35
Ba người băng qua con hẻm, chạy thẳng về khách sạn, mọi người đang họp trong phòng của Trương Vân Lôi, ngay cả cửa ba người cũng không gõ mà xô cửa xông thẳng vào, dọa cho những người khác còn tưởng là có kẻ địch tới, ai nấy đều cảnh giác lên, thấy rõ là ba người họ mới thở phào nhẹ nhõm.
''Làm cái gì vậy? Sao chạy dữ vậy?'' Trương Vân Lôi hỏi, thấy hai tay của ba người họ đều trống trơn, cậu lại hỏi: ''Đồ đâu?''
Chạy cả một đoạn đường về, ba người đều mệt đến thở dốc nặng nề, Dương Cửu Lang cuống quít bước tới mấy bước, níu lấy cánh tay cậu nói: ''Mau, đi mau lên! Kim Khổng chính là đám người đuổi giết chúng ta đó!''
''Cái gì cơ?'' Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Trương Vân Lôi nhìn ba người họ, cậu hỏi: ''Xảy ra chuyện gì?''
''Trời ơi!'' Dương Cửu Lang nhíu chặt mày, bàn tay hắn nắm cánh tay cậu siết chặt hơn chút: ''Không có thời gian nói kỹ đâu, chúng đã biết chúng ta ở đây rồi, nơi này là địa bàn của người ta, chúng ta không làm gì được, mau chạy trước đi đã!''
''Nhưng phiên đấu giá ngày mai thì phải làm sao, chúng ta nhất định phải lấy được Linh Chi máu mà.'' Tần Tiêu Hiền bước tới hỏi.
Dương Cửu Lang bất đắc dĩ kêu rên, nằm phịch ra ghế sofa sau lưng: ''Vậy mấy người nói xem phải làm sao!''
Trương Vân Lôi hít sâu, suy nghĩ một lát rồi nói: ''Linh Chi máu là tình thế bắt buộc của chúng ta, khách sạn này vắng vẻ, trong thời gian ngắn chắc là chúng không tìm đến đâu, cứ đợi đến mai lấy được Linh Chi máu rồi chúng ta rời Thượng Hải.''
Trương Vân Lôi vừa nói vừa nhìn họ, cậu lạnh lùng nói: ''Giờ thì ba người có thể giải thích cho tôi nghe thử là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa? Nhân tiện thì số đồ đạc bảo các người đi mua đâu rồi.''
''Con không biết đâu, cậu phải hỏi hai người họ ấy.'' Quách Kỳ Lân chỉ vào Dương Cửu Lang và Vương Cửu Long với vẻ vô tội, hai người nghe vậy thì liếc nhìn nhau, nhớ đến họ vì chỉnh Quách Kỳ Lân nên mới bày ra sự rắc rối này, cả hai lẳng lặng nuốt nước bọt.
''À, hóa ra là vậy hả.''
Quách Kỳ Lân nghe họ kể lại xong, liếc mắt lườm hai người họ một phát, cậu ấy cười khẩy nói: ''Hai người đúng là anh em tốt của em ha!''
Dương Cửu Lang không phản ứng lại cậu ấy, bây giờ hắn chỉ quan tâm là lát nữa Trương Vân Lôi sẽ đánh hắn thế nào, kết quả thật bất ngờ, chẳng những Trương Vân Lôi không nổi giận mà còn vô cùng bình tĩnh, Dương Cửu Lang khom lưng đứng một bên như hai đứa trẻ phạm phải sai lầm, dè dặt hỏi cậu: ''Sao em không đánh tôi?''
''Hừ!'' Trương Vân Lôi nghe vậy thì cười nhạt, cậu thản nhiên nói: ''Tôi quen rồi.''
''May mà chỉ là một đám lâu la, nếu như các cậu gặp phải Kim Khổng thì ngày mai chúng ta không thể nào vào buổi đấu giá được.'' Mạnh Hạc Đường vẫn mỉm cười với vẻ bình tĩnh tự nhiên, sau đó anh lại nói: ''Cho nên ngày mai chúng ta nhất định phải cẩn thận, không được để lộ thân phận.''
Cả đêm không ai yên tâm đi ngủ, trời vừa sáng, tất cả đều thu dọn hành lý đem lên xe ngựa, những nhu yếu phẩm cần mua thì chỉ có thể đợi tới Hàng Châu rồi tính, mọi người kiểm tra lại tiền trên người, tổng cộng là năm trăm nghìn lẻ chín mươi đồng Đại Dương, đều đã chuẩn bị xong hết, bây giờ chỉ chờ phiên đấu giá vào buổi tối.
Đến tối, mọi người theo địa chỉ mà vào một sòng bạc lớn nhất Thượng Hải, bước vào cửa lớn, trong sảnh đều là các đại gia và phu nhân nhà tài phiệt, họ đang đánh bài, mạt chược, đi qua một lớp cửa nhỏ nữa, vào một căn phòng lớn.
Căn phòng này có tổng cộng hai tầng, tầng đầu tiên vừa vào đã thấy trưng bày rất nhiều bàn ghế sofa, ngay phía trước có một sân khấu cao, trên sân khấu có cả bàn, tầng hai trống, xung quanh có tường và sân thượng, trên sân thượng có những căn phòng nhỏ được ngăn cách với nhau, nhìn có vẻ như là chỗ ngồi của những nhân vật lớn.
''Sao chúng ta không lên ngồi?'' Dương Cửu Lang bất đắc dĩ ngồi phịch lên ghế sofa.
''Đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta phải khiêm tốn, không được làm lộ thân phận!'' Trương Vân Lôi lườm hắn, cậu cũng ngồi xuống sofa.
Vẫn chưa đến đủ người, Trương Vân Lôi quay đầu nhìn cửa ra vào, nhỏ giọng hỏi: ''Có thấy người của nhà họ Lôi Đông Bắc không?''
''Lúc mới dừng xe ngựa thì có liếc thấy.'' Dương Cửu Lang nói với vẻ thản nhiên, ngắt lấy một quả nho trong mâm đựng trái cây bên bàn ném vào miệng, cười nói: ''Hình như đang giằng co với Thanh Bang ngoài đó.''
Trương Vân Lôi thở dài bất đắc dĩ, nhưng cũng là chó ngáp phải ruồi, nhà họ Lôi không vào được, họ cũng không cần phải né tránh bọn chúng.
''Đây là buổi đấu giá mà các băng nhóm xã hội đen khắp nơi muốn tới tham gia đó hả? Trông đâu có gì khác với bình thường đâu.'' Quách Kỳ Lân quan sát buổi đấu giá này, cậu ấy cau mày ghét bỏ nói, sau đó nhìn những người tới mua xung quanh nhỏ giọng hỏi: ''Mấy người này là ai vậy anh?''
''Những người tới đây đều không phải là nhân vật bình thường.'' Mạnh Hạc Đường cười chỉ vào một cậu trai trẻ có hình thể to con nhưng vóc dáng không cao lắm đứng cách đó không xa, anh giới thiệu với cậu: ''Nhìn người đó đi, cậu ta là một tên trộm khét tiếng, đồ đệ của Chim én Lí Tam, Tiền Vạn Lí, người trong giang hồ gọi cậu ta là ''Báo''.''
''Bên cạnh cậu ta là lãng tử Văn Uyên.'' Châu Cửu Lương mở hờ mắt, nhàn nhạt nói: ''Là một tên bán thuốc bịp bợm giang hồ.''
''Còn người phía sau.'' Dương Cửu Lang cũng sáp lại, chỉ vào người đứng sau bàn nói: ''Cậu ta tên Ngô Gia Viên, người ta gọi cậu ta là Viên xúc xắc, dựa vào một đôi tay vô hình, cậu ta lăn lộn rất bùng nổ trong các sòng bạc, cậu ta từng lừa chủ của Thanh Bang một trăm ngàn Đại Dương, cuối cùng hai người còn kết bạn với nhau.''
''Còn người kia thì sao?'' Quách Kỳ Lân lại chỉ vào một cậu trai có khuôn mặt anh tuấn trắng nõn trong một bàn khác.
''Lang quân mặt trắng*, Trương Nghiêu.'' Trương Vân Lôi nhả ra một làn khói, chầm chậm nói: ''Thiếu chủ của bang xã hội đen Giang Tô, kém cỏi vô học, phá gia chi tử.''
*Bạch diện vừa là gương mặt trắng cũng vừa là chỉ người trẻ người non dạ thiếu kinh nghiệm.
Quách Kỳ Lân sững sờ nhìn cậu ta, lại chỉ vào một người khác hỏi: ''Còn người kia?''
''Mặt rỗ Phạm Hiển Quý.'' Vương Cửu Long cười cười nhìn về phía Trương Cửu Linh, Trương Cửu Linh nhướng mày cười tiếp lời: ''Trùm ma túy nhỏ ở Vân Nam, bọn anh từng giao thủ với bọn thuộc hạ của hắn.''
''Vãi, sao ai các anh cũng biết hết vậy?'' Quách Kỳ Lân không cam tâm, cậu ấy lại chỉ vào một người có mặt mũi thanh tú, tuổi tác nhìn không lớn lắm: ''Người kia chắc các anh không quen đâu!''
''Thằng nhóc lộn xộn.''
Quách Kỳ Lân vừa dứt lời, lúc này Tần Tiêu Hiền đã tiếp: ''Lý Tồn Nhân con trai của quân phiệt Lý Liệt Quân đóng quân ở Hà Bắc, cậu ta thích làm mấy thứ tà thuyết mê tín dị đoan, nói chuyện hay làm việc gì cũng lung ta lung tung, như thằng điên vậy, cho nên ai cũng gọi cậu ta là ''thằng nhóc lộn xộn.''
Còn chưa dứt lời, Lý Tồn Nhân kia như nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, đột nhiên quay phắt đầu lại, Tần Tiêu Hiền giật mình cuống quít ngồi xuống: ''Cậu ta biết em!''
Mọi người vội quay lại nhìn, hiển nhiên là Lý Tồn Nhân đã nhìn thấy Tần Tiêu Hiền từ lâu rồi, cậu ta nhếch môi rồi lại quay đầu đi, xem ra cũng không định tới ôn chuyện với cậu ấy.
Dương Cửu Lang liếc mắt quan sát Lý Tồn Nhân đó, cảm thấy cậu ta không phải người đơn giản, sau đó hắn đưa tay nắm lấy Tần Tiêu Hiền dưới mặt bàn: ''Thôi, người ta thấy cậu rồi.''
Vẻ mặt Tần Tiêu Hiền hơi lúng túng, cậu ấy ngồi dậy, vội đổi đề tài: ''Tình hình thế này, không biết buổi đấu giá này sẽ làm ra trò bịp gì?''
Mạnh Hạc Đường suy nghĩ một lát rồi anh nói: ''Anh từng xem một buổi đấu giá cực kỳ thú vị, họ lần lượt cất đồ muốn bán vào những chiếc rương khác nhau, người mua không nhìn thấy gì hết, người bán cũng không biết, tất cả đều đấu bằng cảm giác.''
''Vậy mà cũng có người mua hả?'' Quách Kỳ Lân ngạc nhiên hỏi.
''Nếu như họ dàn dựng bài bản, một số người có lòng tham, cho dù không biết bên trong là thứ gì cũng cho rằng nó là của quý.'' Mạnh Hạc Đường cười rồi nói tiếp: ''Sao không ai mua được?''
Quách Kỳ Lân nhíu mày lo lắng: ''Vậy nếu lát nữa họ chơi như vậy thật, chẳng phải chúng ta phải mua hết tất cả số hàng đó thì mới có thể lấy được Linh Chi huyết à?''
Mọi người nghe vậy thì cũng đều nhíu chặt mày lại, những người khác cũng đã tới đông đủ, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục giày da bước lên sân khấu, gõ bàn để tập trung mọi người lại, sau đó ông ta cười nói.
''Cảm ơn các vị anh hùng hảo hán đã tới tham gia phiên đấu giá của Kim Khổng tôi, mọi người đều biết, buổi đấu giá diễn ra ba năm một lần, mỗi năm đều có những quy tắc khác nhau, luật năm nay của chúng tôi chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói, đó chính là mỗi người đều phải trao đổi đồ quý của mình để làm vé vào cửa, đủ điều kiện để tham gia đấu giá trong buổi đấu giá này, sau đó đồ quý của các vị sẽ được đem lên làm vật phẩm đấu giá lần này, để cho mọi người đấu giá nó, bây giờ xin mời mọi người lấy đồ quý của mình ra.''
Vừa dứt lời lần lượt các thuộc hạ đưa tay lên, đi theo sau lưng Kim Khổng đến từng chỗ ngồi để nhận đồ.
''Đệt!'' Dương Cửu Lang nghe vậy thì cau mày nói: ''Biết sớm Linh Chi máu là do người đấu giá đem tới thì ông đây đã đi cướp luôn cho xong! Còn chờ phiên đấu giá làm cái gì!''
Quách Kỳ Lân cũng thì thầm: ''Vậy làm sao đây? Chúng ta đâu có chuẩn bị gì, tượng Phật trước đó cũng đã đổi thành tiền rồi.''
Mạnh Hạc Đường cũng hơi hoảng loạn, anh vội hỏi: ''Mọi người xem trên người có gì đáng giá không?''
Mọi người đồng loạt nhún vai lắc đầu, không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía tẩu thuốc của Trương Vân Lôi.
Trương Vân Lôi hơi sửng sốt, sau đó cậu hơi nhíu mày, nhả khói ra, không có tỏ ý gì.
Dương Cửu Lang thấy cậu không sẵn lòng lắm, hắn không muốn ép cậu, nhưng dưới tình huống này cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải bước tới dỗ cậu: ''Biện nhi, em tin tôi, tẩu thuốc này là tôi cố tình đặt làm cho em, chỉ có thể nằm ở trong tay em, em yên tâm, tôi nhất định sẽ mua lại nó cho em.''
Trương Vân Lôi thở dài, cũng hết cách, bất đắc dĩ đập nồi đốt lên gạt tàn, gõ hết tàn thuốc ra, giao cho Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang lại mỉm cười với cậu, lúc này Kim Khổng dẫn người tới, mọi người nhớ đến việc ông ta là kẻ đã suy sát mình, ai nấy đều cúi đầu một cách mất tự nhiên.
Dương Cửu Lang đưa tẩu thuốc cho ông ta, Kim Khổng cần lấy tẩu thuốc, quan sát tẩu thuốc lá kia một lát, sau đó ông ta cười hỏi: ''Xin hỏi các vị là người của môn phái nào?''
Ánh mắt Dương Cửu Lang nhìn ông ta hiện lên một chút cảnh giác, tay hắn ở hai bên người đã siết chặt, nhưng mặt thì vẫn cười nói: ''Trôi nổi giang hồ, không môn không phái.''
''Không môn không phái?'' Hình như Kim Khổng không tin lắm.
Dương Cửu Lang làm ra vẻ cà lơ phất phơ, hỏi: ''Sao? Không môn không phái thì không được tham gia à?''
Kim Khổng hơi nhíu mày, ông ta vội cười xòa nói: ''Dĩ nhiên là không phải rồi.''
Nói xong ông ta lập tức đi, trước khi đi còn lén lút lườm bọn họ một chút.
Quách Kỳ Lân nhìn ông ta đi xa, cậu ấy hỏi nhỏ: ''Ông ta nhìn không giống như là muốn giết chúng ta.''
''Không chừng chỉ là giả bộ thôi, mọi chuyện nên cẩn thận.'' Dương Cửu Lang nghiêm túc hiếm thấy, hắn luôn cảm thấy đã bị phát hiện rồi.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, cốc sứ ngói gà chọi Cảnh Đức Tuấn, bình hoa sứ Thanh Hoa, tháp Thái Cực bằng ngọc trắng...
Phần lớn đều là đồ cổ, đúng là rất tẻ nhạt.
Quách Kỳ Lân ngáp một hơi, bực mình nói: ''Chán quá, mười bảy mười tám món rồi đó, Linh Chi huyết đâu.''
Mạnh Hạc Đường thì rất kiên nhẫn, anh khẽ cười nói: ''Đợi một lát, đồ quý giá thì luôn được đem ra vào cuối buổi.''
''Vậy sao ngay cả tẩu thuốc của chúng ta cũng không thấy.'' Quách Kỳ Lân lại hỏi.
Dương Cửu Lang nghe vậy, hắn cười khẩy nói: ''Hừ, tẩu thuốc tôi mua phải là món then chốt!''
''Thôi ngưng đi!''
Quách Kỳ Lân ghét bỏ liếc hắn, lại qua thêm vài món đấu giá, rốt cuộc cũng chờ được.
''Vật đấu giá ngay sau đây là một loại thuốc cổ đã bị giam dưới lòng đất hàng trăm năm, Linh Chi máu trăm năm mọc ra từ quan tài trăm năm, là loại quý giá nhất trong các loại Linh Chi, Linh Chi luôn được cho là thuốc tiên có thể làm người ta trẻ mãi không già, chết đi sống lại. Còn gốc Linh Chi máu này lại là loại Linh Chi cao cấp nhất, giá khởi điểm một trăm nghìn Đại Dương.''
''Cuối cùng cũng tới rồi!'' Quách Kỳ Lân lập tức lên tinh thần, những người đấu giá liên tục ngả giá, họ định trước tiên phải đợi thêm một lát.
Tần Tiêu Hiền thì chú ý đến thứ khác, cậu ấy tò mò nói: ''Trong quan tài có thể mọc ra được Linh Chi hả?''
Châu Cửu Lương nhàn nhạt giải thích với cậu ấy: ''Sau khi quan tài được chôn xuống đất, trải qua một thời gian mục nát, gặp được nhiệt độ và độ ẩm tương ứng thì sẽ sản sinh ra điều kiện thích hợp cho sự sinh trưởng của Linh Chi, sau đó mọc ra cây Linh Chi. Đây là nấm của quan tài, vừa được gọi là Linh Chi đất, Linh Chi máu, Minh Chi, vừa gọi là nấm của xác chết, nói không căn cứ thì là nấm rồng của quan tài.''
Giá lúc này đã được gọi đến hai trăm nghìn thì rốt cuộc cũng dừng lại, Kim Khổng đang định gõ giá, Quách Kỳ Lân vội giơ bảng lên: ''Hai trăm năm mươi nghìn!''
''Hai trăm năm mươi nghìn, còn ai ra giá cao hơn không?''
Xung quanh im lặng.
''Hai trăm năm mươi nghìn lần thứ nhất, hai trăm năm năm mươi nghìn lần thứ hai, hai trăm năm mươi nghìn lần thứ ba!''
Búa gỗ vừa được gõ xuống: ''Xin chúc mừng quý cậu đây!''
Cuối cùng cũng lấy được Linh Chi huyết, thuộc hạ của Kim Khổng mang Linh Chi tới, Mạnh Hạc Đường lấy hai trăm năm mươi nghìn từ trong rương ra đưa cho hắn, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
''Ủa?'' Đột nhiên Quách Kỳ Lân ngạc nhiên nói: ''Tẩu thuốc đâu?''
Mọi người cũng kịp nhận ra, tẩu thuốc vẫn chưa xuất hiện!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro