62
''Còn cố tình thay quần áo mới cơ à, dám nói con không đi tìm gái?''
Trương Vân Lôi liếc qua Quách Kỳ Lân ở bên cạnh, một thân âu phục kẻ sọc vuông nhỏ lấy màu xám làm chủ đạo mới tinh tươm, kết hợp với áo màu xanh sẫm mặc bên trong, nơ bướm màu nâu trên cổ áo, còn cài thêm chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng nguyên chất nối liền từ khuy áo rủ xuống.
Quách Kỳ Lân hơi lúng túng chỉnh lại nơ, ho mấy cái, mặt dày mày dạn nói: ''Con luôn ăn mặc thế này mà.''
Trương Vân Lôi lườm cậu ấy với vẻ ghét bỏ, quay đầu nhìn xung quanh, hừng sáng trời vẫn còn hơi ám đen, họ đứng trên con đường vắng tanh không có bất kỳ ai, những khung cửa sổ bên cạnh cũng tối đen, xung quanh chìm trong yên tĩnh thế nên họ có vẻ rất ồn ào.
''Chúng ta thế này xem như là đến rồi à?'' Trương Vân Lôi nhíu mày hỏi.
Vương Cửu Long cũng liếc nhìn xung quanh, hỏi Dương Cửu Lang: ''Có khi nào anh nghe nhầm không?''
''Cửu Xuân nói tung tích của ông chủ đó rất khó tìm, anh ta cũng không chắc là có phải chỗ này không nữa.'' Dương Cửu Lang nhìn lướt xung quanh, hắn cũng hơi nhăn mặt.
Vừa dứt lời, một cánh cửa gỗ nhỏ nhìn rất bình thường ở bên cạnh chậm rãi mở ra, hai phục vụ bước tới, khom người canh chừng bên cạnh cửa, vẻ mặt của mọi người vô cùng nghi hoặc, nhìn vào bên trong cánh cửa.
Bên trong cánh cửa là một đường hành lang, kéo dài rất hẹp, nhiều nhất là chỉ có ba người cùng đi song song với nhau được, vách tường bằng gỗ chạm rỗng khắc hoa, để lộ ra ánh sáng màu đỏ mờ tối, trông càng giống chỗ làm mấy chuyện xấu xa hơn.
Chỉ trong chốc lát, ở lối rẽ trên hành lang có một người con gái trang điểm cực kỳ đậm chậm rãi bước ra, tóc uốn xoăn gợn sóng, mặc một bộ sườn xám đỏ đậm bằng gấm không tay in hoa, trên hai cánh tay choàng lông cáo màu trắng, một tay cầm tẩu thuốc thon dài, môi đỏ khẽ nhếch lên, dáng đi yểu điệu, tất cả đều để lộ ra dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Cô gái bước tới cửa, khẽ gật đầu bằng vẻ lười biếng với họ, giương nhẹ đôi môi son: ''Em kính cẩn đón chào các quý ngài.''
Mọi người liếc nhìn nhau, cùng bước tới trước cửa, cô gái hơi nghiêng người nhường đường cho họ, đưa mắt nhìn họ đi vào trong.
Đến lượt Dương Cửu Lang, vừa mới bước được một chân vào, cô gái lập tức đưa tay chặn lại.
Dương Cửu Lang lập tức giương mắt nhìn cô ấy, mọi người trong cửa ngoài cửa cũng đều dừng bước, quay đầu nhìn họ với vẻ không hiểu.
Cô gái mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi bước tới trước mặt hắn, đôi mắt tinh ranh đảo một vòng, theo ánh mắt hắn chậm rãi hạ xuống, đầu ngón tay như bạch ngọc nhẹ giơ lên xoa lên ngực hắn.
Mọi người xung quanh đều choáng váng, còn Dương Cửu Lang thì chỉ nhíu mày, nghiêng đầu hừ mũi bật cười, nhìn cô nàng với vẻ rất hứng thú, không một chút dao động nào.
Cô gái mỉm cười quyến rũ, móng tay của ngón trỏ cào nhẹ, quét một đường xuống dưới theo khuôn ngực của hắn, sức lực không mạnh không nhẹ, vừa vặn, ánh mắt mê hoặc, đổi lại là người đàn ông nào cũng không chịu nổi, nhưng ngặc cái hắn là Dương Cửu Lang, hắn không hề bị lay động.
Ngón tay xẹt qua bên hông, lúc sắp chạm đến chỗ hiểm, bàn tay lại ngoặt ra ngoài, cuối cùng dừng lại bên dưới áo choàng ngắn của hắn, đặt lên bao súng trên eo, nhẹ nhàng cau mày, cất giọng nũng nịu điềm đạm đáng yêu: ''Quý ngài thứ lỗi, ở chỗ chúng em có quy tắc, ngoại trừ quan chức, những người khác không được mang theo súng.''
Mọi người nghe vậy thoáng chốc nhíu chặt mày lại, ngay cả họ còn không biết Dương Cửu Lang có mang theo súng, sao cô gái đó lại biết được?
''Đúng là thú vị.'' Mạnh Hạc Đường lại cười nói.
Trương Vân Lôi quay đầu nhìn anh, sau đó lại nhìn Dương Cửu Lang, không biết là Dương Cửu Lang định ứng phó thế nào.
Ngón tay của cô gái móc dây đai đeo bao súng bên hông hắn lên, Dương Cửu Lang chợt túm lấy cổ tay cô ấy, cô gái giật mình, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ vừa rồi bỗng chốc trở nên sắc bén, không chút biến sắc vùng vẫy một lúc, Dương Cửu Lang cảm nhận được động tác giãy dụa của cô gái này có vẻ như là người có tập võ, hắn không thương hoa tiếc ngọc nữa, ngược lại hắn còn nắm chặt hơn, điệu bộ như muốn bóp nát xương cổ tay của cô ấy vậy, vẻ mặt hắn thì vẫn tươi cười: ''Nếu gia đây càng muốn mang súng theo thì sao?''
Cổ tay truyền tới cơn đau, trong giây lát cô gái hiểu ra ngay lời đó không phải là hỏi mà là uy hiếp, kiểu người này cô ấy không trêu vào nổi, lập tức buông đai súng của hắn ra, ánh mắt sắc bén trở lại quyến rũ như trước: ''Vậy thì em phá lệ lần này cho quý ngài thôi.''
Lúc này Dương Cửu Lang mới buông cổ tay của cô nàng ra, cô gái cúi người tránh đường, dẫn mọi người từ từ đi về phía trước, hành lang quanh co uốn lượn, cuối cùng lại đến một cánh cửa nhỏ, cô gái chậm rãi đẩy cửa ra, quay đầu cười nói với mọi người: ''Là chỗ này.''
Mọi người đi vào cửa, thoáng chốc giật cả mình, đừng thấy mới vừa rồi cửa vào nhỏ bé mộc mạc lụp xụp, hành lang cũng chật hẹp lờ mờ, căn phòng trong này lại to tới mức bất thường.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt bay tới, ba tầng lầu chạm rỗng, nóc nhà bằng ngói lưu ly vàng, có vài cây cột dài, mỗi thân cột đều treo một chuỗi đèn lồng đỏ, màn sa đỏ rủ xuống, trong lầu múa hát tưng bừng, khói thuốc lá lượn lờ, lầu trên lầu dưới đều sôi nổi, nam tới nữ đi ôm ôm ấp ấp.
Tầng dưới cùng là một sân khấu hình vuông sơn đỏ cao chừng nửa thước, trên đài có một cô gái mặc bộ sườn xám màu xanh lá, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, tựa nửa người lên ghế trúc, ôm nghiêng tì bà, hát điệu hát dân gian Giang Nam say lòng người.
''Tôi có một đoạn tình, hát lên cho quý vị cùng nghe, quý vị xin hãy tĩnh lặng lắng nghe, để tôi hát về phong cảnh Vô Tích, hát đến tận cùng cho quý vị nghe...''*
*Tần Hoài Cảnh.
Một khúc hát phong cảnh Vô Tích, tiếng ngâm nga khe khẽ mềm mại, xa xăm kỳ ảo, như thật như ảo, nghe mà khiến xương cốt người ta đều thấy mềm nhũn.
Ngay cả Trương Vân Lôi cũng không nhịn được mà dừng bước, lắng nghe tỉ mỉ, cô gái hát khúc hát khẽ gật đầu với cậu, tiếp tục hát.
Mọi người tìm một căn phòng để ngồi, Dương Cửu Lang cười nhẹ cảm thán: ''Kỹ viện này đúng là quái đản thật.''
Nói thanh cao thì cũng thanh cao, nói tho tục cũng thô tục, vừa thanh cao vừa trần tục, sang hèn cộng hưởng, thậm chí là vừa phải thỏa đáng.
Thấy họ ưa nhìn, các cô gái kéo đến chào hỏi mời rượu.
Quách Kỳ Lân thấy hết chị đẹp này đến chị đẹp khác đến gần, cậu ấy hốt hoảng đỏ cả mặt, Đào Dương không hề nhúc nhích, thấy dáng vẻ Quách Kỳ Lân ngượng ngùng, cậu ta nhẹ giọng chế giễu, Trương Cửu Linh lễ phép từ chối khéo các cô ấy, Vương Cửu Long thì cười xòa mời các chị cách xa ra một chút, Tần Tiêu Hiền thì cứ buồn phiền, mặc cho các cô gái trêu chọc tùy thích, cậu ấy đều làm như thế không nhìn thấy.
Mạnh Hạc Đường thì dễ gần, có cô nàng mời rượu, anh không tiện từ chối, đành phải cười miễn cưỡng uống hết, các cô gái rót liên tục mấy ly, đến ly thứ ba, Châu Cửu Lương ở bên cạnh không thay đổi sắc mặt mà giật lấy ly rượu từ tay anh, vỗ xuống bàn, các cô nàng giật mình, không dám trêu ghẹo nữa.
Còn bên chỗ Trương Vân Lôi, cậu ghét nhất là người khác đụng vào người cậu, nhíu chặt mày lại, không vui nhưng không tiện phát cáu, Dương Cửu Lang cũng bị quấy rối đủ rồi, thấy Trương Vân Lôi đã rất bực mình, hắn ngang nhiên xông qua, ôm lấy cổ Trương Vân Lôi, hôn chụt một cái thật mạnh lên má cậu, vẻ mặt tỏ ý công khai chủ quyền, mỉm cười nhìn các cô nàng.
Đầu tiên là các cô gái sững sờ, phản ứng kịp lúc đều đỏ cả mặt, nâng tay áo lên che mặt cười khẽ, xôn xao giải tán, cuối cùng mọi người cũng được giải thoát.
Trương Vân Lôi nhìn các cô gái tản đi, quay đầu hung hãn trừng Dương Cửu Lang, đẩy mạnh hắn ra, ghét bỏ chùi mặt, Dương Cửu Lang nhìn cậu cười bất lực, hắn không giận, nhìn xung quanh một lượt, lại nói với vẻ không hài lòng: ''Chán quá, chỗ này không phải chỉ là một căn lầu xanh thôi à.''
Trương Vân Lôi liếc xéo hắn, cậu bực dọc: ''Tôi đã nói không tới mà anh cứ nhất định phải tới, uống rượu ở đây còn không bằng về nhà uống nữa, ở nhà còn khỏi phải bỏ tiền ra.''
''Chúng ta đâu có tới đây uống rượu có kỹ nữ hầu, không phải là tới gặp cái ông chủ biết giải bến mê cho người ta à.'' Quách Kỳ Lân nói.
''Vậy ông chủ đó đâu?'' Dương Cửu Lang lạnh lùng nói: ''Ông chủ kia mà không xuất hiện thì không phải đi một chuyến uổng công à.''
Mạnh Hạc Đường bên cạnh nói chen vào: ''Nhưng hình như ông chủ đó vốn không ra gặp người khác.''
Dương Cửu Lang sững sờ, nói với giọng lạnh lùng: ''Vậy thì càng chán.''
''Hình như là rất chán.'' Quách Kỳ Lân suy nghĩ rồi cũng hùa theo.
''Vậy còn ở đây chi nữa?'' Dương Cửu Lang nhún vai: ''Chúng ta về đi.''
Quách Kỳ Lân sững sờ, cũng gật đầu đáp: ''Được, hay đó.''
Mọi người có lẽ cũng cảm thấy chán nản nên đều đồng ý.
''Vậy thì đi thôi.''
''Đi.''
Mọi người vừa mới ngồi xuống, giờ lại muốn về nhà, chưa đợi cho họ đứng dậy, cô gái dẫn đường vừa rồi lại bước tới, hơi cúi người với họ: ''Các quý ngài, ông chủ của chúng em cho mời các ngài.''
Cho mời? Mời họ? Mọi người đều thấy ngạc nhiên, thấy kỳ lạ nên không dám tùy tiện đồng ý, Dương Cửu Lang liếc nhìn cô nàng, lạnh lùng hỏi: ''Ông chủ nhà các cô không phải chỉ tiếp một người mỗi ngày thôi sao?''
Cô gái đó cười khẽ: ''Ông chủ nói, chỉ cần là Đức Vân Xã, cho dù là bao nhiêu người ông ấy cũng gặp hết.''
Mọi người lại giật mình, Quách Kỳ Lân che miệng nhỏ giọng hỏi: ''Đức Vân Xã chúng ta có thể diễn dữ vậy hả?''
''Nói chung là cường long khó áp bức được địa đầu xà, ở Bắc Kinh ông ta không dám không cho Đức Vân Xã thể diện.'' Dương Cửu Lang nhỏ giọng trả lời cậu ấy.
Mạnh Hạc Đường thì không quá đồng tình với câu trả lời này, nhưng anh cũng không phản bác hắn.
Mọi người cũng tò mò về ông chủ kia, thế là đi theo cô ấy đến một căn phòng trên tầng cao nhất.
Mở cửa phòng ra, một luồng mùi đàn hương đập vào mặt, sau một tấm bình phong cổ kính chạm rỗng hoa văn, có một bóng người lờ mờ như có như không ngồi trên ghế, bên cạnh có một hầu gái đang pha trà.
''Thiếu Hầu gia, người tới rồi ạ.''
Cô gái kia nói xong lập tức lui ra, mọi người tò mò nhìn bóng người sau tấm bình phong.
''Thiếu Hầu gia?'' Quách Kỳ Lân nhỏ giọng lầm bầm, quay đầu hỏi Trương Vân Lôi: ''Là ai vậy cậu?''
''Chưa nghe nói bao giờ.'' Trương Vân Lôi nhỏ giọng trả lời cậu ấy.
''Các vị, bây giờ các vị có thể hỏi tôi, mỗi người một câu hỏi.'' Thiếu Hầu gia từ tốn nói: ''Theo thứ tự, bắt đầu từ Vương Cửu Long.''
Thế mà ông ấy còn biết họ là ai! Mọi người lại giật mình, đồng loạt nhìn về phía Vương Cửu Long, chưa kịp chuẩn bị đã bị điểm tên, Vương Cửu Long hơi bối rối, không đầu không đuôi thế này sao mà hỏi?
Mãi không nghĩ ra được gì, Vương Cửu Long đành phải hỏi đại một câu: ''Tôi có thể sống đến bao nhiêu tuổi?''
Mặt mọi người nổi đầy vạch đen, đây mà là hỏi cái gì, thiếu Hầu gia sau tấm bình phong cũng thở dài bất đắc dĩ, sau đó bấm ngón tay tính toán, đáp lại: ''Dài nhất là đến 92 tuổi, ngắn nhất thì đến 87.''
Dương Cửu Lang nghe vậy thì cười khẩy: ''Còn biết đoán số mệnh nữa à, thiếu Hầu gia nhiều kỹ năng thật ha.''
Thiếu Hầu gia không nói gì, Vương Cửu Lang nghe được đáp án của ông ấy, hơi nhíu mày: ''Vậy sao tôi biết lời ông nói là thật hay giả?''
''Cơ hội đặt câu hỏi của cậu đã hết, người tiếp theo, Trương Cửu Linh.'' Thiếu Hầu gia thản nhiên nói.
Lúc này mọi người mới kịp nhận ra, trước tiên là phải xác định xem thiếu Hầu gia này rốt cuộc có chính xác không, Trương Cửu Linh suy nghĩ, hỏi: ''Dưới gốc cây trong Nam tứ viện Đức Vân Xã chôn bao nhiêu tiền?''
''28 miếng bạc, 48 miếng đồng tệ.''
Trương Cửu Linh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng: ''Ông ấy đáng tin, chuyện này chỉ có em biết thôi.''
Được xác nhận, mọi người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu mình muốn hỏi, kế tiếp là đến lượt Tần Tiêu Hiền, Tần Tiêu Hiền suy nghĩ, buồn bã nói: ''Tôi nên làm thế nào để trở thành một quan chức tốt?''
''Chỉ cần cậu muốn.''
Tần Tiêu Hiền hơi sững sờ, sau đó hơi nhíu mày, tự suy ngẫm lời ông ấy nói.
Kế tiếp, Châu Cửu Lương thong thả giương mắt nhìn ông ấy: ''Ông là ai?''
Câu này của cậu ta tuy đơn giản nhưng lại hỏi đúng vào điểm quan trọng, mọi người đồng loạt yên tĩnh chờ câu trả lời của ông ấy.
Thiếu Hầu gia sau tấm bình phong cũng hơi hoảng, sau đó vẫn trả lời thẳng thắn: ''Hầu Chấn.''
Hầu Chấn? Vẫn là chưa từng nghe nói đến, tiếp đó là tới phiên Mạnh Hạc Đường, Mạnh Hạc Đường suy nghĩ, nhẹ nhàng mỉm cười: ''Từ trước tới nay thiếu Hầu gia chỉ tiếp mỗi ngày có một người, chỉ có mình Đức Vân Xã là được đi cửa sau, xin hỏi thiếu Hầu gia có quan hệ thế nào với Đức Vân Xã vậy?''
Hầu Chấn sau tấm bình phong nhẹ nhàng giương môi lên, nhóc con này đúng là rất thông minh.
''Bạn cũ.''
Bạn cũ? Xem ra đại khái là sư phụ có quen biết ông ấy, Mạnh Hạc Đường hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó lại đến Quách Kỳ Lân.
Quách Kỳ Lân hơi nhăn mặt vẻ khó xử, bước tới hỏi: ''Tương lai tôi có thể đứng vị trí nào ở Đức Vân Xã?''
Cậu ấy vừa mới nói ra câu này, Đào Dương lập tức liếc nhìn cậu ấy, thấy vẻ mặt cậu ấy căng thẳng xen lẫn với mong chờ, cậu ta hơi rủ mắt.
''Dưới một người, trên ngàn người.'' Hầu Chấn nhẹ đáp.
Hình như Quách Kỳ Lân không mấy hài lòng, câu này của ông ấy có ý gì, nói thực lực của cậu ấy rất mạnh, hay là nói thân phận Thiếu bang chủ của cậu ấy?
Kế tiếp đến lượt Đào Dương, Đào Dương nhẹ nhàng mỉm cười: ''Tôi không có gì muốn hỏi hết.''
''Vậy thì người tiếp theo, Trương Vân Lôi.'' Hầu Chấn nói khẽ.
Trương Vân Lôi hơi nhíu mày, cậu hỏi rành từng chữ: ''Rốt cuộc kẻ đứng đằng sau đám sát thủ đuổi giết chúng tôi là ai?''
Sự im lặng kéo dài, mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ ông ấy lại không trả lời được?
Sau một lúc lâu, Hầu Chấn nhẹ giọng trả lời: ''Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.''
Mọi người lại cau mày, người gần ngay trước mặt, là ai đây?
''Người cuối cùng, Dương Cửu Lang.''
Dương Cửu Lang miễn cưỡng giương mắt lên, suy nghĩ một lát rồi cười nói: ''Tôi muốn hỏi thử, khi nào thì Biện nhi mới có thể gả cho tôi.''
Hầu Chấn nghe vậy thì ngồi không vững suýt đã té khỏi ghế, Trương Vân Lôi giận dữ đạp vào bắp chân hắn một phát, Dương Cửu Lang đau đến mức ôm chân nhảy tưng tưng, cười nói với Hầu Chấn: ''Trả lời nhanh đi chứ.''
Hầu Chấn nhăn mặt, nói với giọng lạnh lùng: ''Sao tôi biết được.''
Hầu gái pha trà ở bên cạnh không nhịn nổi cúi đầu cười trộm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy thiếu Hầu gia bị người ta hỏi khó.
''Không phải ông tự xưng là biết hết chuyện trên đời, bất kể là từ xa xưa hay hiện tại, không gì là không biết sao?'' Dương Cửu Lang khoanh tay, càn rỡ chế giễu ông ấy.
Bị tên nhóc thối này trêu, Hầu Chấn thở dài bất lực, từ tốn nói: ''Chuyện này tôi không biết thật, để bù đắp, tôi có thể tặng cho cậu một chuyện.''
Dương Cửu Lang lắc đầu cười bất đắc dĩ: ''Thôi được rồi, Cửu gia tôi rộng lượng, không so đo với ông.''
Đột nhiên Hầu Chấn nhíu chặt mày lại, nói nghiêm túc: ''Ngoài mười dặm núi, Kim Đông gặp nạn, một mất một còn.''
Trong giây lát mọi người thay đổi sắc mặt, liếc nhìn nhau, đồng loạt tông cửa xông ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro