nếp gấp trái tim


Sau ngày hôm ấy, Khâu Đỉnh Kiệt bắt đầu né tránh Hoàng Tinh.

Y vẫn xuất hiện quanh Hoàng Tinh, vẫn theo dõi hắn từ xa, nhưng không bao giờ tiến lại gần. Mỗi khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau, y lập tức quay đi, gương mặt lạnh lùng hơn cả băng tuyết. Những lần Hoàng Tinh cố tình khiêu khích, y chỉ im lặng rời đi, để mặc hắn đứng một mình với cảm xúc hỗn độn.

Nhưng Hoàng Tinh biết. Hắn biết qua cách y nắm chặt chuôi kiếm mỗi khi hắn đến gần. Hắn biết qua ánh mắt y lướt nhanh trên người hắn rồi vội vã tránh né. Hắn biết qua hơi thở y chợt gấp gáp khi hắn cố tình chạm nhẹ vào tay y.

Và điều đó khiến hắn... bứt rứt khôn nguôi.

Hoàng Tinh vốn là kẻ quen với việc dẫn dắt mọi cuộc chơi. Hắn biết cách khiến người khác say mê, cuồng si, rồi dửng dưng quay lưng. Nhưng trước Khâu Đỉnh Kiệt, mọi kỹ năng ấy đều vô dụng. Y càng lạnh lùng, hắn càng muốn phá vỡ lớp vỏ bọc ấy, không phải vì nhiệm vụ, mà vì chính trái tim hắn đang khao khát được y chú ý.

Hắn quyết định thử một lần cuối.

--------------
Tiệc cung đình tháng ba, mùa hoa đào nở rộ. Hoàng đế hạ lệnh bày yến tại Ngự hoa viên, mời toàn bộ quan lại và những người có công. Khâu Đỉnh Kiệt với chức vị Thống lĩnh cấm quân cũng phải tham dự. Y mặc bộ y phục ngọc lam giản dị, buộc tóc gọn gàng, khuôn mặt điềm tĩnh như thường lệ.

Nhưng khi bước vào sân tiệc, y bỗng dừng bước.

Giữa sân, dưới ánh đèn lồng rực rỡ, Hoàng Tinh đang đứng nói chuyện với một vị tiểu tướng quân. Hắn mặc bộ y phục đỏ rực như lửa, thắt eo bằng đai vàng gấm, tóc buộc cao làm lộ rõ đường hàm sắc cạnh. Ánh nến phản chiếu trên gương mặt hắn, tạo nên những đường nét vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ lạ thường.

Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy cổ họng khô khốc.

Y cố di chuyển sang khu vực khác, tìm chỗ ngồi xa nhất có thể. Nhưng ánh mắt y vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng màu đỏ rực kia giữa đám đông. Trái tim đập nhanh, mặt nóng bừng. Y nhấp ngụm trà lạnh, nhưng nhiệt độ trong người chẳng hề giảm.

"Thống lĩnh Khâu," giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "chỗ này còn trống không?"

Khâu Đỉnh Kiệt giật mình, ngoảnh lại. Hoàng Tinh đang đứng ngay bên cạnh, nụ cười thoáng trên môi. Y cảm thấy hơi thở ngừng lại một nhịp.

"Tùy ý," y đáp, giọng cố tỏ ra bình thản.

Hoàng Tinh ngồi xuống, rất gần. Mùi hương nam tính hòa lẫn hương trầm thoang thoảng xộc vào mũi Khâu Đỉnh Kiệt. Y cố nhìn về sân khấu, nơi các ca kỹ đang chuẩn bị biểu diễn, nhưng mọi giác quan đều hướng về người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Y phục của Thống lĩnh rất đẹp," Hoàng Tinh nói khẽ, chỉ đủ hai người nghe thấy. "Nhưng ta nghĩ ngươi mặc màu trắng sẽ còn đẹp hơn. Hay là... không mặc gì."

Khâu Đỉnh Kiệt đỏ bừng tai, tay siết chặt chén trà.

"Ngươi nói bậy," y đáp khẽ, không dám nhìn sang.

Hoàng Tinh cười thầm, không nói thêm. Nhưng hắn nhìn y — nhìn từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú, từ làn da trắng mịn đến dái tai hồng hào đang đỏ lên từng giây. Hắn nhận ra chỉ cần ngồi gần y thế này, trái tim hắn đã đập loạn nhịp.

---

Tiệc đến hồi cao trào, Hoàng đế truyền lệnh biểu diễn ca múa. Một người lính cận vệ bỗng đưa mắt nhìn Hoàng Tinh, ra hiệu. Đó là kế hoạch đã sắp đặt từ trước — hắn cần trao mật tín cho người trong triều mà không ai nhận ra.

Hoàng Tinh đứng dậy, bước ra giữa sân. Y phục đỏ rực bay phấp phới. Hắn xin một chiếc khăn lụa dài từ ca kỹ, rồi bắt đầu múa.

Động tác uyển chuyển mà mạnh mẽ, mỗi bước chân nhẹ nhàng như gió nhưng chứa đầy khí lực. Khăn lụa trắng bay lượn, tựa cánh bướm trong gió. Nhưng trong từng cử động ấy, hắn khéo léo truyền mật tín cho vị nội gián đang đứng ở góc tây.

Không ai nhận ra.

Trừ một người.

Khâu Đỉnh Kiệt nhìn Hoàng Tinh không chớp mắt. Y không nhìn động tác múa, không nhìn khăn lụa. Y chỉ nhìn vào đôi mắt hắn — sâu thẳm, bí ẩn, đầy quyết đoán. Y nhìn từng đường nét trên gương mặt hắn — tập trung, mạnh mẽ, mà đầy mê hoặc.

Trái tim y đập như trống.

Y biết mình không nên nhìn như vậy. Quá rõ ràng. Quá lộ liễu. Nhưng y không thể rời mắt. Như có sợi dây vô hình kéo y lại gần, cuốn y vào cơn lốc không thể thoát.

Khi Hoàng Tinh xoay người lần cuối cùng, y phục đỏ tung bay, ánh mắt hắn vô tình chạm vào ánh mắt Khâu Đỉnh Kiệt.

Cả hai cùng giật mình.

Rồi Hoàng Tinh cúi đầu chào, tiếng vỗ tay vang dậy. Hắn bước xuống, trở về chỗ ngồi. Nhưng lần này, hắn chọn chỗ khác, xa Khâu Đỉnh Kiệt.

Bởi hắn sợ. Sợ nếu ngồi gần y thêm lần nữa, hắn sẽ không kiềm chế được.

---

Cuối tiệc, khi mọi người bắt đầu ra về, Khâu Đỉnh Kiệt đi một mình qua hành lang dài sau Ngự hoa viên. Đèn lồng đã tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn le lói. Bóng tối bao trùm, chỉ còn tiếng bước chân đầy cô đơn.

Bỗng nhiên, một bóng người đi ngược lại.

Hoàng Tinh.

Hoàng Tinh bước lại gần. Từng bước. Chậm rãi. Ánh mắt đậm sâu, không còn trêu đùa nữa. Đó là ánh mắt của thú dữ đang mất kiểm soát.

Khâu Đỉnh Kiệt đứng yên. Y biết mình nên đi. Nên chạy. Nhưng chân như đóng chặt vào đất.

Khi Hoàng Tinh đứng sát trước mặt, hơi thở ấm áp phả vào má, Khâu Đỉnh Kiệt bất giác giơ tay, nắm lấy cổ tay hắn.

"Đừng..." giọng run rẩy, "đừng lại gần nữa."

Nhưng tay y không hề đẩy ra. Ngược lại, ngón tay siết chặt hơn, như sợ hắn biến mất.

Hoàng Tinh nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy mình, rồi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt long lanh của Khâu Đỉnh Kiệt.

"Ngươi giữ ta lại," hắn nói khẽ, "nhưng lại bảo ta đừng lại gần. Đỉnh Kiệt... ngươi muốn gì?"

Khâu Đỉnh Kiệt cắn môi, nước mắt ứa ra. Y buông tay, lùi bước.

"Ta không biết," y lắc đầu, giọng gần như thì thầm. "Ta không biết nữa..."

Rồi y quay lưng, bước nhanh ra khỏi hành lang.

Hoàng Tinh đứng yên, nhìn bóng lưng thon gọn kia biến mất trong bóng tối. Hắn chạm vào cổ tay — nơi vừa bị nắm chặt.

……Vẫn còn ấm.

Hắn thở dài, lẩm bẩm: "Thống lĩnh... ngươi bất công với ta quá."

Bởi hắn cũng không biết nữa. Không biết từ khi nào, trò chơi trêu chọc ban đầu đã trở thành điều gì đó nghiêm trọng hơn. Không biết từ khi nào, trái tim hắn chỉ còn đập vì một người.

Và người đó... đang chạy trốn hắn.

Hoàng Tinh nhắm mắt, tay nắm chặt. Một nếp gấp nhỏ, đau đớn, đã xuất hiện trong trái tim hắn. Và hắn biết, nó sẽ không bao giờ phẳng lại. Dù tương lai có thế nào, dù hắn có hoàn thành nhiệm vụ hay không, trái tim hắn đã mãi mãi thuộc về vị thống lĩnh cấm quân lạnh lùng nhưng ấm áp ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro