứa... đã thấy rõ chưa? — Konohamaru lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống.

— Đây không còn là chuyện của một học viên nữa... mà là vấn đề về đạo đức, phẩm chất, và danh dự của Học viện chúng ta.

Không ai trả lời. Tất cả đều cúi đầu, ánh mắt chùng xuống.

Taru đứng chết lặng, mồ hôi túa ướt lưng áo. Anh biết... sau hôm nay, danh tiếng của mình sẽ không thể giữ được nữa. Có lẽ... còn tệ hơn.

Udon quay sang Moegi, nhỏ giọng:
— Tớ nghĩ nên báo cáo chuyện này trực tiếp cho Hokage. Chậm trễ chỉ khiến mọi thứ thêm tồi tệ.

Moegi gật đầu, đôi mắt hoe đỏ vì phẫn nộ.
Konohamaru bước xuống khỏi bục giảng, khẽ nói:

— Sho, Masa… cảm ơn hai em. Dù cách thể hiện có hơi... ồn ào, nhưng các em đã làm đúng.

Masa bật cười, xoa gáy:
— Ha ha… thật ra em chỉ không chịu nổi mấy loại người hai mặt.

Sho không nói gì, chỉ nhắm mắt quay đi, trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày.

Hanabi nhìn quanh lớp:

— Hãy coi chuyện hôm nay là bài học để trưởng thành. Đừng bao giờ trở thành người mà chính mình phải khinh thường.

Không có tiếng đáp.

Moegi tiếp lời:
— Nếu các em vẫn giữ thái độ vừa rồi, thì dù có tốt nghiệp Học viện cũng không bao giờ trở thành ninja thực thụ.

— Giờ, các em có thể ra về.

Cả lớp như được ân xá, lặng lẽ đứng dậy, nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Khi Masa, Sho và Mareo chuẩn bị đi theo dòng người, Konohamaru lên tiếng giữ lại:

— Sho, Masa... phiền hai em đi cùng bọn thầy đến văn phòng Hokage một lát.

Masa nhìn qua Sho, rồi khẽ gật đầu.

----------------


Tại văn phòng Hokage...

Kakashi ngồi sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, ánh mắt như cười mà không cười sau lớp mặt nạ quen thuộc.

— Có chuyện gì sao? Vừa kết thúc lễ nhận đội mà các cậu đã đến thế này...

Trước mặt anh là Konohamaru, Hanabi, Udon, Moegi xếp thành hàng. Sho và Masa đứng phía trước.

— Chẳng lẽ hai em học viên này muốn đổi đội? — Kakashi nhìn xuống, nửa nghi hoặc nửa trêu đùa.

— Không, không! — Masa liên tục xua tay — Em rất hài lòng với đội hình của mình ạ!

Đôi mắt Kakashi cong lên, biểu cảm ôn hòa như ánh nắng nhẹ đầu xuân, giọng nói mang theo chút từ tính khiến người nghe vô thức thả lỏng:

— Vậy sao? Tốt quá rồi.

Sho lặng nhìn người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ:
“Người này... thật sự là cha của tên Uchiha lạnh lùng kia sao?”

— Hokage-sama, chúng tôi đến vì chuyện liên quan đến Shikato. — Moegi lên tiếng.

Kakashi hơi ngẩng đầu lên. Là một người cha, anh hiểu rõ con trai mình: Shikato tuyệt đối không chủ động gây chuyện. Đây là lần đầu tiên anh nghe người khác báo cáo về Shikato với tư cách Hokage – và trong lòng anh, một nỗi bất an đang lặng lẽ trỗi dậy.

— Là chuyện gì? — Giọng anh trầm hẳn xuống.

Ba Jōnin đồng loạt nhìn về phía Konohamaru.

— Chuyện là...

Konohamaru kể lại toàn bộ sự việc: từ lúc Taru đọc tên, đến màn đối đầu của Masa, Sho, và cuối cùng là việc Shikato đứng lên đối chất rồi rời khỏi lớp. Không một chi tiết nào bị lược bỏ.

Càng nghe, sắc mặt Kakashi càng tối lại. Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

Rắc!!

Một âm thanh sắc lạnh vang lên. Không biết từ lúc nào, Kakashi đã cầm một cây bút trên tay – giờ đây nó bị bẻ đôi, thân bút nát vụn, mực đen tuôn ra thấm vào chiếc găng tay đang đeo, nhỏ xuống tài liệu bên dưới.

— Hokage Đại Nhân, ngài ổn chứ? — Hanabi khẽ hỏi.

— À, không sao. — Kakashi nhẹ giọng, tháo găng tay thấm mực, cuộn tròn tập tài liệu rồi ném vào thùng rác gần đó.

— Cái đó là... tài liệu...? — Udon hơi chần chừ hỏi.

— Không quan trọng đâu. — Kakashi đáp, ánh mắt vẫn dõi vào hai cậu nhóc trước mặt.

— Sho, Masa... cảm ơn hai em.

— Nếu sau này gặp khó khăn gì, cứ đến tìm ta. Trong khả năng có thể, ta sẽ giúp.

Masa cười xòa, xua tay:
— Ngài không cần khách sáo vậy đâu, Hokage-sama.

Kakashi quay sang các Jōnin.
— Phần còn lại, ta sẽ xử lý. Cảm ơn mọi người đã không im lặng.

— Dù chúng tôi không nói, Shikato cũng sẽ kể cho ngài thôi. — Moegi nhẹ nhàng nói.

Kakashi lắc đầu:

— Không đâu. Tính của Shikato, ta hiểu rõ. Mấy chuyện thế này... thằng bé sẽ không bao giờ kể cho ta.

----------------


Bên ngoài tòa nhà Hokage...

Konohamaru, Hanabi, Udon, Moegi lần lượt bước ra. Sho và Masa đi sau.

Dưới gốc cây trước sân, hai bóng người đang đứng đợi. Một người trong số họ lên tiếng:

— Yo Masa, xong rồi chứ?

— Dai! Không ngờ cậu cũng đứng đợi ở đây ha. Mọi chuyện ổn rồi. — Masa vươn tay đập tay với cậu bạn.

— Mà hai người kia đâu?

— Về trước rồi. Họ bận lắm mà. — Dai nhún vai.

Konohamaru tiến tới, nhắc nhở ba học trò:
— Sáng mai, đúng tám giờ. Sân số Bảy. Đừng đi trễ.

— Vâng! — Cả Sho, Masa, Mareo đồng thanh.

Hanabi cũng quay sang:
— Dai, mai em và đội tập hợp ở sân số Tám, tám giờ. Nhớ báo cho hai người còn lại.

— Vâng ạ. — Dai gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro