48
Trên đỉnh núi ngô đồng, trước hang của bọn giặc núi, còn sót lại một vài các đàn em canh cổng, mọi người nghênh ngang bước tới, Dương Cửu Lang lấy lệnh bài của Giả Khuếch ra, lừa chúng là đã bàn bạc xong xuôi với đại ca của bọn chúng rồi, đại ca của bọn chúng cho tới lấy đồ.
Bọn đàn em do dự một lúc, nhưng dù sao lệnh bài của đại ca cũng nằm trong tay hắn, cuối cùng vẫn để cho họ vào.
Dễ dàng vào hang núi, dễ dàng tìm được kho bạc, Quách Kỳ lân nhìn cửa đá của kho bạc đóng chặt, bên cạnh có cái nút, thoáng chốc cậu ấy nhớ tới những cơ quan trí mạng trong những căn phòng cất giấu báu vật trong Bình thư hay kể, nhíu chặt mày lại, quay đầu hỏi: ''Cái này giải quyết sao đây mọi người?''
''Cậu không biết à?'' Dương Cửu Lang khoanh tay tựa lên tường ở một bên, nhướng mày cười cười với cậu ấy: ''Để tôi nói cậu biết, thò cái thứ lớn lên giống ngón tay của cậu ra, nhấn lên đó.''
''Nói tào lao!'' Quách Kỳ Lân vốn còn đang tin là hắn có cách thật, nghe vậy lập tức quăng cho hắn ánh mắt hình con dao, lạnh lùng nói: ''Không lẽ em không biết là nhấn.''
''Vậy cậu nhấn đi!'' Dương Cửu Lang cười với cậu ấy, hắn khiêu khích.
''Lỡ có cơ quan gì rồi sao!'' Quách Kỳ lân nóng ruột: ''Cửa vừa mở ra, dao bay ra, ám khí gì đó cũng bay ra thì sao?''
Tên nhóc ngốc nghếch này thế mà còn tin chuyện có cơ quan nữa chứ? Thật sự xem giang hồ giống y hệt như những câu chuyện trong Bình thư mà cậu ấy nghe được.
Dương Cửu Lang cố nhịn không chế giễu cậu ấy, nhưng ngược lại là sinh lòng muốn trêu cậu ấy, sau đó hắn cười xấu xa, sáp tới gần, nói khẽ: ''Cậu sợ à?''
Đương nhiên là sợ rồi, nhưng sao mà thừa nhận được chứ?
Quách Kỳ Lân cười cười với vẻ không tưởng tượng nổi, đưa ngón tay chỉ vào cái nút, trông hết sức kiêu ngạo: ''Em mà đi sợ nó á?''
Dương Cửu Lang thấy cậu ấy quanh co lòng vòng như thế, hắn lại ra vẻ mất kiên nhẫn, hất hàm nói: ''Vậy cậu không sợ thì cậu nhấn đi.''
''Nhấn thì nhấn!'' Quách Kỳ Lân quýnh cả lên, không hề nghĩ ngợi gì, lúc này cậu ấy nhấn nút, cửa đá từ từ mở ra.
''Có cơ quan!''
Đột nhiên Dương Cửu Lang la lên, Quách Kỳ Lân giật mình lật đật bò xuống đất, mọi người sau lưng cũng giật cả mình, lập tức tránh qua hai bên.
''Hahahahahaha!!!''
Trong hang núi lập tức rơi vào yên lặng, chỉ có mình tiếng cười ha hả vì chơi xỏ lá của Dương Cửu Lang là vang vọng.
Trương Vân Lôi kịp nhận ra là bị chơi xỏ, lúc này cậu vụt một tẩu lên gáy hắn, đầu Dương Cửu Lang tê rần, tiếng cười cũng im bặt, ôm gáy mơ hồ quay đầu lại nhìn cậu, Trương Vân Lôi nhìn chằm chằm vào hắn, thở hổn hển hung hãn nói với hắn: ''Làm tôi sợ đấy!''
Nói xong lại quăng ánh mắt hình con dao về phía hắn, cậu đi lướt thẳng qua người Quách Kỳ Lân, vào trong kho bạc.
Quách Kỳ Lân cũng kịp nhận ra là mình bị chơi xỏ, lập tức hít một hơi, bò từ dưới đất dậy, phủi đất cát trên người, từng mắt liếc Dương Cửu Lang, đẩy hắn một phát để trút giận, ghét bỏ nói: ''Bị điên!''
Không thể không nói cái kho bạc này của Giả Khuếch có rất nhiều đồ quý, vừa vào cửa mà mọi người đã bị cả một vùng ánh vàng óng sáng chói mù mắt.
Ngoài Trương Vân Lôi và Mạnh Hạc Đường ra, sáu người còn lại đều cực kỳ ăn ý, mỗi người nắm một góc rương, tập hợp lại thành một vòng tròn, di dời sáu rương rồi chuẩn bị ra ngoài.
Ở Đức Vân Xã, những lúc sự thông minh và ăn ý cùng tồn tại như thế thì chính là lúc suy xét tới tiền, ngay cả Châu Cửu Lương bình thường nửa sống nửa chết cũng không ngoại lệ.
''Mọi người làm gì vậy?'' Trương Vân Lôi cau mày cản họ lại.
''Thì khiêng đi đó cậu!'' Quách Kỳ Lân nói với vẻ đương nhiên, thậm chí còn thấy có khi nào cậu bị váng đầu rồi không, ai lại đi hỏi vậy.
''Nhiều đồ quý như vậy, chỉ có đồ đần mới chỉ lấy có một rương!'' Trái lại là thoáng chốc Dương Cửu Lang hiểu ý cậu, hùa theo Quách Kỳ Lân nói với cậu, nói xong cũng định đi lướt qua cậu ra ngoài cửa hang.
Trương Vân Lôi tức khắc lườm một phát, mặc dù cậu cũng rất muốn dọn sạch đồ trong này đi, nhưng cũng phải xét tới thực tế.
''Mấy người có bị ngốc không? Bốn con ngựa của chúng ta kéo nổi mấy người các người đã là rất gắng gượng rồi, đâu ra mà kéo nổi sáu cái rương to như vậy nữa, mấy người định chạy bộ theo sau xen ngựa hay sao?''
Sáu người lập tức sững sờ, Quách Kỳ Lân nghiêm túc suy nghĩ lại lời cậu nói, sau đó lại nhìn từng rương châu báu kia, lúc này cậu ấy đáp: ''Chạy theo thì chạy theo!''
Trương Vân Lôi bị cậu ấy làm tức đến mức hít ngược một hơi, Mạnh Hạc Đường thấy cậu sắp nổi giận, anh cuống quít bước tới cản họ lại, khẽ cười nói: ''Thôi, đừng chộn rộn, ngựa của chúng ta thật sự không kéo nổi, trong xe ngựa cũng không có chỗ để, các cậu nghe lời đi, dời một rương lớn, lấy thêm vài rương nhỏ nữa là được rồi, nếu còn thấy chưa đủ thì nhét thêm một ít vào túi.''
Mọi người nghe vậy đều trề môi bất đắc dĩ bỏ mấy cái rương trong tay xuống, sau đó lại cực kỳ ăn ý mở một rương to nhất trong số đó ra, tiếp đến nhét hết tất cả mấy rương châu báu, dây chuyền, vàng thỏi gì đó vào rương.
Những thứ còn lại, họ đều ra sức nhét vào túi mình.
Trương Vân Lôi thấy cái bộ dạng tham tiền đó của họ, cậu lắc đầu cực kỳ bất đắc dĩ.
''Mọi người mau lại đây đi! Trong rương này toàn là vàng thỏi nè!''
Không biết là ai la lên câu đó, Trương Vân Lôi nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh về phía trước, cậu cũng bắt đầu nhét đồ vào túi.
Cuối cùng họ bới móc cả buổi, lựa ra hết những thứ nhìn đáng giá, đầy ắp một cái rương lớn, sau đó lại xách thêm ba cái rương nhỏ nhét đầy vàng thỏi, còn một cái bao nhét đầy tràn, căng phồng ra, nhìn xung quanh đúng là không có chỗ chứa nữa, bấy giờ mới bất đắc dĩ rời khỏi.
Dương Cửu Lang có lệnh bài trong tay, để lại đám đàn em giặc núi kia trơ mắt nhìn bọn họ cầm tiền của nhà mình đi, tuy là nghi hoặc, nhưng tạm thời cho rằng đại ca của bọn chúng cho phép, nên cũng không cản họ lại, thậm chí còn phụ họ một tay khuân xuống núi.
Trương Vân Lôi vội từ chối khéo, tên đàn em dẫn đầu cũng không gò ép, hắn ta còn kính cẩn chắp tay thi lễ với họ, vào giây phút hắn ta chắp tay đó, tay áo hơi trượt lên, để lộ ra một mảng màu đen.
Trương Vân Lôi liếc nhìn mảng đen sì đó, chậm rãi nhíu mày lại, đang định nhìn kỹ thì Dương Cửu Lang đã vội bước tới, chặn lại trước mặt cậu, chắp tay đáp lễ lại với tên đàn em đó, cười nói: ''Cảm ơn người anh em, xin hãy thay mặt Lôi tôi và Lý công tử cảm ơn Giả gia nhà cậu.''
''Lôi tôi'' và ''Lý công tử'' hắn nhấn mạnh trọng âm.
''Chắc chắn rồi.''
Dương Cửu Lang nhẹ gật đầu, hắn quay đầu nhẹ nhàng đẩy Trương Vân Lôi rời khỏi đây, Trương Vân Lôi hơi nhíu mày, thầm nghĩ có lẽ là nhìn nhầm, nên cậu quay người đuổi theo mấy người Mạnh Hạc Đường.
Tên đàn em dẫn đầu đưa mắt nhìn họ xuống núi, hắn ta hơi nhíu mày, vội gọi một người anh em tới dặn dò.
''Cậu dẫn theo vài người đi tìm Giả gia thử xem, sau đó cử thêm một người đi tìm ông chủ hỏi chuyện, rốt cuộc Lý Tồn Nhân này là sao.''
Mọi người xuống núi an toàn, lập tức chuyển hết châu báu lên xe, trong đầu Trương Vân Lôi ngập tràn suy nghĩ về chuyện hình xăm kia, rốt cuộc là cậu đã nhìn lầm, hay là thế nào, nhưng mà nghĩ lại, trên người giặc núi có hình xăm cũng là chuyện bình thường thôi.
''Nghĩ gì thế?'' Dương Cửu Lang thấy cậu ngẩn người, hắn bước qua huých cậu một cái.
Trương Vân Lôi lấy lại tinh thần, bực mình liếc Dương Cửu Lang, lạnh lùng nói: ''Anh còn chưa cút đi à?''
Dương Cửu Lang nghe thế thì thở dài ra vẻ bất đắc dĩ, hắn cất giọng la lên với Quách Kỳ Lân ở sau lưng: ''Đại Lâm à, cậu xem cậu của cậu lại muốn đuổi tôi đi này! Vậy tôi đi nhé, cậu đừng có luyến tiếc tôi đấy, ngàn vạn lần! Nhất định! Đừng! Cản tôi!''
Đầu tiên là Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hiểu ý, cậu ấy lập tức trở mặt, đột nhiên gân cổ lên gào khóc: ''Ô trời ơi!!''
Trương Vân Lôi bị tiếng gào bất thình lình của cậu ấy làm giật mình đến mức khẽ run lên, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt hết sức mờ mịt.
Quách Kỳ Lân tự thêm thắt chuyển động chậm cho mình, vẻ mặt khóc lóc đến đứt ruột đứt gan, chạy tới chỗ Dương Cửu Lang, trước khi đến được trước mặt hắn, cậu ấy còn khoa trương bổ nhào xuống đất, giả vờ ngã, sau đó vừa khóc vừa bò lết qua ôm lấy chân Dương Cửu Lang, giơ tay lên làm động tác lan hoa chỉ, không biết lại móc đâu ra khăn tay, nắm một góc khăn phất mấy cái lên không trung, lau nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại trên mặt, kêu gào thảm thiết ra sức giả vờ khóc: ''Anh Cửu Lang à, anh đừng đi mà, bọn em không thể không có anh được đâu!''
Trương Vân Lôi hít một hơi sâu, khoanh tay tựa trên xe ngựa, cậu cũng không có vạch trần cậu ấy, cứ thế lạnh lùng xem cậu ấy diễn.
Dương Cửu Lang cũng hơi nhíu mày, hắn lắc chân mấy cái với vẻ ghét bỏ, cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở cậu ấy: ''Này, diễn lố quá rồi.''
Quách Kỳ Lân lén lút quét mắt nhìn Trương Vân Lôi, thấy cậu lạnh mặt, không cảm động một chút nào, xem ra chỉ có một mình mình khóc thì không hiệu quả, Quách Kỳ Lân lại cuống quít vẫy tay với năm người đang xem kịch ở sau lưng.
Tần Tiêu Hiền, Vương Cửu Long cũng hiểu ý, bỗng hai người họ vỗ đùi, gân cổ lên gào khóc: ''Ôi!''
Tiếng gào này không làm Trương Vân Lôi giật mình, mà trái lại là làm cho ba người Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương và Trương Cửu Linh ở kế bên giật bắn người, cả ba bối rối nhìn hai người họ học theo bộ dạng của Quách Kỳ Lân vừa rồi mà chạy tới, mỗi người đứng một bên Dương Cửu Lang, một trước một sau cực kỳ có trật tự lắc lấy cánh tay Dương Cửu Lang giả vờ khóc lóc.
''Cửu Lang à anh về đi mà, bọn em mà không có anh là sống không nổi đâu!''
''Anh Cửu Lang, anh đừng đi mà, anh mà đi em cũng không sống nổi!''
Dương Cửu Lang nhìn cái kỹ thuật diễn xuất hết sức vụng về này của bọn họ với vẻ cực kỳ ghét bỏ, nhưng hắn vẫn ho khan mấy cái, nhướng mày nói với Trương Vân Lôi: ''Em xem, mấy đứa nó đều không nỡ để tôi đi.''
Trương Vân Lôi nghe hắn nói, cậu nhíu mày với vẻ không tài nào tưởng tượng nổi, cậu nói với giọng buồn cười: ''Tôi thật sự không nhìn ra được.''
''Cửu Lang à!'' Quách Kỳ Lân nghe vậy thì vội vàng tăng mức độ lên, hét đến muốn văng dây thanh quản ra ngoài.
Trương Vân Lôi bị cậu ấy làm cho lỗ tai chấn động tê rần, Quách Kỳ Lân từ dưới đất đứng dậy, khoa trương ôm đầu, ngước lên nhìn trời khóc lóc: ''Ông trời ơi, sao ông không giữ anh Cửu Lang lại cho tôi! Bọn tôi là người cùng một nhà mà, sao có thể thiếu đi anh ấy được chứ!''
Câu nói đùa này của Quách Kỳ Lân lại rơi vào tai Trương Vân Lôi, cậu hơi rủ mắt, nhớ lại cảm xúc của mọi người trong mấy ngày qua, lại nhớ tới vẻ mặt của Dương Cửu Lang lúc rời đi, cậu im lặng một lúc lâu, lúc Quách Kỳ Lân sắp gào đến hụt hơi, sắp ngã ngang ngất xỉu thì cậu ra vẻ ghét bỏ lườm bọn họ một phát, không nói một câu nào, quay người đi vào xe ngựa.
''A!!''
Ba người giả vờ khóc và cả Dương Cửu Lang, thấy Trương Vân Lôi đã ngầm chấp nhận, lập tức ngạc nhiên đến nhảy cẫng lên, ba người lao tới ôm lấy Dương Cửu Lang.
Trương Cửu Linh thấy thế cũng cười hết sức vui vẻ, bước tới ôm Dương Cửu Lang, nói với hắn, người anh em, chào mừng anh trở về.
Châu Cửu Lương thì không lại gần, cậu ta chỉ mở hờ mắt, nhìn họ với vẻ lười biếng, lắc đầu cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
''Đúng là một vở kịch hay.''
Mạnh Hạc Đường quay đầu nhìn cậu ta, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó lại từ từ nhìn về phía xe ngựa.
Trong xe ngựa, Trương Vân Lôi nghe tiếng hoan hô bên ngoài, cậu liếc qua cửa sổ, thấy mấy người bọn họ kích động ôm nhau thành một cục, cuối cùng cũng lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Đại Lâm nói đúng, người của Đức Vân Xã là người một nhà, thiếu đi ai cũng không được.
Mọi người chúc mừng Dương Cửu Lang trở về xong cũng đều lần lượt lên xe ngựa, thoáng chốc trong xe ngựa khôi phục lại tiếng cười cười nói nói như trước.
Vừa đi chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một tiếng nổ cực lớn, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, bị tiếng nổ vang này làm giật nảy mình, vội mở cửa sổ sau xe ra chen chúc nhau nhìn.
Hang ổ của đám thổ phỉ kia đã nổ, đá bị vỡ liên tục lăn xuống sườn núi, nhưng không tác động gì đến họ.
Quách Kỳ Lân nhìn thấy cảnh đó, cậu ấy ngạc nhiên trợn to mắt lên nhìn: ''Sao lại thế?''
Trương Vân Lôi cũng nhíu chặt mày, quay qua nhìn Dương Cửu Lang, người duy nhất không tới xem náo nhiệt.
Dương Cửu Lang nhàn nhã ngồi trên sàn xe ngựa, cúi đầu cười cười, thản nhiên nói: ''Ông đây đã nói rồi, chỉ trong vòng một ngày thôi cũng có thể giết được chúng.''
Mọi người nghe vậy lại càng choáng váng hơn, đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.
Ban nãy có ít nhất hai ba mươi người cầm súng đứng trên sườn núi, bây giờ lại là đặt thuốc nổ cho nổ tung cả một đỉnh núi, Trương Vân Lôi tính toán một chút, cuối cùng cũng xem như hiểu rõ, cậu hít một hơi cực kỳ bất đắc dĩ, lạnh lùng hỏi hắn: ''Lần này anh lại tốn bao nhiêu tiền rồi?''
Dương Cửu Lang nghe vậy thì nghiêng đầu nhếch môi cười với cậu: ''Nếu em thật sự thấy tôi tiêu tiền phung phí thì mau gả cho tôi đi, tôi sẽ giao hết tất cả tiền của tôi cho em.''
''Anh nằm mơ đi!'' Thoáng chốc Trương Vân Lôi quăng ánh mắt hình con dao về phía hắn, cậu không hỏi nữa.
Dương Cửu Lang thì chỉ cười, hắn cũng không nói lải nhải nữa mà là hơi nhíu mày, tựa như đang lo lắng điều gì.
Lúc này, đột nhiên trần xe nhẹ nhàng phát ra tiếng vang, những người có võ công cao thoáng nhíu chặt mày nâng cao cảnh giác, Dương Cửu Lang không biến sắc giương môi cười, từ tốn nói: ''Chà, đất đá văng tới tận đây rồi.''
Lúc này mọi người mới buông lỏng cảnh giác, hóa ra là đất đá bị nổ văng lên trần xe, sợ bóng sợ gió một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro