Chương 25: Cố vấn cấp cao

Đến giữa năm 2014, Triều Tiên dưới sự lãnh đạo của Nam, Lãnh tụ tối cao của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, đã dần lấy lại sự ổn định sau cuộc đảo chính lật đổ Kim Jong-un. Những tàn dư của lực lượng trung thành với chế độ cũ, chủ yếu là các đơn vị quân đội nhỏ lẻ ở các tỉnh xa như Ryanggang và North Hamgyong, đã bị vô hiệu hóa qua các chiến dịch quân sự được lên kế hoạch tỉ mỉ. Nam, với sự hỗ trợ của các tướng lĩnh trung thành như Kim Hyok-chol, đã triển khai lực lượng đặc nhiệm để chiếm lại các căn cứ quân sự ở những khu vực này, sử dụng chiến thuật kết hợp giữa tuyên truyền và sức mạnh quân sự để giảm thiểu thương vong. Tại Bình Nhưỡng, ký ức về cuộc thảm sát đẫm máu tại Quảng trường Kim Il-sung vẫn còn ám ảnh, với những câu chuyện về xe tăng cán qua đám đông sinh viên được thì thầm trong các con hẻm tối và những quán trà nhỏ. Tuy nhiên, Nam đã nhanh chóng giành được lòng tin của dân chúng qua các chính sách nhân văn: phân phối thực phẩm khẩn cấp từ các kho dự trữ nhà nước, ân xá cho hàng nghìn tù nhân chính trị từ các trại cải tạo lao động khét tiếng như Trại 15 Yodok, và cam kết xây dựng một "Triều Tiên của nhân dân."

Đài Truyền hình Trung ương Triều Tiên, giờ nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền mới, liên tục phát sóng hình ảnh Nam trong những chuyến thăm thực địa: cậu đứng giữa cánh đồng lúa ở tỉnh Hwanghae, trò chuyện với nông dân về vụ mùa; cậu xuất hiện tại nhà máy dệt ở Hamhung, động viên công nhân tăng năng suất; và cậu đến Đại học Kim Il-sung, nơi cậu từng học, để truyền cảm hứng cho sinh viên về một tương lai tự do và thịnh vượng. Những hình ảnh này, được đạo diễn cẩn thận bởi đội truyền thông của Nam, đã biến cậu thành biểu tượng của "cách mạng nhân dân," một lãnh đạo trẻ tuổi, năng động, và khác biệt với sự cứng nhắc của chế độ cũ.

Sau nhiều tháng ẩn mình trong căn hộ trên đại lộ Changjon để bảo vệ an toàn cho mình và con gái, Kim Ju-ae, Nam quyết định rằng đã đến lúc để Ri Sol-ju tái xuất trước công chúng. Tuy nhiên, mối quan hệ bí mật giữa hai người vẫn được giữ kín, vì Nam lo ngại rằng việc công khai có thể gây ra tranh cãi trong bối cảnh chính trị còn mong manh, đặc biệt với các tướng lĩnh bảo thủ và những quan chức nghi ngờ nguồn gốc ngoại quốc của cậu. Trong một buổi lễ long trọng tại Nhà Văn hóa Nhân dân vào ngày 15 tháng 7 năm 2014, Nam đứng trên bục chính, mặc bộ đồ Mao màu xanh đậm, tuyên bố bổ nhiệm Ri Sol-ju làm Cố vấn Cấp cao của Hội đồng Cách mạng, phụ trách các chính sách văn hóa, giáo dục, và phúc lợi xã hội.

Ri Sol-ju bước lên bục, thu hút mọi ánh nhìn trong khán phòng rộng lớn. Cô mặc một chiếc váy lụa ngọc trai dài tay, được may thủ công bởi các nghệ nhân ở Bình Nhưỡng, với những đường thêu hoa văn truyền thống Triều Tiên – hoa mộc lan và chim hạc – lấp lánh dưới ánh đèn pha lê của khán phòng. Mái tóc đen dài của cô được búi cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh, và nụ cười của cô, dịu dàng nhưng đầy sức hút, làm tan chảy sự nghi ngờ của đám đông. Khi cô cúi đầu chào, ánh mắt cô lướt qua Nam, mang theo một sự thấu hiểu kín đáo, như một lời hứa thầm lặng giữa hai người. Đám đông – từ sinh viên Đại học Kim Il-sung trong đồng phục xanh trắng đến các quan chức quân đội trong bộ lễ phục – vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vang vọng khắp khán phòng như một lời khẳng định cho vai trò mới của cô.

Sự tái xuất của Ri Sol-ju không chỉ là một động thái chính trị mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Với nhiều người dân, cô là một gương mặt quen thuộc từ thời Kim Jong-un, từng xuất hiện trong các buổi biểu diễn của Ban nhạc Moranbong hay các sự kiện văn hóa. Nay, cô trở thành biểu tượng của sự tiếp nối, một cầu nối giữa quá khứ và một tương lai đầy hy vọng dưới chính quyền Nam. Tuy nhiên, Nam cẩn thận giới hạn vai trò của cô trong các lĩnh vực phi chính trị, như văn hóa và giáo dục, để tránh khơi dậy sự phản đối từ các thành viên bảo thủ trong Hội đồng Cách mạng, những người vẫn lo ngại về bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến chế độ cũ.

Cuộc họp quan trọng của Hội đồng Cách mạng tại Nhà Hội nghị Mansudae diễn ra vào một buổi sáng cuối tháng 7, trong một hội trường rộng lớn với những bức tranh tường khổng lồ mô tả cảnh nông dân và công nhân Triều Tiên trong tư thế chiến thắng. Ri Sol-ju, ngồi ở hàng ghế đầu, mặc một bộ hanbok màu xanh nhạt với áo khoác lụa, chuẩn bị trình bày kế hoạch cải cách kinh tế của mình. Trước mặt cô là các thành viên hội đồng: các tướng lĩnh quân đội như Kim Hyok-chol, với khuôn mặt nghiêm nghị và bộ quân phục đầy huân chương; các nhà kinh tế từng bị gạt ra ngoài lề dưới thời Kim Jong-un, nay được Nam triệu tập từ các viện nghiên cứu; và đại diện sinh viên từ Liên đoàn Thanh niên, những người nhìn Ri Sol-ju với sự ngưỡng mộ xen lẫn tò mò.

Khi Nam mời cô lên bục, Ri Sol-ju đứng dậy, bước đi với sự tự tin và duyên dáng, giọng nói rõ ràng, đầy thuyết phục vang lên trong hội trường. Cô đề xuất một mô hình kinh tế mới, được cô gọi là "tự lực cách mạng," kết hợp tư tưởng Juche với các yếu tố kinh tế thị trường, nhằm duy trì bản sắc Triều Tiên trong khi giải quyết nạn đói nghèo kinh niên và sự cô lập quốc tế. Kế hoạch của cô được chia thành ba trụ cột chính, mỗi trụ cột được trình bày với sự chi tiết và tầm nhìn xa:

Tái cấu trúc nông nghiệp và phân phối thực phẩm: Ri Sol-ju nhấn mạnh rằng nạn đói, di sản của những năm 1990 và sự quản lý yếu kém của chế độ cũ, là mối đe dọa lớn nhất đối với sự ổn định của Triều Tiên. Cô đề xuất cải tổ hệ thống nông nghiệp tập thể, cho phép các hợp tác xã nông nghiệp ở các tỉnh như South Hwanghae và North Pyongan hoạt động như các đơn vị kinh tế độc lập. Thay vì nộp toàn bộ sản lượng cho nhà nước, các hợp tác xã sẽ được quyền giữ lại 60% vụ mùa để bán tại các chợ nông sản địa phương, nơi nông dân có thể giao dịch trực tiếp với người tiêu dùng. Cô trình bày một biểu đồ, được chuẩn bị bởi các chuyên gia kinh tế, cho thấy tiềm năng tăng sản lượng lúa gạo và ngô lên 20% trong ba năm nếu cung cấp giống cây trồng chất lượng cao từ Trung Quốc, phân bón hữu cơ từ Nga, và máy kéo hiện đại. "Nhân dân không thể sống chỉ bằng khẩu hiệu," cô nói, giọng đầy cảm xúc, đôi mắt lướt qua hội trường. "Chúng ta phải đảm bảo mỗi gia đình có cơm ăn, áo mặc, và một mái nhà ấm áp."

Khuyến khích công nghiệp nhẹ và doanh nghiệp tư nhân: Nhận thấy các ngành công nghiệp nặng – như luyện kim và sản xuất vũ khí – đã tiêu tốn nguồn lực mà không mang lại lợi ích trực tiếp cho người dân, Ri Sol-ju đề xuất chuyển hướng đầu tư sang công nghiệp nhẹ. Cô gợi ý xây dựng các nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng – quần áo, giày dép, đồ gia dụng, và thực phẩm chế biến như mì ăn liền và cá đóng hộp – tại các thành phố lớn như Hamhung và Wonsan. Để khuyến khích sáng tạo, cô kêu gọi hợp pháp hóa các "chợ xám," những khu chợ không chính thức đã tồn tại hàng thập kỷ ở Triều Tiên, nơi người dân buôn bán thực phẩm, quần áo, và hàng hóa nhập lậu. Cô đề xuất cấp phép cho các doanh nghiệp tư nhân nhỏ, với quy mô dưới 50 nhân viên, được hoạt động dưới sự giám sát của nhà nước và nộp thuế cố định. "Hãy để người dân tự xây dựng cuộc sống của họ," cô nói, chỉ vào một bản đồ các khu chợ tiềm năng trên khắp đất nước. "Chúng ta không cần kiểm soát từng chiếc kim may, mà cần trao quyền để họ sáng tạo."

Hợp tác quốc tế có chọn lọc: Ri Sol-ju nhận thức rằng Triều Tiên không thể tự lực hoàn toàn trong bối cảnh bị cô lập bởi lệnh trừng phạt quốc tế. Cô đề xuất mở rộng quan hệ kinh tế với Trung Quốc và Nga, hai đồng minh truyền thống, nhưng với cách tiếp cận cẩn trọng để tránh phụ thuộc. Cô gợi ý đàm phán các hiệp định thương mại song phương, tập trung vào xuất khẩu tài nguyên khoáng sản – như than antraxit từ mỏ Anju và quặng sắt từ Musan – để đổi lấy công nghệ sản xuất và thiết bị y tế. Cô cũng đề xuất tái khởi động khu công nghiệp Kaesong với Hàn Quốc như một dự án thử nghiệm, cho phép các công ty Hàn Quốc đầu tư vào sản xuất hàng tiêu dùng, nhưng với điều kiện Triều Tiên giữ 51% quyền kiểm soát. "Chúng ta cần mở cửa, nhưng không được đánh mất chính mình," cô nhấn mạnh, ánh mắt kiên định, khiến cả hội trường im lặng.

Các thành viên hội đồng, ban đầu nghi ngờ vì sự táo bạo của kế hoạch, dần bị thuyết phục bởi sự logic và thực tế trong các đề xuất của Ri Sol-ju. Các tướng lĩnh như Kim Hyok-chol, vốn lo ngại về việc "mất đi tinh thần Juche," bắt đầu gật đầu khi cô giải thích rằng cải cách sẽ củng cố sức mạnh quốc gia, không làm suy yếu nó. Các nhà kinh tế, như một giáo sư từ Viện Kinh tế Quốc dân, đứng lên bày tỏ sự ủng hộ, nhấn mạnh rằng mô hình "tự lực cách mạng" có thể đưa Triều Tiên thoát khỏi khủng hoảng mà vẫn bảo vệ bản sắc. Nam, ngồi ở vị trí chủ tọa, lắng nghe với sự tự hào kín đáo, ánh mắt anh không rời khỏi Ri Sol-ju. Khi cô kết thúc bài phát biểu, anh đứng lên, vỗ tay đầu tiên, kéo theo cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Cố vấn Ri Sol-ju đã chỉ ra con đường để Triều Tiên đứng vững mà không từ bỏ bản sắc," Nam nói, giọng vang vọng trong hội trường, đôi mắt sáng lên với niềm tin. "Chúng ta không thể lặp lại sai lầm của quá khứ – để nhân dân đói khổ vì những khẩu hiệu rỗng tuếch. Tôi đề nghị hội đồng thông qua kế hoạch này, và chúng ta sẽ bắt đầu triển khai ngay lập tức." Sau nhiều giờ thảo luận căng thẳng, với các câu hỏi chi tiết về ngân sách, nguồn lực, và tác động quốc tế, hội đồng bỏ phiếu đồng thuận với kế hoạch của Ri Sol-ju, đánh dấu một bước ngoặt lịch sử trong chính sách kinh tế của Triều Tiên.

Sau cuộc họp, khi các thành viên hội đồng rời khỏi Nhà Hội nghị Mansudae, Nam mời Ri Sol-ju ở lại để thảo luận thêm tại phòng làm việc riêng của mình. Căn phòng rộng lớn, được trang trí tối giản nhưng sang trọng, là nơi Nam thường làm việc đến khuya, với một bàn gỗ mun lớn phủ đầy tài liệu, một giá sách cao chạm trần chứa các cuốn sách về tư tưởng Juche, kinh tế học, và lịch sử Triều Tiên, và một cửa sổ kính lớn nhìn ra dòng sông Taedong, nơi ánh hoàng hôn đỏ cam phủ lên mặt nước lấp lánh như một bức tranh sống động. Một tấm thảm lụa đỏ với hoa văn truyền thống Triều Tiên trải dài trên sàn, và một chiếc sofa da màu nâu sẫm đặt ở góc phòng, bên cạnh một lò sưởi nhỏ chưa được sử dụng từ mùa đông trước.

Nam khóa cửa, kéo rèm lụa dày kín, che đi ánh mắt bên ngoài, tạo ra một không gian riêng tư, tách biệt khỏi thế giới hỗn loạn bên ngoài. Anh quay lại nhìn Ri Sol-ju, đứng gần cửa sổ, ánh hoàng hôn lọt qua khe rèm chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm và đôi môi hồng mọng. Cô vẫn mặc chiếc hanbok xanh nhạt, với áo khoác lụa ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong hoàn hảo. Nam bước đến gần, chậm rãi, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này, để mỗi giây trôi qua đều trở thành một ký ức vĩnh cửu. Anh đặt tay lên vai cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại qua lớp lụa, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô. "Sol-ju, chị đã làm được điều tuyệt vời hôm nay," anh thì thầm, giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ và tình yêu sâu đậm. "Chị không chỉ là cố vấn của tôi, mà còn là linh hồn của cuộc cách mạng này."

Ri Sol-ju mỉm cười, đôi môi cong lên một cách dịu dàng, nhưng ánh mắt cô lộ ra sự căng thẳng của những ngày sống trong lằn ranh giữa quyền lực và nguy hiểm. Cô đặt tay lên tay anh, ngón tay thon dài đan vào tay anh, siết nhẹ như muốn tìm kiếm sự an ủi. "Nam, tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn," cô nói, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc, như thể đang cố kìm nén những nỗi sợ hãi sâu kín. "Cho nhân dân, cho con gái tôi, và... cho chúng ta." Cô ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, như thể muốn nói rằng, bất chấp mọi hiểm nguy, cô tin tưởng tuyệt đối vào anh.

Không khí trở nên ám muội, như thể mọi áp lực của cuộc họp, của trách nhiệm lãnh đạo một đất nước, và của tương lai bất định tan biến trong khoảnh khắc này. Nam kéo cô vào vòng tay, môi anh tìm đến môi cô trong một nụ hôn sâu, chậm rãi, lưỡi họ quấn lấy nhau, khám phá nhau với sự khao khát mãnh liệt. Hơi thở của họ hòa quyện, nóng bỏng, như ngọn lửa bùng lên giữa hai con người đã cùng nhau vượt qua những thử thách không tưởng. Anh hôn cô say đắm, môi anh lướt qua đôi môi mềm mại, cảm nhận vị ngọt ngào của cô, như thể đây là lần đầu tiên họ chạm vào nhau. Tay anh lướt lên, xoa bóp bộ ngực căng mọng qua lớp lụa của hanbok, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp khiến tim anh đập mạnh. Ri Sol-ju rên khẽ, âm thanh nhỏ nhưng đầy mê hoặc, bàn tay cô siết chặt vai anh, móng tay bấm nhẹ vào áo sơ mi, để lại những dấu vết nhỏ của sự đam mê.

"Nam, chúng ta phải cẩn thận," cô thì thầm, giọng run rẩy, ánh mắt bùng cháy dục vọng nhưng vẫn mang chút lo lắng, như thể cô sợ rằng cánh cửa kia có thể bật mở bất cứ lúc nào. Nam mỉm cười, hôn lên trán cô, rồi xuống má, xuống chiếc cổ thanh mảnh, môi anh lướt qua làn da mịn màng, để lại những dấu hôn nhẹ nhàng như những lời thì thầm của tình yêu. "Chỉ có chúng ta ở đây, Sol-ju," anh nói, giọng trầm, đầy an ủi, ánh mắt anh khóa chặt vào mắt cô, như muốn nói rằng không gì có thể chia cắt họ. Anh cởi áo khoác của mình, để lộ ngực trần săn chắc, cơ bắp căng lên dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, phản chiếu sự mạnh mẽ và quyết tâm của một người lãnh đạo trẻ tuổi.

Ri Sol-ju, với sự táo bạo xen lẫn e ngại, kéo khóa áo khoác lụa của mình, để nó trượt xuống sàn, để lộ chiếc váy hanbok mỏng manh ôm sát cơ thể, phô bày những đường cong hoàn hảo. Nam bước gần hơn, tay anh nhẹ nhàng kéo dây buộc của hanbok, để lớp vải lụa trượt xuống, để lộ cơ thể trần trụi của cô, với bộ ngực mọng nước, núm vú hồng hào, và vùng âm đạo lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt. Anh quỳ xuống trước cô, hôn lên bụng cô, cảm nhận làn da ấm áp và mùi hương nhẹ nhàng của cô, một sự hòa quyện của nước hoa hoa nhài và hơi thở tự nhiên. Môi anh lướt xuống thấp hơn, chạm vào vùng nhạy cảm, dùng lưỡi khéo léo vuốt ve, khiến cô rên rỉ, âm thanh như một giai điệu, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Cô bám chặt vào mép bàn gỗ mun, đầu ngửa ra sau, tóc đen dài xõa xuống vai, cơ thể run lên trong khoái cảm. "Nam... ôi, Nam..." cô thì thầm, giọng đứt quãng, như thể đang cố kìm nén để không ai ngoài kia nghe thấy.

Nam đứng dậy, kéo cô vào một nụ hôn khác, sâu hơn, mạnh mẽ hơn, tay anh lướt xuống vùng âm đạo ướt át, ngón tay di chuyển nhịp nhàng, kích thích cô đến run rẩy, cơ thể cô uốn cong như một cung đàn. Ri Sol-ju, không còn kìm nén, kéo anh xuống sofa lớn trong góc phòng, nơi ánh hoàng hôn lọt qua khe rèm, phủ lên họ một thứ ánh sáng đỏ cam huyền ảo, như thể cả thế giới đang chứng kiến tình yêu của họ. Cô ngồi lên đùi anh, cởi nốt áo sơ mi còn lại, hôn lên ngực anh, môi cô lướt qua từng đường cơ, từng vết sẹo nhỏ từ những ngày chiến đấu trong cuộc đảo chính, như muốn ghi nhớ từng chi tiết của cơ thể anh. "Tôi muốn em, Nam," cô thì thầm, ánh mắt bùng cháy, bàn tay cô lần xuống, chạm vào dương vật căng cứng của anh qua lớp quần, vuốt ve nhẹ nhàng, khiến anh rên khẽ, hơi thở trở nên gấp gáp.

Nam kéo cô sát hơn, nhấn dương vật vào lồn cô, cảm nhận sự co bóp nóng bỏng, chặt chẽ, như thể họ được tạo ra để hòa quyện với nhau. Động tác của anh mạnh mẽ nhưng đầy tình cảm, mỗi lần đẩy vào là một lời hứa không lời về sự bảo vệ và tình yêu. Ri Sol-ju quấn chặt lấy anh, móng tay bấm sâu vào lưng anh, để lại những vết đỏ mờ, cơ thể cô chuyển động nhịp nhàng, hòa quyện với anh trong một vũ điệu đam mê. Tiếng rên của cô vang vọng, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của anh, tạo thành một bản giao hưởng của dục vọng và tình yêu. Khi cả hai đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng hòa quyện trong cô, và Ri Sol-ju đổ sụp vào vòng tay anh, cơ thể lấp lánh mồ hôi, hơi thở nặng nhọc. Họ nằm lặng trên sofa, ôm nhau chặt, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Nam vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán, lên má, lên đôi môi vẫn còn run rẩy của cô. "Chị là tất cả của tôi, Sol-ju," anh thì thầm, giọng tràn ngập tình cảm. "Dù thế giới có sụp đổ, tôi sẽ không để mất chị."

Ri Sol-ju mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, như một lời nhắc nhở rằng họ vẫn còn sống, vẫn còn bên nhau. "Nam, chúng ta đã đi quá xa để quay lại," cô nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định, như một lời tuyên thệ. "Nhưng tôi tin ở em. Chúng ta sẽ xây dựng một Triều Tiên mới, cùng nhau."

Sau khoảnh khắc đam mê, Nam và Ri Sol-ju chỉnh trang quần áo, ngồi xuống sofa, tay trong tay, nhìn ra dòng sông Taedong đang chìm trong ánh hoàng hôn. Ánh sáng đỏ cam phản chiếu trên mặt nước, như một lời nhắc nhở về máu và hy sinh đã đưa họ đến thời điểm này. Ri Sol-ju nắm tay Nam, ngón tay cô đan chặt vào tay anh, giọng nói trầm tư nhưng đầy quyết tâm: "Nam, chúng ta đã thay đổi Triều Tiên, nhưng vẫn chưa đủ. Tôi nghĩ chúng ta nên nhìn xa hơn – hợp tác với Hàn Quốc, không phải như kẻ thù, mà như đối tác. Một ngày nào đó, chúng ta có thể tiến tới thống nhất bán đảo Triều Tiên, không bằng chiến tranh, mà bằng hòa bình, thương mại, và đoàn tụ gia đình."

Nam lắng nghe, ánh mắt sáng lên trước tầm nhìn táo bạo của cô. Anh nhớ lại những ngày ở Đại học Kim Il-sung, khi các sinh viên thì thầm về giấc mơ một bán đảo Triều Tiên thống nhất, nơi những gia đình bị chia cắt bởi chiến tranh có thể đoàn tụ, nơi trẻ em ở cả hai miền không còn lớn lên trong nỗi sợ hãi về bom đạn. "Chị nói đúng," anh đáp, giọng trầm, đầy suy tư. "Nhưng Hàn Quốc sẽ nghi ngờ chúng ta, đặc biệt sau những năm đối đầu. Và các cường quốc như Mỹ, Trung Quốc, Nhật Bản sẽ không đứng yên nếu chúng ta tiến quá nhanh. Chúng ta cần một kế hoạch dài hơi – bắt đầu bằng những bước nhỏ, như tái mở khu công nghiệp Kaesong, tổ chức các chương trình trao đổi văn hóa, và đàm phán về đoàn tụ gia đình."

Ri Sol-ju gật đầu, mái tóc đen dài lòa xòa trên vai áo anh, tựa đầu vào vai anh như một cử chỉ thân mật và tin cậy. "Tôi tin ở em, Nam," cô nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. "Chúng ta đã vượt qua những điều không thể – từ những ngày trốn tránh trong căn hộ, đến việc lật đổ một chế độ. Chúng ta sẽ làm được điều này. Nhưng hãy hứa với tôi, dù chuyện gì xảy ra, em sẽ bảo vệ con gái tôi." Nam siết chặt tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh lấp lánh sự quyết tâm. "Tôi hứa, Sol-ju," anh nói, giọng chắc chắn như một lời thề. "Tôi sẽ bảo vệ chị và Ju-ae, dù phải trả giá bằng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro