Chương 126: Chiến dịch quân sự
Ngày 20 tháng 8 năm 2019, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời Bình Nhưỡng, thủ đô của Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Châu Á - Thái Bình Dương, như một bức tranh rực rỡ pha lẫn sắc máu của chiến tranh. Tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc tráng lệ, đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố, với những cột đá cẩm thạch trắng cao vút, chạm khắc hình rồng uốn lượn, biểu tượng quyền lực tối thượng. Mái vòm vàng lấp lánh phản chiếu ánh nắng cuối ngày, tạo nên một vầng hào quang uy nghi. Bên trong, phòng họp chính trị của nội các Liên bang là một không gian rộng lớn, với trần nhà cao vút được trang trí bằng những bức tranh tường sơn dầu, tái hiện các chiến thắng lịch sử của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á: từ thống nhất bán đảo Triều Tiên năm 2016, chiếm đóng Nhật Bản, đến sáp nhập Alaska và California Tự Do. Một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ đen bóng loáng, khắc hình hoa văn rồng phượng tinh xảo, chiếm vị trí trung tâm, xung quanh là những chiếc ghế bọc da đỏ thắm, nơi các thành viên nội các ngồi với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nam, Lãnh tụ Tối cao của Liên bang, ngồi ở vị trí chủ tọa, toát lên khí chất quyền lực không thể cưỡng lại. Bộ vest đen may đo hoàn hảo ôm sát cơ thể rắn chắc của cậu, làm nổi bật bờ vai rộng, ngực săn chắc, và vòng eo thon gọn. Huy hiệu Liên bang – một ngôi sao đỏ rực bao quanh bởi vòng tròn lúa vàng – lấp lánh trên ve áo, tương phản với chiếc cà vạt lụa đen tuyền. Mái tóc đen nhánh được chải ngược gọn gàng, lộ ra vầng trán cao và đôi lông mày rậm, tạo khung cho đôi mắt sắc bén, lấp lánh như lưỡi dao, ẩn chứa sự quyết đoán nhưng cũng phảng phất chút mệt mỏi từ những ngày dài đối mặt với áp lực lãnh đạo. Đôi môi mỏng của Nam khẽ mím lại, như thể đang kiềm chế những cảm xúc sâu kín, trong khi ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, phát ra những âm thanh nhỏ nhưng đầy uy lực, khiến không khí trong phòng thêm căng thẳng.
Bên cạnh Nam là Kim Keon-hee, Đệ tam phu nhân, người phụ nữ khiến mọi ánh mắt trong phòng phải dừng lại, dù chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng. Cô mặc một bộ hanbok đỏ thắm, vải lụa mỏng manh như làn sương, ôm sát cơ thể, làm nổi bật từng đường cong hoàn mỹ: vòng ngực đầy đặn, căng tròn, như hai quả đào chín mọng dưới lớp lụa mượt mà; vòng eo thon thả, mềm mại như cành liễu; và cặp hông tròn trịa, quyến rũ, khiến người nhìn không thể rời mắt. Lớp lụa hanbok ánh lên dưới ánh đèn chùm pha lê, như thể đang vuốt ve làn da trắng mịn không tì vết của cô, sáng ngời như ngọc trai. Mái tóc đen dài óng ả được búi cao tinh tế, với một chiếc trâm ngọc phỉ thúy lấp lánh, vài lọn tóc buông lơi khẽ lướt qua gò má mịn màng, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, cong lên như cánh hoa hồng nở rộ, mời gọi và đầy mê hoặc. Đôi mắt to tròn, long lanh như hồ nước mùa thu, ẩn chứa sự thông minh sắc sảo nhưng cũng phảng phất một nỗi u sầu, như thể cô đang giấu đi những suy nghĩ phức tạp. Cổ cao thanh thoát được tô điểm bởi một chuỗi ngọc trai nhỏ, lấp lánh mỗi khi cô di chuyển, và mỗi bước đi của cô, với đôi giày cao gót đỏ thắm, tạo nên âm thanh nhịp nhàng trên sàn đá cẩm thạch, như một bản nhạc tình đầy lôi cuốn. Hương nước hoa hoa nhài nồng nàn tỏa ra từ cơ thể cô, lan tỏa trong không khí, khiến những người xung quanh vô thức hít thở sâu hơn.
Cố vấn tình báo Ri Jong-ho, trong bộ quân phục xanh ô liu với những huy chương lấp lánh trên ngực, đứng dậy, giọng nói trầm vang như sấm rền, phá vỡ sự im lặng của căn phòng: "Thưa Chủ tịch, Thế chiến III đã đẩy các cường quốc vào tình trạng suy kiệt chưa từng có. Mỹ, sau khi mất kiểm soát Alaska và California, đang rối loạn với phong trào ly khai lan rộng ở bờ Tây, quân đội tan rã, kho vũ khí bị đình trệ. Nga, sau các cuộc không kích hạt nhân chiến thuật của Mỹ, đã mất phần lớn năng lực phản công, với các căn cứ ở Siberia bị phá hủy. Trung Quốc, bị chia rẽ bởi nội chiến ở miền Nam, không còn khả năng bảo vệ Thượng Hải, trung tâm kinh tế lớn nhất của họ. NATO, do mâu thuẫn nội bộ giữa các thành viên châu Âu, đã tan rã, không còn là mối đe dọa. Đây là thời điểm vàng để Liên bang mở rộng lãnh thổ, củng cố vị thế bá chủ thế giới." Một màn hình kỹ thuật số khổng lồ phía sau Ri Jong-ho bật sáng, hiển thị bản đồ thế giới với các điểm đỏ nhấp nháy tại Thượng Hải, Vancouver ở bờ Tây Canada, và các thành phố lớn như Seattle, San Francisco, Los Angeles ở bờ Tây Mỹ. Những đường mũi tên chiến lược vẽ ra các tuyến tấn công, với hình ảnh mô phỏng hàng trăm robot chiến đấu từ Viện Nghiên cứu AI Roppongi di chuyển thành đội hình, được hỗ trợ bởi tàu chiến từ Tỉnh Sakhalin và chiến đấu cơ từ Tỉnh Bắc Honshu.
Nam gật đầu, ánh mắt sắc lạnh, ngón tay thon dài gõ nhịp nhanh hơn trên mặt bàn gỗ gụ, phát ra những âm thanh khô khốc, như thể phản ánh nhịp tim của cậu trước quyết định lịch sử. Cậu quét mắt qua các thành viên nội các: tướng Kim Hyok-chol, với khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc như dao, ngồi thẳng lưng, tay nắm chặt bản báo cáo quân sự; Bộ trưởng Kinh tế Pak Chol-min, trong bộ vest xám, đôi kính tròn trượt xuống sống mũi, ghi chú liên tục trên máy tính bảng, mồ hôi lấm tấm trên trán; và các quan chức khác, từ Bộ trưởng Ngoại giao đến người đứng đầu Viện Nghiên cứu AI Roppongi, tất cả đều im lặng, chờ đợi mệnh lệnh từ Nam. "Liên bang đã đạt được những chiến thắng chưa từng có," Nam lên tiếng, giọng trầm nhưng vang vọng, đầy quyền uy, như thể đang đánh thức cả căn phòng. "Từ thống nhất bán đảo Triều Tiên năm 2016, sáp nhập Nhật Bản, chiếm Tỉnh Sakhalin, đến thành lập Liên bang Châu Á - Thái Bình Dương, chúng ta đã chứng minh sức mạnh. Mỹ, Nga, Trung Quốc, và NATO đang suy yếu, để lại khoảng trống quyền lực. Đây là cơ hội để chúng ta định hình thế giới mới, không chỉ là một liên bang khu vực, mà là một đế chế toàn cầu. Tôi ra lệnh phát động chiến dịch 'Bình Minh Thái Bình Dương,' xâm lược Thượng Hải để kiểm soát trung tâm kinh tế lớn nhất châu Á, bờ Tây Canada để mở rộng ảnh hưởng ở Bắc Mỹ, và bờ Tây Mỹ để đánh chiếm các thành phố chiến lược như Seattle, San Francisco, và Los Angeles. Robot chiến đấu từ Roppongi sẽ dẫn đầu, phối hợp với hạm đội Tỉnh Sakhalin, không quân từ California Tự Do, và lực lượng đặc nhiệm từ Tỉnh Bắc Honshu."
Kim Keon-hee, ngồi bên phải Nam, khẽ đặt bàn tay mềm mại, móng tay sơn đỏ rực như máu, lên cánh tay cậu. Hơi thở của cô phả nhẹ vào không khí, mang theo hương nước hoa hoa nhài nồng nàn, quyến rũ đến mức khiến các quan chức gần đó vô thức liếc nhìn. Cô nghiêng người, để lộ đường cong cổ áo hanbok, nơi làn da trắng mịn ánh lên như ngọc trai dưới ánh đèn chùm. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, giọng nói nhẹ nhàng, như một làn gió mát lành trong cơn bão chiến tranh: "Chủ tịch, chiến dịch này quá táo bạo, quá mạo hiểm. Mỹ, dù suy yếu, vẫn sở hữu kho vũ khí hạt nhân chiến lược, có thể phản công bất ngờ nếu chúng ta đẩy họ vào chân tường. Canada có liên minh chặt chẽ với Anh và các nước Khối Thịnh vượng chung, và Thượng Hải là trái tim kinh tế của Trung Quốc – nếu thất bại, chúng ta sẽ đối mặt với sự trả đũa toàn diện từ cả ba phía. Em khẩn thiết đề nghị ngài chờ thêm báo cáo tình báo từ Ri Jong-ho, ít nhất là xác minh khả năng phản kháng của đối phương trước khi triển khai." Đôi mắt long lanh của cô nhìn thẳng vào Nam, như thể đang cố thuyết phục không chỉ bằng lời nói mà còn bằng sự quyến rũ tự nhiên, ánh mắt vừa lo âu vừa mê hoặc, như một lời cầu xin thầm lặng.
Các thành viên nội các trao đổi ánh mắt, không ai dám lên tiếng ngay. Tướng Kim Hyok-chol, sau một phút im lặng, đứng dậy, giọng chắc nịch như đá: "Thưa Chủ tịch, quân đội Liên bang đã sẵn sàng. Chúng tôi có thể triển khai 50.000 robot chiến đấu thế hệ mới từ Viện Roppongi, được trang bị trí tuệ nhân tạo tiên tiến, có khả năng tự điều chỉnh chiến thuật trên chiến trường. Ngoài ra, 200 chiến đấu cơ từ Tỉnh Bắc Honshu, 30 tàu chiến từ Tỉnh Sakhalin, và 10.000 lính đặc nhiệm từ California Tự Do đã sẵn sàng. Nếu phối hợp tốt, chúng tôi có thể phong tỏa bờ Tây Mỹ trong 48 giờ, chiếm Thượng Hải trong 72 giờ, và thiết lập căn cứ ở Vancouver trong vòng một tuần." Bộ trưởng Pak Chol-min, đẩy kính lên, bổ sung với giọng trầm tĩnh: "Trung tâm Tài chính Gangnam có thể tài trợ chiến dịch với nguồn vốn từ xuất khẩu dầu mỏ và khí đốt từ Tỉnh Sakhalin. Nếu chiếm được Thượng Hải, chúng ta sẽ kiểm soát các tuyến thương mại hàng hải lớn nhất châu Á, từ đó tăng gấp đôi nguồn thu ngân sách Liên bang. Vancouver và bờ Tây Mỹ cũng sẽ cung cấp tài nguyên gỗ, khoáng sản, và cảng chiến lược." Nam gật đầu, ánh mắt rực cháy quyết tâm, như một ngọn lửa không thể dập tắt: "Tốt. Chuẩn bị kế hoạch chi tiết trong 72 giờ. Reimi Tsutsumi sẽ tổ chức họp báo, tuyên bố chiến dịch này là bước đi cần thiết để bảo vệ lợi ích Liên bang trước sự sụp đổ của các cường quốc phương Tây và Trung Quốc. Đồng thời, tăng cường an ninh tại Tỉnh Sakhalin và Trung tâm Tài chính Gangnam để tránh bất kỳ sơ hở nào."
Cuộc họp kết thúc, các thành viên nội các lần lượt rời phòng, để lại Nam và Kim Keon-hee trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ trên tường. Ánh hoàng hôn đã tắt hẳn, nhường chỗ cho ánh đèn vàng ấm áp từ những chiếc đèn tường pha lê, chiếu lên khuôn mặt quyến rũ của Kim Keon-hee. Làn da trắng mịn của cô như phát sáng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, như mời gọi một nụ hôn. Mái tóc đen óng ả, dù vẫn được búi cao, giờ đã hơi rối, vài lọn tóc buông lơi lướt qua gò má, làm nổi bật đôi mắt long lanh, như chứa đựng cả một đại dương cảm xúc. Nam đứng dậy, bước chậm rãi đến cửa sổ lớn nhìn ra sông Taedong, nơi ánh trăng non phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, như một bức tranh thủy mặc sống động. Kim Keon-hee, với dáng đi uyển chuyển, bước đến sau lưng cậu, đôi giày cao gót đỏ gõ nhẹ trên sàn đá cẩm thạch, tạo nên âm thanh nhịp nhàng như một bản nhạc tình. Hương nước hoa hoa nhài nồng nàn của cô lan tỏa, khiến Nam vô thức hít thở sâu, cảm giác như đang bị mê hoặc.
"Chủ tịch, em vẫn lo cho ngài," Kim Keon-hee thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật ong, hơi thở ấm áp phả vào gáy Nam, mang theo sự quyến rũ chết người. Cô đặt đôi tay mềm mại lên vai cậu, móng tay sơn đỏ rực lướt nhẹ qua lớp vải vest, bắt đầu massage chậm rãi, xoa bóp các cơ bắp căng cứng. Ngón tay cô di chuyển khéo léo, như một nghệ sĩ chơi đàn, làm tan biến sự căng thẳng trong cơ thể Nam. Cậu nhắm mắt, thở dài, tận hưởng cảm giác thư giãn, nhưng ánh mắt khi mở ra lại lấp lánh dục vọng. "Keon-hee, em luôn biết cách làm anh quên đi mọi thứ," Nam thì thầm, giọng trầm đầy mê hoặc, quay lại, khóa chặt ánh mắt vào đôi mắt long lanh của cô.
Kim Keon-hee mỉm cười, đôi môi đỏ mọng cong lên, như cánh hoa hồng vừa chớm nở. Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Nam, nụ hôn chậm rãi, ngọt ngào, như thể đang nhấm nháp một ly rượu vang đỏ thượng hạng. Lưỡi cô lướt nhẹ, quấn lấy lưỡi Nam, tạo nên một vũ điệu đam mê. Tay cô luồn xuống, khéo léo mở khóa quần Nam, ngón tay sơn đỏ lướt qua lớp vải lót, sục dương vật cậu với những chuyển động chậm rãi, đầy nhịp nhàng. Nam rên nhẹ, đầu ngửa ra sau, cảm nhận từng đợt khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, như những con sóng vỗ vào bờ. Kim Keon-hee, với ánh mắt đầy đam mê, tăng nhịp độ, tay cô di chuyển nhanh hơn, khiến Nam thở gấp, cơ thể căng lên, và cuối cùng xuất tinh, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mơ màng nhìn xuống cô. Cô mỉm cười, đứng dậy, kéo Nam vào phòng ngủ riêng nối liền với phòng họp, nơi một chiếc giường lớn phủ chăn lụa đỏ rực được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ ảo từ những ngọn nến thơm đặt quanh phòng, tỏa ra mùi hương hoa hồng và đàn hương nồng nàn.
Trong căn phòng ngủ sang trọng, ánh nến lung linh phản chiếu trên tường, tạo nên một không gian ám muội, đầy dục vọng. Kim Keon-hee chậm rãi cởi bỏ hanbok, từng lớp lụa đỏ thắm rơi xuống sàn, để lộ cơ thể hoàn mỹ: làn da trắng mịn như ngọc trai, sáng lấp lánh dưới ánh nến; đôi ngực đầy đặn, căng tròn, với núm vú hồng nhạt dựng đứng, như mời gọi sự vuốt ve; vòng eo thon thả, mềm mại như cành liễu, dẫn xuống cặp hông tròn trịa, quyến rũ; và đôi chân dài mượt mà, như được tạc từ ngọc bích. Mỗi cử động của cô, từ cách cô cởi trâm ngọc trên tóc, để mái tóc đen óng ả xõa xuống vai, đến cách cô bước đến giường, đều toát lên sự quyến rũ chết người, như một nữ thần trong thần thoại.
Nam cởi bỏ vest, để lộ thân hình rắn chắc, cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng, từng đường nét như được chạm khắc. Cậu kéo Kim Keon-hee xuống giường, hôn sâu vào môi cô, lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu cuồng nhiệt, như thể cả hai đang cố nuốt lấy nhau. Tay Nam lướt qua ngực cô, bóp nhẹ, ngón tay kích thích núm vú, khiến cô rên rỉ, cơ thể cong lên, hơi thở gấp gáp. "Chủ tịch... ngài..." cô thì thầm, giọng run rẩy, móng tay bấm nhẹ vào vai Nam, để lại những dấu đỏ nhạt trên da cậu.
Nam cúi xuống, hôn lên cổ cô, hít lấy hương nước hoa hoa nhài nồng nàn, rồi lướt xuống, ngậm lấy núm vú, mút nhẹ, khiến Kim Keon-hee rên to, cơ thể run rẩy dữ dội. Tay cậu luồn xuống bụng phẳng lì của cô, chạm vào âm hộ qua lớp quần lót lụa mỏng, cảm nhận sự ướt át ấm nóng. Ngón tay Nam vuốt ve, móc nhẹ, rồi đẩy sâu, khiến cô cong người, đạt cực khoái lần đầu, đôi mắt long lanh ngập nước, nhìn Nam đầy dục vọng. "Chủ tịch... em không chịu nổi..." cô thở gấp, giọng đứt quãng, tay kéo cậu lên, hôn cuồng nhiệt, môi cô cắn nhẹ môi Nam, như thể muốn hòa quyện hoàn toàn.
Nam cởi bỏ quần lót của cô, để lộ âm hộ ướt át, lấp lánh dưới ánh nến, như một viên ngọc quý. Cậu cúi xuống, hôn lên vùng nhạy cảm ấy, lưỡi lướt nhẹ, mút mạnh, khiến Kim Keon-hee rên rỉ không ngừng, cơ thể run rẩy, đạt cực khoái lần thứ hai, đôi chân quấn chặt quanh đầu Nam, như muốn giữ cậu mãi ở đó. Cô kéo Nam lên, tay vuốt ve dương vật đã cứng lại của cậu, dẫn dắt cậu vào trong cô, ánh mắt đầy đam mê, môi cong lên mời gọi.
Nam nhấn dương vật vào âm đạo Kim Keon-hee, cảm nhận sự ấm nóng, chặt khít bao bọc lấy cậu, như một vòng ôm hoàn hảo. Họ làm tình, di chuyển nhịp nhàng, Nam đẩy chậm rãi, sâu, rồi tăng tốc, khiến cô rên rỉ to hơn, tiếng rên vang vọng trong căn phòng, hòa lẫn với tiếng thở gấp gáp của Nam. "Chủ tịch... mạnh hơn... em muốn ngài..." Kim Keon-hee thì thầm, giọng run rẩy, đôi chân quấn chặt quanh hông Nam, kéo cậu sâu hơn. Nam đáp lại, đẩy mạnh, tay bóp chặt ngực cô, ngón tay kích thích núm vú, khiến cô cong người, đạt cực khoái lần thứ ba, cơ thể run rẩy dữ dội, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng mịn.
Họ thay đổi tư thế, Kim Keon-hee nằm ngửa, đôi chân dang rộng, âm hộ ướt át mời gọi. Nam tiếp tục, mỗi cú đẩy khiến cô rên rỉ to hơn, đôi mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt để kiềm chế, nhưng tiếng rên vẫn thoát ra, như một bản giao hưởng của dục vọng. Nam hôn lên cổ cô, mút nhẹ, để lại những dấu đỏ nhạt, rồi đẩy mạnh, cả hai cùng đạt cực khoái, tiếng rên hòa quyện, cơ thể run rẩy trong cơn cao trào. Nhưng họ không dừng lại. Nam kéo cô ngồi lên, để cô cưỡi cậu, đôi ngực đầy đặn của cô đung đưa trước mặt Nam, khiến cậu không thể rời mắt. Tay Nam bóp chặt hông cô, dẫn dắt nhịp độ, khiến cô rên rỉ không ngừng, đạt cực khoái lần thứ tư, cơ thể mềm nhũn, ngã vào lòng Nam.
Họ tiếp tục, Nam ôm cô từ phía sau, đẩy dương vật vào sâu, tay vuốt ve ngực và âm hộ cô, kích thích cô liên tục. Kim Keon-hee, trong cơn đê mê, rên rỉ: "Chủ tịch... em là của ngài... mãi mãi..." Nam, trong cơn cao trào, thì thầm: "Keon-hee, em là ngọn lửa của anh." Họ làm tình lần nữa, di chuyển cuồng nhiệt, đạt cực khoái liên tục, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể, như những viên ngọc trai dưới ánh nến. Cuối cùng, cả hai kiệt sức, nằm ôm nhau trên giường, hơi thở hòa quyện, ánh nến mờ ảo chiếu lên cơ thể trần trụi của họ, như một bức tranh tình ái hoàn mỹ.
Kim Keon-hee, với mái tóc đen rối bời, áp má vào ngực Nam, thì thầm, giọng run rẩy: "Chủ tịch, chiến dịch 'Bình Minh Thái Bình Dương' sẽ thay đổi thế giới... nhưng em lo cho ngài. Hãy cẩn thận, em không muốn mất ngài." Nam vuốt tóc cô, ánh mắt xa xăm, nghĩ về tham vọng lãnh đạo Liên bang, nghi ngờ gián điệp với chính Kim Keon-hee, và những mối quan hệ phức tạp với Kako, Mako, Reimi, và Suthida. Nhưng trong khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn đắm chìm trong sự quyến rũ của Kim Keon-hee, quên đi những sóng gió sắp tới của chiến dịch đầy tham vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro