36
Lúc ngồi ăn sáng, mọi người đều mơ hồ nhìn Dương Cửu Lang vịn eo với vẻ mặt đau khổ và Trương Vân Lôi cùng sóng vai bước tới, ai nấy đều cảm thấy như hơi ngược, nhưng nghĩ lại, chắc chắn là Dương Cửu Lang lại mặt dày trêu chọc cho nên bị đánh.
Trương Vân Lôi ngồi xuống, Quách Kỳ Lân đã thò đầu qua, hỏi với vẻ nhiều chuyện: ''Cậu, eo của anh Cửu Lang...''
Trương Vân Lôi quay đầu trừng mắt liếc cậu ấy, thoáng chốc Quách Kỳ Lân lập tức im miệng, cười lấy lòng rồi rụt đầu về: ''Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, con không hỏi, không hỏi nữa.''
''Tranh thủ ăn đi! Ăn xong rồi thì lên đường!''
Trương Vân Lôi nói, thở hổn hển cầm lấy đũa, vùi đầu ăn cơm, lời này nghe cũng không giống là muốn về nhà lắm mà ngược lại là giống muốn chém đầu, mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, ai nấy đều im lặng ăn cơm, không ai dám lên tiếng.
Ăn sáng xong, Âu đệ chịu đựng tương tích đến tiễn họ, đứng bên cửa thành, Trương Vân Lôi nhẹ nhàng vịn vai cậu ấy, cười nói: ''Cậu yên tâm, sau khi về anh sẽ cử người tới cấp ngân sách cho cậu, cậu cứ làm theo Mạnh ca dặn, anh phát thêm một vài người tới cho cậu, nơi này là điểm kinh doanh quan trọng nhất của Đức Vân Xã, giao cho cậu đấy.''
Âu đệ nghiêm túc nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn xe của họ chạy ra khỏi cửa thành.
Một bên khác, trong nhà Đoàn Quốc Lâm.
''Ông còn chưa nghĩ ra cách nữa, bọn họ sắp về rồi!''
Đêm qua Đoàn Quốc Lâm nhận được tin của hai anh em kia, nói là nhiệm vụ đã thất bại, hôm nay ông ta cứ nghiêm mặt suốt, Trần Văn Hưng cũng không biết là ông ta bị làm sao, tự cho là ông ta tới thời kỳ mãn kinh nên cũng không thèm quan tâm, vẫn cứ yên tâm mà vẽ vòng tròn, Đoàn Quốc Lâm hít sâu một hơi, đã bị ông ta giày vò tới mức không còn phát cáu lên được nữa rồi, đành phải thở dài: ''Tại ông, tôi lại uổng phí hết một cơ hội tốt nữa.''
Trần Văn Hưng nhàn nhã ngồi trên ghế, nói với vẻ thản nhiên: ''Cơ hội chung quy phải là do bản thân mình tạo ra.''
''Ông nghĩ ra cách rồi à?'' Đoàn Quốc Lâm vội hỏi.
''Tôi chưa nghĩ ra, nhưng có một người chắc chắn biết.'' Trần Văn Hưng nhìn ông ta như đã tính được trước, lại nói: ''Nhưng chúng ta phải đợi A Hoa về mới có thể đi tìm người đó.''
''Cả đêm hôm qua Trần Hoa không về, ông sai cậu ta đi làm gì vậy?'' Đoàn Quốc Lâm hỏi, cảm thấy Trần Văn Hưng quá thiếu trách nhiệm đối với người em trai này.
''Đi lấy quà muốn tặng cho ông.'' Trần Văn Hưng cười nói.
Đoàn Quốc Lâm nhìn ông ta với vẻ khó tin, không biết là ông ta lại muốn gây ra rắc rối gì.
Sắp đến trưa, rốt cuộc Trần Hoa cũng về, dáng vẻ hết sức mệt mỏi như mới vừa khuân vác cái gì nặng nề cực khổ lắm, trong tay còn ôm theo một cái rương.
''Đây là quà của ông đấy à?'' Đoàn Quốc Lâm nói, tò mò định mở rương ra: ''Để tôi xem là đồ tốt gì mà lại đi lấy tốn thời gian như vậy?''
''ĐM!''
Đoàn Quốc Lâm vừa mới mở rương ra nhìn thấy thứ bên trong thì phút chốc bị dọa đến hét lên, bỗng nhiên ném cái rương xuống đất, trừng to mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, một cái đầu người đẫm máu từ trong cái rương rơi xuống đất văng ra ngoài, cái đầu đó trợn tròn mắt với vẻ rất hoảng sợ, có thể tưởng tượng được lúc còn sống đã phải chịu sự hoảng loạn khiếp sợ đến thế nào!
Trần Văn Hưng thấy ông ta quăng cái đầu người xuống đất, tặc lưỡi trách móc: ''Đừng làm rớt bể chứ.''
Đoàn Quốc Lâm ném ánh mắt hình con dao về phía ông ta, hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, đứng ra thật ra, híp mắt nhìn cái đầu người dưới đất.
''Lôi Bưu Hổ?'' Đoàn Quốc Lâm nhận ra đầu của người kia, thoáng chốc ông ta nhíu chặt mày, lập tức trở nên luống cuống: ''Tiểu Bá Vương Lôi Bưu Hổ? Sao ông giết hắn? Ông không sợ nhà họ Lôi ở Đông Bắc tới tìm ông gây phiền phức à?''
Trần Văn Hưng cười nói với vẻ chẳng hề gì: ''Nhà họ Lôi ở Đông Bắc là cái thá gì? Hồng Bang chúng tôi không thèm để vào mắt.''
Nói rồi ông ta phất tay về phía Trần Hoa, Trần Hoa nhẹ gật đầu, bình tĩnh nhặt đầu người lên, bỏ lại vào hộp, Đoàn Quốc Lâm nhìn hai anh em nhà này, nhíu chặt mày, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
''Được rồi, quà cũng đã chuẩn bị đủ.'' Trần Văn Hưng bước đến bên cạnh Đoàn Quốc Lâm, nói: ''Chúng ta nên xuất phát rồi.''
Chạng vạng tối, hai người đứng trước một kỹ viện.
Đoàn Quốc Lâm liếc nhìn kỹ viện này, hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Văn Hưng bên cạnh: ''Ông dẫn tôi tới kỹ viện làm gì?''
''Người có thể giúp được chúng ta chính là ông chủ của kỹ viện này, ông ta hiểu rõ chuyện thiên hạ, chuyên giúp người khác giải thích nghi hoặc.'' Trần Văn Hưng bưng cái rương lên, vừa giải thích với ông ta vừa đi vào bên trong.
''Hiểu rõ chuyện thiên hạ, tôi lại cho là ông đang nói Lý Cửu Xuân.'' Đoàn Quốc Lâm đi theo bên cạnh ông ta, xuyên qua từng lớp cửa nhỏ.
Trần Văn hưng nhàn nhạt trả lời ông ta: ''Lý Cửu Xuân chẳng qua chỉ biết chuyện giang hồ, còn người này là thông hiểu mọi chuyện trên đời, miễn là chuyện gì trong đời thì ông ta đều biết, ngay cả chuyện nửa tháng trước ông mặc quần lót màu gì thì ông ta cũng có thể dò la ra được.''
Đoàn Quốc Lâm khẽ nhíu mày, một mặt thì hoàn toàn không tin có một người thần kì như vậy, mặt khác lại không khỏi hoảng sợ trong lòng.
''Cường điệu thôi.'' Trần Văn Hưng nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của ông ta, cười nói tiếp: ''Nhưng mà tính cách ông ta lập dị, chưa từng để bất kỳ ai nhìn thấy mặt ông ta, dẫn theo các cô gái đi khắp nơi, mỗi nơi chỉ ở lại một đêm, ai tìm được ông ta thì có thể hỏi một câu hỏi, nhưng mỗi người chỉ có thể hỏi một câu thôi, giải đáp cho người đó xong ông ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này.''
''Tại sao vậy?'' Đoàn Quốc Lâm nói với vẻ khó hiểu.
''Vì để bảo vệ tính mạng, biết nhiều lại còn lắm miệng, kẻ thù của ông ta trải dài khắp thiên hạ.''
Trong lúc hai người nói chuyện gì đã đi vào trong kỹ viện, bề ngoài nhìn cửa nhỏ rách nát, nhưng bên trong này lại rất xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, trống nhạc hòa vang, các cô gái mặc sườn xám, dáng người của ai cũng uyển chuyển duyên dáng, mặt mũi cô nào cũng xinh đẹp, vây xung quanh hết anh giàu có này đến anh có tiền nọ, hoặc là những tên trọc phú có chút tiền, uống rượu chơi oẳn tù tì vui đùa ầm ĩ, nơi này hoàn toàn đúng là một kỹ viện.
''Đại gia~'' Một cô gái lắc lư chậm rãi tiến tới như đeo chân giả, đưa tay nắm lấy cánh tay Trần Văn Hưng.
Trần Văn Hưng mỉm cười lễ độ với cô gái, đưa mắt ra hiệu cho Đoàn Quốc Lâm, Đoàn quốc Lâm thở dài, bất đắc dĩ móc ra một bao Đại Dương đưa cho cô ấy, cô gái nhìn bao Đại Dương kia một chút, nhưng không nhận, Trần Văn Hưng cười nói hết sức thân sĩ: ''Tôi có việc cần xin sự giúp đỡ của ông chủ các cô, xin cô hãy dẫn đường.''
Lúc này cô gái mới nhận lấy bao tiền, mỉm cười áng chừng trọng lượng, liếc mắt đưa tình với ông ta, quay người dẫn ông ta đến phòng, đến trước một căn phòng, Đoàn Quốc Lăm kéo cánh tay Trần Văn Hưng: ''Để tôi đi gặp ông ta.''
''Ông muốn biết gì?'' Trần Văn Hưng thấy dáng vẻ ông ta nghiêm túc thì hỏi.
Đoàn Quốc Lâm hít sâu một hơi, trong mắt đằng đằng sát khí: ''Tôi muốn biết, rốt cuộc là hung thủ đứng sau Đức Vân Xã ngấm ngầm mưu tính sát hại con trai tôi năm đó là ai!''
Trần Văn Hưng thoáng chốc nhíu chặt mày: ''Đây đúng là đề tài đánh đố, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.''
Trần Văn Hưng nói, đột nhiên cẩn thận quan sát Đoàn Quốc Lâm từ trên xuống dưới một vòng.
''Ông làm gì vậy?'' Đoàn Quốc Lâm thấy hành động quái dị của ông ta thì không hiểu.
Trần Văn Hưng bày ra một nụ cười xấu xa: ''Không nhìn kỹ thì đúng là nhìn không ra, dáng dấp của đại nhân rất anh tuấn, mặc dù năm nay đã bốn mươi ba tuổi nhưng lại trông không già chút nào, có tính sinh thêm đứa nữa không?''
''Cái gì?'' Đoàn Quốc Lâm mờ mịt.
Trần Văn Hưng quay đầu lại nói với cô gái kia: ''Một mình tôi đi gặp ông chủ của các cô, xin cô chăm sóc vị quan gia này cho tốt.''
Cô gái gật đầu mỉm cười, cất giọng gọi các cô gái khác: ''Đến đây đi~ các chị em, hầu hạ vị quan gia này chu đáo.''
Vừa mới nói xong, bốn năm cô gái không biết bước ra từ chỗ nào, cười đùa níu lấy cánh tay Đoàn Quốc Lâm, kéo ông ta vào trong phòng.
''Trần Văn Hưng!'' Đoàn Quốc Lâm hoảng hốt, đang sắp nổi giận.
Trần Văn Hưng đưa tay ngăn bàn tay định rút súng của ông ta, cố ý nhỏ giọng nhắc nhở: ''Đại nhân đừng kích động, các cô gái ở kỹ viện này đều không phải người hiền lành gì đâu.''
Đoàn Quốc Lâm hơi sửng sốt, bị bốn năm cô gái hùng hổ kéo vào phòng, Trần Văn Hưng cười cười nhìn ông ta, mở cánh cửa trước mặt ra, đi vào trong phòng.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi đàn hương không phù hợp với kỹ viện cho lắm, đến gần hơn một chút, sau một tấm bình phong cổ kính khắc hoa chạm rỗng, có một bóng người ngồi im trên một chiếc ghế như có như không, bên cạnh còn có một hầu gái đang pha trà.
Trần Văn Hưng đi về phía trước mấy bước, thoáng chốc hầu gái quay đầu lại nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén chứa đầy sát khí, Trần Văn Hưng dừng bước, thận trọng nhìn cô ta một chút, lùi lại phía sau hai nước, đứng ở nơi cách bình phong hai mét, lúc này hầu gái mới thu lại sát khí trong ánh mắt, khẽ cúi đầu cười với ông ta, tiếp tục pha trà.
Trần Văn Hưng cười, người này vẫn cảnh giác như vậy, nghĩ cũng khó trách, ai bảo kẻ thù của hắn có ở khắp thiên hạ, Trần Văn Hưng buông cái rương xuống, chắp tay kính cẩn gọi người sau bức rèm che.
''Thiếu Hầu gia.''
Giọng của Hầu Chấn lờ mờ truyền đến: ''Trần Văn Hưng, tôi từng nói rồi, câu hỏi của cậu tôi sẽ không giải đáp.''
Trần Văn Hưng cười khinh bỉ, mở cái rương ra, không hề nhúc nhích một bước nào, chỉ đưa tay đẩy về phía trước: ''Sợ là Thiếu Hầu gia không muốn nói cũng phải nói.''
Hầu gái bước tới, bình tĩnh thản nhiên cầm lấy rương, đưa đến trước mặt Hầu Chấn, Hầu Chấn liếc nhìn đầu của Lôi Bưu Hổ trong rương, thoáng chốc nhíu chặt mày.
Trần Văn Hưng thở dài ra vẻ bất đắc dĩ, ung dung nói: ''Tôi chỉ đến làm một cuộc giao dịch với Thiếu Hầu gia thôi, người này đã đuổi giết ông ròng rã mười năm, tôi giúp ông giải quyết hắn ta rồi, ông cũng giúp tôi một chuyện, Thiếu Hầu gia cảm thấy thế nào?''
Năm đó Hầu Chấn vạ miệng nói không suy nghĩ, đụng đến nhà họ Lôi ở Đông Bắc, rước họa vào thân, suýt chút đã bị diệt môn, Lôi Bưu Hổ này là chủ của nhà họ Lôi, hắn ghi thù với ông ta, một mạch đuổi giết ông ta suốt mười năm.
Lần này Trần Văn Hưng giúp ông ta tháo gỡ mối lo nguy hiểm tính mạng, cái ơn này không thể không trả, Hầu Chấn thở dài nặng nề, chậm rãi nói: ''Đôi mắt của Mạnh Hạc Đường, chức vụ của Tần Tiêu Hiền, về phần Dương Cửu Lang thì...''
Trần Văn Hưng giương khóe môi, tập trung lắng nghe.
Hầu Chấn nhíu chặt mày, hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm sau đó vẫn nói ra.
''Là Trương Vân Lôi.''
Trần Văn Hưng nghe xong, nụ cười càng đậm hơn, quả nhiên nhược điểm của Dương Cửu Lang không nằm ngoài dự đoán của ông ta, Hầu Chấn nói tiếp: ''Lấy được ba thứ đó là có thể tìm được cái mà cậu gọi là chỗ đột phá.''
Trần Văn Hưng cười, chắp tay thi lễ một cách sơ sài: ''Thiếu Hầu gia bảo trọng, tôi xin từ biệt.''
''Khoan đã!'' Đột nhiên Hầu Chấn gọi ông ta lại.
Trần Văn Hưng dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn ông ta.
Hầu Chấn từ từ đứng lên, đi ra khỏi bức bình phong, đến trước mặt ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: ''Những người này, cậu không được giết, nếu không, tôi còn biết một bí mật lớn nữa của Trần bang chủ đấy.''
Trần Văn Hưng bỗng khẽ giật mình, Hầu Chấn cười khẩy, tiếp đó nói: ''Đây không phải là giao dịch, đây là uy hiếp.''
Trần Văn Hưng cố gắng nhẫn nhịn cơn giận, hít vào một hơi sâu, miễn cưỡng cười đáp: ''Tạm biệt.''
Sau khi Trần Văn Hưng đi, Hầu Chân ngồi phịch xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng hết sức áy náy.
Hầu gái pha trà ở một bên hỏi: ''Thiếu Hầu gia, rốt cuộc là bí mật như thế nào? Trần Văn Hưng thật sự sẽ không giết họ sao?''
Hầu Chấn xoa trán, nhẹ nói: ''Đó là món nợ mất đầu của hắn, tất nhiên là hắn cũng biết sợ.''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro