54
Đột ngột xảy ra chuyện, mọi người cũng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, ăn được một nửa bữa cơm thì dừng không ăn nữa, vội vã thu dọn đồ đạc lên xe, vội vã chạy đi Vũ Hán.
Vội vàng cố hết sức đuổi kịp lộ trình, giữa trưa, cuối cùng cũng tới được Vũ Hán, cũng tìm được tiệm cầm đồ Hải Nạp Bách Xuyên kia.
Quách Kỳ Lân định ra vẻ giàu có một chút, cậu ấy dẫn đầu đi vào tiệm cầm đồ với khí thế hùng hổ, sau lưng là Tần Tiêu Hiền xách theo rương nhỏ, Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh khiêng rương lớn đi theo cậu ấy, Mạnh Hạc Đường và Trương Vân Lôi chắp tay sau lưng song song thong thả đi theo sau bọn họ, ai không biết mà nhìn vào thì đúng là thấy rất có thể diện.
Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương đi ở cuối cùng, hai người này một người là ngủ không đủ, người kia thì chưa ngủ đủ, đi tới cửa là dừng không đi tiếp nữa, uể oải khẽ tựa lên khung cửa, nhìn bọ họ, dù sao cũng chỉ là mua bán đồ thôi mà, cũng không có gì, càng không phải chuyện của hai người họ.
Ông chủ kiểm tra lại đồ mà họ đem tới thêm một chút, chắp tay khom lưng nói: ''Các vị gia, tổng cộng là 5.000.000 Đại Dương.''
Mọi người thoáng ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, Quách Kỳ Lân bình tĩnh lại, chỉ vào ông ta nói với vẻ bực tức: ''Ông mù hả, cả rương đồ này mà chỉ có giá trị 5.000.000?''
Cho dù là người không biết nhiều về đồ cổ thì cũng nhìn ra được, giá tiền này thật sự rất không hợp lý.
Ông chủ vẫn cười: ''Quý ngài này đứng nóng, đúng là 5.000.000.''
Quách Kỳ Lân cố nén cơn giận, giật lấy hộp đựng Linh Chi máu trong tay Tần Tiêu Hiền, giơ lên trước mặt ông ta hỏi: ''Cái này bao nhiêu tiền?''
Ông chủ gật đầu mỉm cười với cậu ấy, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, cầm lấy kính lúp đeo trên cổ, quan sát tỉ mit cây Linh Chi máu trong hộp, thật lâu sau, ông ta ngẩng đầu cười nói: ''Gia, trị giá 1000.''
Quách Kỳ Lân nghe vậy thì giận tới mức hít ngược một hơi, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: ''Gian thương chết tiệt!''
Nói xong cậu ấy lập tức định xông lên đánh ông ta, hai anh em đứng gần cậu ấy nhất vội vàng túm cậu ấy lại.
Trương Vân Lôi đứng một bên lẳng lặng nhìn họ, cậu hơi nhíu mày, phải nói cây Linh Chi máu đó đúng không hổ là mọc từ trong quan tài ra, quá xui, đầu tiên là tốn công tốn sức bỏ ra 250.000 Đại Dương để lấy nó về, kết quả là lại không bán ra được, định lừa ông chủ Lý để bù lỗ thì người ta lại đưa tiền với lòng tốt vô điều kiện, mặc dù ông chủ Lý đã bù được lỗ, thậm chí là kiếm được không ít lời, nhưng nếu lúc đó Mạnh Hạc Đường mà không yêu cầu số tiền đó thì cây Linh Chi máu này vốn cũng vô dụng.
Quách Kỳ Lân ở bên kia vùng vẫy không thoát ra được khỏi hai anh em kia, giãy một hồi mệt, cũng tỉnh táo hơn được một chút, cậu ấy lại tiện tay nhặt ra một món trong đống hàng lậu của đám giặc cổ kia, giơ lên trước mặt ông chủ: ''Cái này, ông nói cho tôi nghe lần nữa cái này trị giá bao nhiêu?''
Ông chủ vẫn mỉm cười lễ phép với cậu ấy, nhận lấy món đồ, cầm lấy kính lúp, tập trung quan sát: ''729 đồng Đại Dương.''
''Ù ôi, còn cả số lẻ nữa à!'' Quách Kỳ Lân cười khẩy, xoay người đổi món khác từ trong rương: ''Cái này!''
Ông chủ luôn mỉm cười, không sợ phiền mà tiếp tục kiểm hàng, còn chiều theo ý cậu ấy mà nói: ''Thưa ngài, nếu ngài không thích có số lẻ thì món này tôi tính chẵn tiền cho ngài, 200 đồng Đại Dương.''
''Có nhiêu đó mà ông còn kêu tính chẵn cho tôi!'' Quách Kỳ Lân vừa nói vừa móc sợi chuỗi ngọc ra: ''Còn cái này.''
''Thưa ngài, cái này mà không tính chẵn thì là 67.800 đồng, còn tính chẵn là 60.000 đồng.''
''Cmn cái gì mà gọi là không tính lẻ!! Khốn kiếp!!''
Quách Kỳ Lân hoàn toàn bùng nổ, lúc này cậu ấy duỗi hai tay ra bổ nhào tới chỗ ông ta, may mà Vương Cửu Lang đưa tay ra kịp, nắm lấy hông cậu ấy giữa không trung, túm cậu ấy về, nếu không thì đã nhào thẳng lên người của người ta rồi.
Trương Vân Lôi nhìn tình hình này, cậu hơi nhăn mặt, bước tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường nói khẽ: ''Mạnh ca, anh có thấy rất kỳ lạ không?''
''Đúng là lạ.'' Mạnh Hạc Đường cũng đã sớm thấy lạ, anh hơi nghiêng người về phía cậu, nói khẽ: ''Không nói tới cây Linh Chi máu đó, chỉ nói tới rương châu báu của đám giặc núi Thâm Quyến thôi, lấy đại ra một món thì ít nhất đã không dưới 100.000 rồi.''
Quách Kỳ Lân liên tục hít lấy hít để mấy hơi thật sâu, cởi giày ra, móc một cây vàng cậu ấy đã giấu từ trong đế giày ra (5 lượng vàng thỏi): ''Tôi hỏi lại ông lần cuối, cái này trị giá bao nhiêu?''
Lần này ông chủ không quan sát kỹ nữa mà trả lời luôn: ''15 đồng.''
Trương Vân Lôi, Mạnh Hạc Đường nghe vậy phút chốc rơi vào mờ mịt, lúc này không chỉ có Quách Kỳ Lân sôi máu, hai anh em ở bên cạnh cũng bốc hỏa, thậm chí Tần Tiêu Hiền giữ im lặng ở một bên cũng xông lên, chỉ thẳng vào mặt ông chủ mắng ầm lên: ''Ông to gan thật đó! Giá vàng mà còn dám bịa đặt nữa hả!''
Dương Cửu Lang nghe vậy thì phì cười, hắn huých Châu Cửu Lương ở bên cạnh, nhướng mày nói: ''Lão Tần còn chưa làm cán bộ mà giọng cán bộ lại nồng nặc vậy ha, sau này nếu cậu ấy mà làm cán bộ thì nguy to.''
Châu Cửu Lương miễn cưỡng quay đầu nhìn hắn, không trả lời hắn mà từ tốn nói: ''Nếu thấy 5.000.000 không đủ thì anh đi trả giá thêm đi.''
''Mắc gì tôi!'' Dương Cửu Lang nghe vậy lập tức trợn mắt ngạc nhiên.
''Chẳng lẽ anh muốn chúng ta làm lại từ đầu?'' Châu Cửu Lương nhếch mày nhìn hắn.
Dương Cửu Lang ghét bỏ quét mắt nhìn cậu ta: ''Tôi thấy là cậu làm biếng thì có, muốn tranh thủ về Đức Vân Xã chứ gì.''
''Ừ, nói đúng rồi đó.'' Châu Cửu Lương lười không muốn cãi cọ với hắn, cậu ta kết thúc câu chuyện một cách qua loa, tiếp tục ngẩn người ra.
Một bên khác, Mạnh Hạc Đường cũng nhìn ra được chút mánh khóe, quay đầu nói với Trương Vân Lôi: ''Anh thấy tất cả mấy món đồ trong tiệm này cũng đều thu mua với giá thấp, dù sao cũng đều là hàng lậu, không có nhiều cửa hàng dám mua, người mua không sợ chọc ra phiền phức thì người bán cũng phải nể tình, xem ra cái mà cậu cảm giác được là trọng nghĩa khinh tài, bây giờ đúng là trọng nghĩa khinh tài*.''
*Tài ở đây là tiền tài, quan trọng tình nghĩa hơn tiền bạc.
Trương Vân Lôi hơi nhíu mày nói: ''Có thể tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao chúng ta cũng phải về Đức Vân Xã gấp, nếu 5.000.000 không đủ, chúng ta không có thời gian làm nhiệm vụ lại lần nữa đâu.''
Mạnh Hạc Đường nhẹ gật đầu, cảm thấy có lý, sau đó anh chán ngán đi dạo vòng vòng trong tiệm, hi vọng có thể nghĩ ra được cách.
Bên kia còn đang xào xáo, ông chủ thấy tình hình này thật sự không ổn, vội chắp tay rối rít cười xòa: ''Thưa ngài, ngài bớt giận đi, để tôi nói thật lòng với ngài, đây là quy tắc của tiệm chúng tôi, những thứ hàng lậu không thể đưa ra ngoài sáng thế này thì chỉ thu mua với giá bằng 1/10 thực tế thôi, bán ra nâng giá lên gấp 10, tôi cũng chẳng làm gì hơn được.''
''Đúng là gian thương.'' Dương Cửu Lang hừ một cái, lại nhìn về phía Châu Cửu Lương: ''Ông chủ này còn hiểm độc hơn cả tiên sinh nhà cậu!''
''Không đâu.'' Châu Cửu Lương lắc đầu, chầm chậm nói: ''Không ai độc địa hơn tiên sinh nhà em được đâu.''
''Có lý.'' Dương Cửu Lang nhếch mày, cũng gật đầu bày tỏ tán thành.
Trương Vân Lôi đứng một bên, im lặng suy nghĩ cách.
Hay là tìm tiệm cầm đồ khác? Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn sẽ có một tiệm cầm đồ chịu thu mua hàng lậu như vậy nữa, nhưng bây giờ họ không có thời gian đi tìm.
Hay là đồng ý luôn đi, nhưng nếu không đủ tiền thì họ cũng không còn thời gian bù vào nữa, lần này bít hết cả hai đường, Trương Vân Lôi hơi nhăn mặt, nghĩ hay là để lại cây Linh Chi máu rồi tới tiệm khác cầm, có lẽ có thể bù thêm được 100 mấy 200 nghìn, cần một số tiền lớn để mua được súng ống đạn dược, kiếm thêm được có mấy trăm nghìn thì sao mà đủ đây?
Mạnh Hạc Đường cũng đang nỗ lực nghĩ cách, bên kia mấy người Đại Lâm đang ồn ào, lòng anh không yên tĩnh được, đầu óc cũng rối loạn, Mạnh Hạc Đường nhíu mày, đi ra xa hơn chút, tiếng ồn không giảm bớt một chút nào, Mạnh Hạc Đường không nghĩ ra được cách, bực bội khều tách trà trên bàn, lại thử đưa tay lật sổ sách một chút, cố gắng để mình lơ đi những tiếng ồn đó.
Mặc dù bốn người họ làm ầm ĩ nhưng ông chủ vẫn cứ cười với họ, nhưng ông ta vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Có lẽ là Quách Kỳ Lân lười cãi cọ với ông ta, cậu ấy hít sâu, đột nhiên nhìn lướt qua tấm bảng hiệu trên quầy.
Bốn chữ ''Hải Nạp Bách Xuyên'' lớn viết xiêu vẹo, không nhìn kỹ thì sẽ không phân biệt được là chữ gì, chữ viết rác rưởi xứng với cửa tiệm rác rưởi, Quách Kỳ Lân cười khẩy, chậm rãi bước tới trước tấm bảng.
''Hải Nạp Bách Xuyên.''
Quách Kỳ Lân gằn giọng thì thầm từng chữ, sau đó quay đầu bật cười trào phúng với ông chủ: ''Tấm bảng hiệu này của tiệm ông cũng khá lắm.''
Ông chủ khom người cười cười với cậu ấy: ''Ngài quá khen, đây là chữ do chính tay ông chủ nhỏ của chúng tôi viết.''
''Chữ do đích thân ông chủ nhỏ viết, vậy được!'' Quách Kỳ Lân nói rồi xắn tay áo lên: ''Xem ông đây đập nát nó đi!''
''Khoan!''
Đột nhiên Mạnh Hạc Đường cất giọng kêu lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn anh, Mạnh Hạc Đường từ từ xoay người lại, bước tới trước mặt ông chủ, lễ phép chắp tay mỉm cười.
''Chúng tôi cầm.''
Mọi người nghe vậy thì đều ngẩn cả người, rơi vào im lặng.
''Đúng là hiếm thấy, thế mà anh lại chịu để người khác giở trò hiểm với anh.'' Đột nhiên Dương Cửu Lang cười nhạt nói, phá vỡ sự yên tĩnh.
Mạnh Hạc Đường quay đầu mỉm cười với hắn: ''Cầm đi là xong, hoàn thành nhiệm vụ mới là cần thiết nhất.''
Quách Kỳ Lân vẫn còn hơi không cam tâm, cậu ấy bước lên định khuyên anh: ''Mạnh ca, nhưng mà...''
''Đại Lâm.''
Đột nhiên Trương Vân Lôi gọi cậu ấy lại, Quách Kỳ Lân nhìn về phía cậu, Trương Vân Lôi liếc nhìn Mạnh Hạc Đường, vẻ mặt của Mạnh Hạc Đường rất nghiêm túc, lúc này Trương Vân Lôi nói.
''Nghe lời Mạnh ca đi, chúng ta cầm đồ đi.''
Hai người họ đều đồng ý cầm, Quách Kỳ Lân cũng không phản đối nữa, cậu ấy bực mình trừng mắt liếc ông chủ kia, ông chủ thì vẫn y nguyên mỉm cười với họ, gọi nhân viên lấy tiền ra nhận hàng.
Lúc ông ta đếm tiền, Trương Vân Lôi lặng lẽ đi tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, nhẹ giọng hỏi anh: ''Anh đành lòng với cái giá này sao?''
Mạnh Hạc Đường quay đầu nhìn cậu, nhướng mày cười bất lực: ''Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, chúng ta không có thời gian.''
''Được rồi, nếu anh đã quyết định thì chắc chắn anh có lý do.'' Trương Vân Lôi cúi đầu cười, chọn tin anh.
Dương Cửu Lang cũng nhìn không hiểu là Mạnh Hạc Đường đang có ý định gì, hắn khều Châu Cửu Lương ở bên cạnh, hỏi: ''Đây là cái mà cậu nói là không ai độc địa hơn tiên sinh nhà cậu đó hả?''
''Yên tâm đi.'' Châu Cửu Lương nhìn hắn, vẫn chầm chậm từ tốn nói: ''Không ai hiểm hơn được anh ấy.''
5.000.000 Đại Dương vừa nặng vừa nhiều, ông chủ còn tri kỷ chỉ bỏ một phần Đại Dương vào rương nhỏ, số còn lại đổi thành vàng thỏi và pháp tệ*.
*Pháp tệ: tiền giấy của Quốc Dân Đảng phát hành sau 1935.
Quách Kỳ Lân xách rương nhỏ Đại Dương kia lên, trước khi leo lên xe còn hung hãn trợn mắt nhìn ông chủ kia một cái nữa, ông chủ đứng ngoài cổng, vẫn mỉm cười với họ, chắp tay hành chào tạm biệt.
Lúc này Quách Kỳ Lân mới quan sát tỉ mỉ ông ta từ trên xuống dưới, xem ra ông chủ này chắc chắn là thường xuyên phục vụ cho các nhân vật xã hội đen, cho nên không thể không học được tính cách tốt như vậy, đối với ai cũng đều có nụ cười thương mại hết sức chuyên nghiệp.
Quách Kỳ Lân mặc kệ ông ta, quay người bước tới xe ngựa.
Mạnh Hạc Đường thì đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn họ khuân một rương vàng thỏi, một rương pháp tệ, một rương Đại Dương lên xe, anh hơi nhăn mặt, thở dài.
Cả rương vàng bạc châu báu to, một cây Linh Chi máu, những thứ đó suốt đoạn đường này họ đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới đổi lấy được.
Dọc theo hành trình này, Linh Chi máu bỏ ra 250.000, lấy lại tẩu thuốc cho Trương Vân Lôi mất 10.000.000, Dương Cửu Lang tìm Hầu Kiệt lại tốn 100.000, thuê người giải quyết đám giặc núi ở Thâm Quyến, mua lựu đạn nữa, hình như nhân lúc Trương Vân Lôi vắng mặt hắn từng thuận miệng nhắc tới, bỏ ra 50.000, cộng thêm chi phí ăn mặc ngủ nghỉ, bỏ ra không thấp hơn 15.000.000, rốt cuộc vậy mà cũng chỉ có thể thu lại được có 5.000.000, chưa đủ bù vào một nửa tổn thất nữa, nhìn thế nào cũng thấy lỗ vốn.
Mạnh Hạc Đường hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện mà anh không chắc như vậy, chỉ có thể cầu là số tiền này đủ để mua súng ống.
''Này! Ngây người ra đó làm gì?''
Dương Cửu Lang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe gọi anh, Mạnh Hạc Đường bỗng tỉnh táo lại, nhìn thấy Dương Cửu Lang, đột nhiên anh kịp nhận ra, phải ha, ngoại trừ cây Linh Chi máu đó thì những cái khác đều là Dương Cửu Lang tự tiêu tiền của mình mà, sao lại tính vào được?
Mạnh Hạc Đường nghĩ tới đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, không chỉ không lỗ vốn, nói không chừng không đủ tiền thì còn có thể bảo Dương Cửu Lang bù vào một ít.
''Dong dài cái gì vậy, còn thiếu hai người nữa thôi đó! Còn không nhanh lên là bọn tôi đi trước nha! Hai người các người...Ái ui da!''
Dương Cửu Lang còn chưa nói hết đã bị một tẩu thuốc đập thẳng lên gáy.
Hai người? Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói mà mờ mịt.
''Ngon thì anh đi trước đi.''
Lúc này sau lưng vọng tới giọng của Châu Cửu Lương, Mạnh Hạc Đường quay phắt đầu lại, Châu Cửu Lương đứng bên trái phía sau lưng anh, thấy anh quay đầu, cậu ta giương mắt nhìn anh với vẻ lười biếng, từ tốn nói: ''Tiên sinh, có chuyện gì chúng ta vào xe rồi suy nghĩ tiếp đi, tên đó thật sự dám vứt chúng ta lại rồi đi trước đó.''
Mạnh Hạc Đường nghe vậy lắc đầu cười bất đắc dĩ, chậm rãi lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro