24

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, Đoàn Quốc Lâm dẫn lính tới Hạc môn.

Mạnh Hạc Đường ra vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì mà bước ra đón tiếp, anh mỉm cười với ông ta, hơi gật đầu: ''Đại nhân.''

Đoàn Quốc Lâm nhìn anh, phân phó cho thủ hạ: ''Lục soát!''

Bọn binh lính đồng loạt bắt đầu lục soát khắp nơi, nói là lục soát chứ thật ra là đập đồ, Mạnh Hạc Đường lẳng lặng nhìn bọn họ, cười hỏi Đoàn Quốc Lâm: ''Đại nhân làm thế này là ý gì?''

Đoàn Quốc Lâm quan sát anh một chút, ông ta cũng cười nói: ''Đường chủ đừng sợ, Đoàn mỗ chỉ nhận được chút tin tức thôi, tôi muốn hỏi là chuyện hôm nay có một lô súng đạn được vận chuyển qua cảng tiền tệ ở thành tây, Đường chủ có biết không?''

Mạnh Hạc Đường nhướng mày cười: ''Tôi nói tôi không biết, đại nhân có tin tôi không?''

Đoàn Quốc Lâm nghe giọng điệu âm dương quái khí của anh thì càng nghĩ là lô súng ống đạn dược này đang ở Hạc môn, nhưng lúc này phó sĩ quan lại tới báo cáo: ''Đại nhân, không tìm thấy.''

Mạnh Hạc Đường khẽ mỉm cười, Đoàn Quốc Lâm nhíu chặt mày, bỗng như kịp nhận ra gì đó, âm thầm siết thật chặt nắm đấm, nhịn cơn giận xuống hỏi anh: ''Lén lút vận chuyển mua bán súng đạn là tội nặng, Đường chủ cũng không phải là không biết, nhưng chỉ cần Đường chủ nói ra đám súng ống đạn dược đó đang ở đâu, tôi có thể tha cho cậu một mạng.''

Chắc chắn là Đoàn Quốc Lâm đã đoán được, Mạnh Hạc Đường lại cười nói: ''Tôi nói tôi thật sự không biết thì đại nhân có tin không?''

Đoàn Quốc Lâm không thèm phí lời với anh, nghiêm giọng nói: ''Nếu Đường chủ đã không chịu hợp tác, vậy cũng đừng trách tôi không niệm tình, người đâu, bắt lại cho tôi!''

''Đại nhân muốn bắt tôi à, có tội danh không?'' Mạnh Hạc Đường nhướng mày nhìn chằm chằm vào ông ta, anh vẫn cười.

''Tội danh thì có nhiều lắm, Đường chủ không cần phải lo chuyện đó.'' Đoàn Quốc Lâm cười nói.

Hai tên lính cầm dây thừng bước về phía anh, lúc này, đột nhiên một con dao găm bay tới, bay thẳng xuống đỉnh đầu của hai tên lính kia rồi cắm xuống đất.

Mạnh Hạc Đường thoáng nhìn qua con dao găm quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn về phía người của Cửu môn vọt từ ngoài cửa vào, người của Cửu môn giơ súng lên, trong phút chốc bao vây người của Đoàn Quốc Lâm, Vương Cửu Long, Trương Cửu Linh, Châu Cửu Lương ung dung bước tới, Trương Cửu Linh rút con dao găm của cậu ta ra khỏi mặt đất, đứng bên cạnh Mạnh Hạc Đường, lạnh lùng nhìn Đoàn Quốc Lâm.

Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười, nhìn bọn họ: ''Mấy cậu vẫn có thể tới muộn hơn chút nữa, đợi ông ta giật sập Hạc môn của anh rồi tới cũng không muộn.''

Trương Cửu Linh bị anh chọc cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai anh, nói một câu nghiêm túc: ''Cửu Lang nhờ em thay anh ấy nói với anh một tiếng cảm ơn, cũng xin anh yên tâm, Cửu môn tuyệt đối sẽ không để Hạc môn đội cái nồi này.''

''Xem như cậu ta còn chút lương tâm.'' Mạnh Hạc Đường nhướng mày cười, từ sớm anh đã nghĩ Dương Cửu Lang không phải người như vậy.

Đoàn Quốc Lâm cảnh giác nhìn những người vừa tới, ông ta tức hổn hển nói: ''Được lắm, nếu đã vậy thì bây giờ bổn quan dùng tội cản trở người thi hành công vụ, niêm phong Hạc môn của cậu, người đâu, đè Mạnh Hạc Đường xuống cho tôi!''

Các binh lính hơi do dự, sau đó đồng loạt bước về phía Mạnh Hạc Đường, Vương Cửu Long cầm súng bắn chỉ thiên, cất giọng: ''Để tôi xem ai dám!''

Các binh lính đều bị dọa không dám nhúc nhích, lúc này, ngoài cổng truyền tới một giọng nói: ''Tôi dám!''

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, Mạnh Hạc Đường nhìn thấy Trần Văn Hưng, anh âm thầm siết chặt nắm đấm, hiện tại bọn họ ít người không đánh lại lực lượng đông đảo của chúng, nếu như đánh nhau, Hạc môn và Cửu môn nhất định sẽ tổn thất nặng nề, không thể liều mạng, chỉ có thể dựa vào trí.

Còn Trần Văn Hưng cũng hơi nhíu mày, mặc dù bọn họ đông người, nhưng thần thể đều không thể so sánh được với Cửu môn, nếu thật sự đánh nhau, sợ là bọn họ cũng không chiếm được ưu thế, nói không chừng còn tổn thất nặng.

Mạnh Hạc Đường nhẹ nhàng đè tay cầm súng của Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long xuống trước, ra vẻ thoải mái mỉm cười, nói với Đoàn Quốc Lâm: ''Nói cái gì mà niêm phong Hạc môn, không phải là ông muốn việc kinh doanh của tôi sao? Được thôi, dựa theo quy tắc của Hạc môn, bỏ súng xuống, từng người bước lên đánh! Nhiều năm nay đại nhân trăm phương ngàn kế chèn ép công việc làm ăn của Hạc môn, Hạc môn của tôi cũng đã nhịn đủ rồi, đừng thấy Hạc môn chúng tôi làm ăn dễ ức hiếp, nếu ngài không nể mặt thì chúng tôi cũng không sợ trở mặt với quan chức!''

Trần Văn Hưng nhìn Mạnh Hạc Đường một chút, anh thế này là đang cố ý dùng phép khích tướng dẫn dụ Đoàn Quốc Lâm vào bẫy, Trần Văn Hưng âm thầm khều Đoàn Quốc Lâm, Đoàn Quốc Lâm liếc nhìn qua Trần Văn Hưng, Trần Văn Hưng vội đưa mắt ra hiệu với ông ta, Đoàn Quốc Lâm hiểu ý quay đầu nói với Mạnh Hạc Đường: ''Được, vậy thì theo quy tắc của cậu để tóm Hạc môn của cậu!''

Trần Văn Hưng ở bên cạnh nghe thấy câu này của ông ta thì suýt chút đã lảo đảo ngã xuống đất, nghiêng đầu qua nhìn ông ta với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.

Đoàn Quốc Lâm thấy vẻ mặt của ông ta không đúng, cũng kịp nhận ra, lập tức nhăn mày, nhỏ giọng hỏi ông ta: ''Không phải ông bảo tôi đồng ý sao?''

Trần Văn Hưng ngẩng đầu lên, cũng phục ông ta luôn, đúng là chênh nhau mười mấy tuổi có khoảng cách thế hệ, một chút ăn ý cũng không có.

Mạnh Hạc Đường cũng cúi đầu cười trộm, thật sự không ngờ ông ta dễ dàng bị lừa như vậy.

''Người của Đức Vân Xã không dễ xem thường, nhất là đệ tử Cửu môn, ai ai cũng võ công cao cường, chúng ta dựa vào nhiều người còn có thể chiếm được chút ưu thế, bây giờ ông đồng ý với bọn họ để từng người lên đánh, sợ là chúng ta không ứng phó được đâu.'' Trần Văn Hưng nhỏ giọng nói với ông ta.

''Đã đồng ý rồi cũng không thể đổi ý được nữa, như thể chúng ta sợ bọn họ vậy, chuyện mất mặt như vậy tôi không làm được.'' Đoàn Quốc Lâm nói với ông ta xong, quay đầu nói với phó sĩ quan: ''Cậu lên trước đi.''

Mạnh Hạc Đường thấy bọn họ thì thầm bàn bạc, anh cười hỏi: ''Sao vậy? Còn muốn đánh nữa không? Hay là trận đầu Đoàn đại nhân chọn người bên chúng tôi đi?

Đoàn Quốc Lâm cười, cái ông ta chờ chính là câu này của anh, Đoàn Quốc Lâm nhìn về phía Châu Cửu Lương, biết cậu ta không biết võ, chỉ vào cậu ta nói: ''Trận đầu, phó sĩ quan của tôi đánh với cậu ta.''

Mạnh Hạc Đường cũng cười, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.

Châu Cửu Lương thấy ông ta chỉ vào mình, cậu ta lùi về phía sau một bước, nhàn nhạt nói: ''Tôi không đánh.''

''Đã nói là để tôi chọn người, Hạc môn thế này là muốn đổi ý rồi à?'' Đoàn Quốc Lâm cười nói.

Mạnh Hạc Đường mỉm cười liếc nhìn Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương thở dài bất đắc dĩ, bước lên một bước, Vương Cửu Long lập tức luống cuống, thì thầm với Mạnh Hạc Đường: ''Cửu Lương không biết võ, không được đâu.''

Mạnh Hạc Đường xua tay với cậu ấy, trấn an cậu ấy: ''Cậu cứ xem đi là được.''

Phó sĩ quan cười đắc chí bước qua, vừa vươn tay về phía Châu Cửu Lương, bỗng nhiên Châu Cửu Lương đưa tay nắm chặt tay của hắn, xoay một vòng, một tiếng trật khớp xương vang lên lanh lảnh, trong nháy mắt cánh tay của phó sĩ quan không thể động đậy được.

Tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ có Mạnh Hạc Đường là vẫn cười như cũ.

Trương Cửu Linh hơi nhíu mày: ''Sao tiểu tiên sinh lại biết võ?''

Sư phụ từng nói bất kỳ một đệ tử Cửu môn nào cũng đều có võ công cao cường, chẳng trách Châu Cửu Lương chỉ dựa vào y thuật mà có thể bước vào Cửu môn, hóa ra là giấu nghề. Vương Cửu Long cũng giật cả mình, quay đầu hỏi Mạnh Hạc Đường: ''Anh dạy anh ấy hả?''

Mạnh Hạc Đường lắc đầu, thật ra cũng có thể nghĩ được, nhìn thủ đoạn của Cửu Lương so với võ công của Mạnh Hạc Đường là hai thể loại hoàn toàn khác nhau.

Châu Cửu Lương vẫn còn đang đánh với phó sĩ quan, thật ra là chỉ có phó sĩ quan bị đánh từ nãy đến giờ thôi, Châu Cửu Lương đứng một chỗ không nhúc nhích, một tay cậu ta túm lấy cánh tay phó sĩ quan khiến hắn đi tới đi lui xung quanh, cánh tay còn lại thì vỗ vào từng nơi trên cơ thể hắn, bẻ chỗ này, đẩy chỗ kia, mỗi một lần phó sĩ quan đều kêu gào đau đớn, Trương Cửu Linh kinh ngạc nhìn bọn họ, cậu ta tò mò nói: ''Đây là võ thuật gì vậy, chưa từng thấy bao giờ.''

Mạnh Hạc Đường giải thích với cậu ta: ''Có từng nghe nói Thiếu Lâm có một loại võ thuật tên là thuật tháo xương chưa.''

''Chưa nghe bao giờ.''

Mạnh Hạc Đường ung dung nói: ''Võ thuật trên đời có hàng ngàn hàng vạn, kỹ thuật tháo xương là một trong số đó, song cũng là một trong mười ba môn trong y học, nhưng môn võ này không lưu truyền rộng rãi khắp thế giới, phương pháp tháo xương thật ra rất đơn giản, không gì ngoài bốn dạng nắm, tháo, đẩy, vò, nhưng muốn luyện được thì không phải chuyện dễ.''

''Anh ấy học chiêu này ở đâu vậy?''

Phó sĩ quan kia cũng thê thảm, bây giờ toàn thân đã mềm oặt nằm dưới đất, Đoàn Quốc Lâm và Trần Văn Hưng cũng bị dọa choáng váng, sững sờ trơ mắt nhìn.

Mạnh Hạc Đường nói tiếp: ''Hồi mấy năm trước, lúc Cửu Lương uống say từng nhắc với anh một lần, năm đó khi cậu ấy còn chưa vào Đức Vân Xã thì từng lăn lộn ở Thiếu Lâm, tiếc là trời sinh cậu ấy tính tình lạnh nhạt, lười nhớ nhiều, bốn dạng nắm, tháo, đẩy, vò thì chỉ học được hai môn tháo và đẩy, phương pháp tháo có thể tháo xương, phương pháp đẩy có thể nối xương, nhưng cũng đạt được đến mức dày công tôi luyện, trở thành một ý sát sinh và một ý cứu mạng.''

Vương Cửu Long nhíu mày: ''Anh nói nhiều như vậy, em vẫn không tin môn võ này, xương cốt gân mạch trong cơ thể người rắc rối phức tạp, sao có thể dễ dàng tháo gỡ như vậy được.''

Mạnh Hạc Đường tặc lưỡi, liếc mắt nhìn, túy ý nói: ''Có nghe tới Phân Thân Thoát Cốt Triền Long Thủ* chưa?''

*Chia gân, vặn xương, quấn tay rồng - một môn võ của phái Võ Đang.

Vương Cửu Long lại nghi ngờ: ''Đó không phải là võ thuật của phái Võ Đang sao?''

''Eh...'' Mạnh Hạc Đường bị hỏi khó, suy nghĩ một chút rồi lại nói với cậu ấy: ''Võ thuật trên đời đều xuất phát từ Thiếu Lâm mà, trước khi Trương Tam Phong sáng lập ra Võ Đang thì xuất thân từ đâu?''

Vương Cửu Long suy nghĩ rồi trả lời với vẻ ngạc nhiên: ''Đúng là từ Thiếu Lâm!''

Trương Cửu Linh ở bên cạnh không nghe bọn họ nói chuyện, trong miệng cậu ta cứ lải nhải đếm số, trong chốc lát này, bảy mươi tám khớp xương trên người của phó sĩ quan đều đã bị cậu ta tháo hết, Đoàn Quốc Lâm giận dữ nhìn cậu ta, vừa muốn rút súng ra, Trần Văn Hưng đã ngăn cản, bảo ông ta yên lặng xem thôi.

Châu Cửu Lương bắt lấy cánh tay phó sĩ quan, nhìn hắn nằm co quắp dưới đất, cậu ta lại đưa tay lên, ném hắn lên không trung, sau đó nhẹ nhàng bóp một cái lên từng khớp xương vừa rồi khiến phó sĩ quan kêu gào thê thảm từng cơn.

Trương Cửu Lang nhớ lại chuyện cũ, cậu ta nhíu mày nói: ''Em thấy tiểu tiên sinh không chỉ biết có mỗi một môn này đâu, năm đó em từng thấy lúc anh ấy cầm máu cho Cửu Lang, anh ấy nắm tay lại dùng đốt ngón tay xoay mấy lần lên xung quanh mạch tim của Cửu Lang, máu lập tức dừng chảy.''

Vương Cửu Long lại trợn to mắt lần nữa: ''Cái này chắc hẳn là điểm huyệt?''

Trương Cửu Linh nhẹ gật đầu: ''Mạnh ca nói tiểu tiên sinh từng lăn lộn ở Thiếu Lâm, điểm huyệt cũng là công phu bậc thượng thừa của Thiếu Lâm, là cảnh giới tương đối cao trong võ thuật, hơn nữa không phải ai cũng có thể luyện được.''

Lúc này, Châu Cửu Lương đã nối lại bảy mươi tám khớp xương của phó sĩ quan lần nữa, khi nối lại khớp cuối cùng, cậu ta đưa tay làm thành chưởng, cổ tay đảo một vòng, mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy lên bụng hắn, phó sĩ quan lập tức bị đánh văng ra, ngã sấp xuống đất, mặc dù các khớp xương đã được gắn lại hết nhưng hắn đã đau tới mức toàn thân đều không thể động đậy nổi.

''Thái Cực!''

Vương Cửu Long lại kinh ngạc la lên, thủ pháp vừa rồi của Cửu Lương rõ ràng chính là tứ lạng bạt thiên cân* của Thái Cực!

*Dùng để mô tả khái quát các kỹ năng của Thái Cực Quyền, bốn lạng đẩy ngàn cân.

Mạnh Hạc Đường ở bên cạnh hít sâu một hơi, anh nói: ''Mấy cái cậu ấy học đều là đồ tốt, chẳng qua là cậu ấy không thích thể hiện ra thôi.''

Đoàn Quốc Lâm và Trần Văn Hưng đã thấy choáng, nhất là Đoàn Quốc Lâm vô cùng sợ hãi, trong suốt trận đấu Châu Cửu Lương chẳng hề di chuyển khỏi vị trí mà đã suýt khiến một người trở nên tàn tật, lúc này Châu Cửu Lương đã đánh xong, chắp tay khẽ cúi đầu với bọn họ, nói với vẻ lười biếng: ''Cảm ơn đã nhường.''

Nói xong cậu ta ung dung xoay người quay về bên cạnh Mạnh Hạc Đường, Trần Văn Hưng nhíu chặt mày lại, Châu Cửu Lương này khiến ông ta nhớ tới một người. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro