88
''Do có một số quyết định có quá nhiều gian khó nên mới có người lựa chọn hi sinh bản thân, tác thành cho người người khác.''
Chợt nghe thấy tiếng của sư phụ, mọi người quay đầu lại nhìn, Quách Đức Cương mỉm cười, không nhanh không chậm bước tới chỗ họ, mọi người đồng loạt chắp tay chào, khẽ gọi sư phụ.
Quách Đức Cương gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Tần Tiêu Hiền, thấy cậu ấy hốc hác như vậy, ông ấy thở dài khe khẽ, đưa tay nắm chặt lấy tay cậu ấy.
''Ba của con vì trở thành sự yên vui của người dân toàn thành mà lựa chọn hi sinh mạng mình, Cửu Lượng thì thành toàn cho nguyện vọng của ba con mà chọn lựa đi xa tha hương, có phải con cũng nên có một sự lựa chọn cho mình, đi thành toàn cho ba của con, cũng là thành toàn cho Cửu Lượng không?''
Tần Tiêu Hiền nghe vậy thì chậm rãi cúi đầu xuống, nhíu mày thật chặt.
Cậu ấy luôn biết, Cửu Lượng sẽ rời đi, bố thì không gánh vác nổi, cũng biết mình không nên luyến tiếc bất kỳ người nào, nhưng làm sao nói thể nói không luyến tiếc là sẽ không luyến tiếc được...
Sở dĩ bố giấu diếm là vì biết mình chắc chắn phải lựa chọn từ bỏ ông ấy, sợ mình sẽ vì luyến tiếc mà ngăn cản ông ấy.
Cho nên lựa chọn giấu cậu ấy, dứt khoát đi chịu chết.
Mình cũng lựa chọn giả vờ như không biết, trốn tránh ông ấy.
Sở dĩ Cửu Lượng rời đi, cũng là vì biết mình chắc chắn phải lựa chọn từ bỏ cậu ta, sợ mình do dự rồi sẽ từ từ lật lọng.
Cho nên lựa chọn tác thành cho cậu ấy, dứt khoát rời đi.
Mình cũng lựa chọn để mặc cho cậu ta thành toàn, không níu kéo.
Cậu ấy hiểu hết đạo lý, nếu cậu ấy đã có thể bỏ qua cái lợi nhỏ vì lợi ích chung, giữa bố và người dân, lựa chọn người dân, tất nhiên cũng có thể bỏ qua cái tình nhỏ vì cái tình lớn, giữa theo làm công chức và Cửu Lượng, lựa chọn theo công chức.
Chẳng qua là cậu ấy thấy mình vô dụng, không bảo vệ được bố, lại phụ Cửu Lượng, thoáng chốc tự trách quá mức cho nên mới biến bản thành trở nên như thế này.
Quách Đức Cương biết trong lòng cậu ấy hiểu rõ bản thân nên làm gì, cũng biết cậu ấy chỉ chốc lát không chịu được cú sốc như vậy thôi, dù sao vẫn còn là một đứa bé mà, Quách Đức Cương nhíu mày đầy đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cậu ấy.
''Đi đưa tiễn đi, ba con vẫn đang đợi con đó.''
Nói xong ông ấy cũng không đợi cậu ấy trả lời, xoay người không nhanh không chậm rời khỏi đó.
Tần Tiêu Hiền cúi đầu nghe sư phụ nói, tay hai bên chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, thôi vậy, nếu cậu ấy đã tiễn Cửu Lượng rồi thì tất nhiên cậu ấy cũng phải đi tiễn bố mình.
Trong chớp mắt đó, Tần Tiêu Hiền như hiểu được vì sao họ cam tâm tình nguyện hi sinh, sự do dự và luyến tiếc trong lòng lập tức bị quét sạch, bây giờ cũng nên đến lượt mình tác thành cho họ rồi.
Tần Tiêu Hiền hít sâu, ngẩng đầu lên nhíu chặt mày, chậm rãi cất bước, nhìn về nơi có bố, bước ra bước chân vững vàng.
...
Nội cửu ngoại thất Hoàng thành tứ, chín cửa tám tiếng chuông.
Thành Bắc Kinh to lớn như vậy có hai mươi cánh cửa quy mô lớn tọa lạc.
Mỗi ngày, đến canh tư, rung chuông mở cửa thành.
Nội thành Bắc Kinh có chín cửa, trước kia chín cửa dùng để lưu thông chín loại xe.
Cửa Đức Thắng tọa lạc ở phía Bắc, thuộc sao Huyền Vũ, Huyền Vũ làm chủ việc binh đao, cho nên cửa Đức Thắng lưu thông xe binh.
Tại Bắc Kinh, từ xưa tới nay hành quân đánh trận sẽ xuất binh ở cửa Đức Thắng, để cầu mong tác chiến sẽ thắng ngay từ trận đầu, đi từ cửa Yên Định dùng để ví von yên định để thái bình yên ổn.
Bầu trời lờ mờ ám tối, nhưng thật ra đã sáng.
Dưới cửa thành có hai con ngựa tốt đang đứng, trên ngựa có hai người mặc quân phục oai phong, sau lưng có một đoàn quân hàng ngàn người, cầm súng đứng nghiêm, xung quanh có dân chúng tề tụ, ồn ào nghị luận.
Họ đã đợi một tiếng đồng hồ, Đoàn Quốc Lâm hơi sốt ruột, quay đầu nhìn về phía ông cụ Tần, trong ánh mắt là sự chờ mong vô tận, miệng lại không kìm được mà thúc giục: ''Đại nhân, tới giờ rồi.''
''Đợi một lát.''
Ông cụ Tần nhàn nhạt trả lời ông ta, hít một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, từ khi ông ấy biết được tin vị cấp trên kia bệnh chết, quân phiệt sụp đổ, ông ấy đã đoán được kết cục của mình.
Từ thời niên thiếu ông ấy đã nối gót bố mình mà làm quan, trải qua sự đổi dời của triều đại, ông ấy vẫn là quan chức, cho dù bán mạng mình vì ai, ông chỉ sống vì bảo vệ cho nhân dân.
Nhưng giờ đây theo năm tháng biết được số mệnh của mình sắp qua đi, trừ một lời thề trung thành tận tâm này đây thì vẫn còn, vị sĩ quan tuổi thiếu niên khí thế hiên ngang năm đó đã sớm không còn oai phong lẫm liệt như năm đó nữa, lần này rời thành đánh trận, cho dù có thể chạy thoát khỏi tay Đoàn Quốc Lâm thì sợ là cũng không tránh khỏi làn mưa bom bão đạn này.
Ông ấy già rồi, không bảo vệ thành Bắc Kinh được nữa, con trai lại còn nhỏ quá, còn tới một năm nữa mới đến tuổi có thể làm quan chức, hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Đoàn Quốc Lâm bảo vệ được Thành Bắc Kinh.
Nhưng ông ta lại quá có tham vọng với Bắc Kinh, mình là chướng ngại vật lớn nhất với ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không giữ lại, lần này quân phiệt loạn chiến, đúng là cơ hội tốt nhất để ông ta mượn danh chiến loạn mà trừ khử mình.
Ông cụ Tần nghĩ đến đó, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Đoàn Quốc Lâm, thở dài một hơi, đột nhiên muốn tâm sự với ông ta.
''Quốc Lâm à, tôi biết cậu muốn mượn cơ hội này để giết tôi, nhưng tôi vẫn lựa chọn cùng cậu rời thành đánh trận, tôi già rồi, không bảo vệ được Bắc Kinh, lần này loạn chiến, chỉ có thể nhờ vào cậu thôi.''
Đoàn Quốc Lâm nghe vậy thì nhìn ông ấy với vẻ cực kỳ bình thản, sau đó cười khẩy, chậm rãi nói.
''Đại nhân yên tâm, anh em có cãi thì cũng đóng cửa ở trong nhà cãi nhau, tránh cho người ngoài coi thường, nếu Bắc Kinh rơi vào tay người khác, tôi cũng không thể được như mong muốn, tôi nhất định sẽ giết ngài, nhưng không phải là bây giờ, nhưng cũng sẽ không để ông quay về Bắc Kinh lần nữa.''
Ông cụ Tần nghe được câu trước của ông ta thì trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên thoáng qua rồi biến mất, sau đó giương môi cười hết sức vui mừng: ''Nếu cậu không có dã tâm như vậy thì cậu cũng đã là một quan chức tốt.''
''Sống ở đời nên gặp núi thì mở đường, Bắc Kinh chẳng qua cũng chỉ là bước chân đầu tiên của tôi thôi.'' Đoàn Quốc Lâm nói, mỉm cười nhìn ra ngoài thành, trong mắt có dã tâm rất lớn, dường như muốn chiếm hết giang sơn ngàn dặm.
Ông cụ Tần thấy ông ta như vậy thì lắc đầu cười bất đắc dĩ: ''Nhưng thường hay có người gãy ngay tại bước đầu tiên này đấy, cậu dùng sai cách, cũng chọn sai kẻ địch.''
Đoàn Quốc Lâm chẳng nghe lọt tai lời khuyên răn này của ông ấy, lạnh lùng trả lời ông ấy: ''Cả thế giới này đều là kẻ địch của tôi.''
Ông cụ Tần cũng không khuyên ông ta nữa, chỉ quay đầu liếc nhìn qua thành Bắc Kinh, thở dài một hơi cực kỳ nặng nề: ''Tôi già rồi, sớm muộn gì Bắc Kinh cũng là của cậu, nếu kết cục đã định sẵn, tôi cũng đành chấp nhận thôi, chỉ có hai mối lo trong lòng, muốn xin cậu có thể hứa với tôi.''
Đoàn Quốc Lâm nhìn ông ấy, không trả lời, ông cụ Tần biết là ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý, cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận của mình, khẽ cúi đầu cầu xin ông ta.
''Xin cậu hãy đối xử tử tế với dân chúng của Bắc Kinh, cũng đừng quá làm khó con trai tôi.''
''Nếu cậu ta không làm quan chức thì tôi tuyệt đối sẽ không làm khó cậu ta.''
Đoàn Quốc Lâm trả lời với giọng lạnh như tiền, giọng điệu tuyệt tình, không cho bất kỳ ai cò kè mặc cả.
Mưa phùn dần ngừng, đột nhiên dân chúng vây xem nổi lên huyên náo, loáng thoáng có thể nghe thấy có người hô hào: ''Nhìn xem đó có phải con trai nhà cụ Tần không?''
Hai người đồng loạt quay đầu lại, phía sau đoàn quân, có mấy chiếc xe dừng lại, mấy người của Đức Vân Xã lục tục bước xuống, còn con của ông ấy thì đang chạy về phía ông ấy.
Tần Tiêu Hiền nhìn thấy bố, thoáng chốc hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nghiến chặt răng cố đè nén nước mắt, liều mạng chạy về phía bố, lúc sắp chạy đến trước ngựa của bố, cậu ấy dần thả chậm tốc độ, ngẩng đầu nhìn bố ở trên ngựa, chật vật bước đi từng bước đến gần ông ấy.
Rốt cuộc cũng đợi được con rồi, ông cụ Tần mừng rỡ, cuống quít xoay người xuống ngựa, vừa giơ tay về phía con trai, Tần Tiêu Hiền chợt gập gối quỳ xuống trước mặt bố.
Thấy cậu ấy quỳ quá mạnh, ông cụ Tần lập tức nóng ruột, nhíu chặt mày lại, vội khom lưng muốn đỡ cậu ấy dậy, Tần Tiêu Hiền nhẹ nhàng đẩy tay bố ra, mở miệng nhưng đột nhiên lại im lặng.
Lần gặp này có lẽ là lần cuối cùng, mở miệng nói chuyện lần này chính là từ biệt, tràn ngập những lời chân thành, nhưng mãi vẫn không thể nói nên lời, thậm chí bản thân Tần Tiêu Hiền còn có cái tật này, đã là lời từ biệt thì có nói thế nào cũng không hết, chi bằng cho ông ấy một lời hứa để ông ấy yên tâm.
Tần Tiêu Hiền chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt ngập nước, lại nhíu chặt mày, cố nén không cho nước mắt chảy ra, kiên định nhìn bố, giương khóe môi lên.
''Ba, con nhất định sẽ là một quan chức tốt, thay ba bảo vệ Bắc Kinh.''
Ông cụ Tần hơi sững sờ, sau đó ông ấy mỉm cười, nước mắt nơi khóe mắt đầy nếp nhăn trượt xuống, chậm rãi đỡ con lên, gỡ khẩu súng ngắn đã theo mình mấy chục năm bên hông xuống, đặt vào tay con, nắm chặt tay cậu ấy.
''Toàn, tha thứ cho ba bình thường nghiêm khắc đòi hỏi ở con quá nhiều, quan tâm lại quá ít, tất cả đều chỉ là vì để con có thể thành người có năng lực, bây giờ ba già rồi, con cũng đã trưởng thành, từ nay về sau, để khẩu súng này thay ba bảo vệ con nhé, cũng để con ghi nhớ sự dạy dỗ nhiều năm của ba dành cho con.''
''Quan chức cốt ở chỗ cách làm quan, vì đem lại hạnh phúc cho một phương mà cam tâm tình nguyện làm tôi tớ cho dân, làm lưỡi dao của dân, làm lá chắn của nhân dân, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, bỏ lợi ích riêng vì lợi ích chung.''
''Hiền lương ngay thẳng.''
Ông cụ Tần nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu ấy, nhìn con trai mình bây giờ nhiệt huyết, ông ấy thoáng chốc mất hồn, dường như nhìn thấy được cậu ấy của tương lai mặc một thân quân phục, oai phong lẫm liệt.
Thoáng chốc lại nghĩ tới việc Đoàn Quốc Lâm chiếm được Bắc Kinh, con đường tương lai của con trai mình sẽ còn khó đi hơn cả mình, sợ là cửu tử nhất sinh, ông cụ Tần lại thấy mũi cay cay, nước mắt không ngừng rơi xuống, sợ nếu còn tiếp tục ở lại đây nữa ông ấy sẽ lo lắng cho con mà từ bỏ quyết định trước đó.
Ông cụ Tần hít một hơi sâu, dứt khoát xoay người, một tay phất áo choàng sau lưng lên, một tay nắm chặt dây cương, giẫm lên bàn đạp trở mình lên ngựa.
Không nhìn con trai thêm một lần nào, hai chân đập vào bụng ngựa, giật dây cương, cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành.
''Đi thôi!''
Đoàn Quốc Lâm ra lệnh cho đoàn binh sau lưng mình, giật dây cương, theo sát phía sau.
Trên cửa Đức Thắng vang lên ba tiếng đại bác, như tiếng sấm, tiễn quân ra trận.
Một loạt các binh sĩ chạy ngang qua trước mặt, Tần Tiêu Hiền lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn ba ở ngoài cửa thành từ từ đi xa, nước mắt liên tục trượt xuống, siết chặt khẩu súng trong tay.
Mọi người của Đức Vân Xã ở phía sau đều nhìn cảnh này với vẻ mặt nghiêm nghị, không đành lòng cho ông cụ Tần cũng đau lòng cho Tần Tiêu Hiền, bây giờ đưa mắt nhìn ngàn quân ra khỏi thành đánh trận, lại bắt đầu lo lắng cho chiến sự, lo cho thành Bắc Kinh.
Nhưng không ai chú ý đến, trong số họ đã thiếu mất hai người, chẳng biết từ lúc nào, Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang đã biến mất.
Lúc này trong một quán trà cách đó không xa, Đoàn Dục Văn đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn đội quân rời thành, lại nhìn thấy Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang lén lút rời khỏi, cậu ta nén giận hít một hơi, tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, thoáng dùng sức hơi mạnh, kéo căng kết thương trên mu bàn tay, băng gạc trắng noãn thoáng chốc bị máu nhuộm đỏ.
Đoàn Dục Văn như thật sự không cảm thấy đau, nghiến răng lạnh lùng nói: ''Rốt cuộc là tới khi nào cậu mới ra tay?''
Lý Tồn Nhân ở sau lưng lười biếng ngồi phịch trên ghế nhẹ nhàng giương môi lên, hôm nay rốt cuộc lại để cậu ta tìm thấy một bộ cờ tướng, lúc này đang một lòng nghiên cứu tàn cuộc vẫn thần kỳ như cũ, hững hờ đáp: ''Đợi chút nữa.''
Đoàn Dục Văn nghe vậy thì quay phắt đầu lại, rốt cuộc không còn có kiên nhẫn với cậu ta như trước đây nữa, giận dữ hét lên: ''Con mẹ nó, cậu đang đùa tôi à!''
Lý Tồn Nhân nhìn cũng không thèm nhìn đến cậu ta dù chỉ một chút, vẫn không nhanh không chậm trả lời cậu ta: ''Tôi là đang cứu cậu.''
''Cứu tôi?'' Đoàn Dục Văn cười khẩy, ánh mắt dần trở nên điên dại, thiếu điều muốn giết cậu ta: ''Cậu như vậy mà là cứu tôi?''
Rốt cuộc Lý Tồn Nhân cũng chịu nhìn cậu ta, mỉm cười, giống hệt lúc quấn lấy cậu ta hồi ở Thượng Hải, còn nói y hệt: ''Đánh với tôi cho xong ván cờ này đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.''
''Cậu còn muốn quấn lấy tôi nữa?'' Đoàn Dục Văn nhớ tới khi đó cậu ta vì cứu đám người Đức Vân Xã kia mà dây dưa kiếm chuyện với mình ở Thượng Hải, thoáng chốc càng giận dữ hơn, cười nhạt hỏi: ''Lần này lại là vì cứu ai đây? Thành Bắc Kinh? Hay là Đoàn Quốc Lâm?''
''Đánh với tôi xong ván cờ này, tôi sẽ cho cậu biết.'' Lý Tồn Nhân vẫn ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, lặp lại y hệt.
Đoàn Dục Văn thật sự không có tâm trạng mà ầm ĩ với cậu ta, một phát hất tung bàn cờ của cậu ta lên, quân cờ rơi lả tả dưới đất, Đoàn Dục Văn dữ tợn nhìn chằm chằm vào cậu ta, một phát túm chặt lấy cổ áo cậu ta, lôi cậu ta từ trên ghế dậy, nghiến răng nói: ''Xong ván cờ rồi, nói cho tôi biết, cậu trêu đùa tôi lâu nay là vì cứu thành Bắc Kinh, hay là Đoàn Quốc Lâm!''
''Vì cứu cậu.''
Lý Tồn Nhân không hề tức giận chút nào, vẫn cười với cậu ta, Đoàn Dục Văn cúi đầu xuống, liên tục cười khẩy mấy tiếng, cười chính mình lúc trước thế mà lại đi tin mấy lời nói bậy của Lý Tồn Nhân, lại cười mình bây giờ quyến luyến không thể làm gì cậu ta, nhưng vẫn bởi vì cậu ta cơ bản không thể ra đòn sát thủ được với Đoàn Quốc Lâm.
Đã qua bao nhiêu năm, ông ta mang tới cho mình không biết bao nhiêu đau khổ, thậm chí tận mắt nhìn thấy mẹ bị ông ta đánh chết, bản thân mình là tên đần, vẫn còn ôm một chút hi vọng với ông ta, cảm thấy một ngày nào đó ông ta sẽ hối hận, sẽ sửa đổi, sẽ trở thành một người bố tốt...
Nhưng mà bây giờ, Đoàn Quốc Lâm sắp chiếm được Bắc Kinh rồi, lại bắt đầu mưu đồ bước tấn công kế tiếp, lần này rốt cuộc cậu ta cũng đã nhìn rõ, trong lòng bố ruột của cậu ta, trước giờ đều chỉ có quyền lực.
Đoàn Dục Văn cúi đầu, Lý Tôn Nhân không nhìn thấy mặt của cậu ta, nhưng nghe ra được tiếng cười của cậu ta dần trở nên đắng chát, thậm chí bắt đầu run rẩy, Lý Tồn Nhân khẽ thở dài, gỡ cổ tay đang níu lấy mình ra, sau đó lại duỗi cánh tay ra, nhón chân lên, vòng quanh cổ cậu ta, kề bên tai cậu ta nhẹ nói lời của lúc trước.
''Dục Văn...''
''Tôi thật sự xem cậu là bạn...''
''Tôi thật sự hi vọng cậu có thể sống lâu hơn một chút...''
Đoàn Dục Văn nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, không chỉ không tin mà còn nổi giận hơn, một phát lôi cánh tay cậu ta ra, đẩy mạnh cậu ta về lại ghế, nhìn cũng không thèm nhìn tới cậu ta mà bỏ đi lướt ngang qua cậu ta.
Lá cây từng chút chuyển thành màu vàng, thất vọng là tích lũy từng chút từng chút một, lòng người là từng chút trở nên lạnh lẽo.
Do dù là Đoàn Quốc Lâm, hay là Lý Tồn Nhân, cậu ta đã tích lũy đủ thất vọng rồi, sự kiên nhẫn cũng đã hao hết gần như là không còn nữa, không nên tin cậu ta, không nên mềm lòng với Đoàn Quốc Lâm nữa.
Trong lòng cậu ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, giết Đoàn Quốc Lâm!
Lý Tồn Nhân không đuổi theo cậu ta, chỉ im lặng cúi đầu ngồi lì trên ghế, ngồi im một hồi, chậm rãi đứng lên rồi lại ngồi xuống, nhặt bàn cờ và các quân cờ rơi rải rác dưới đất, sau đó ngồi lại ghế, sắp xếp bàn cờ, đánh lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro