Chương 29: Thống nhất hai miền
Vào đầu tháng 11 năm 2015, Triều Tiên dưới sự lãnh đạo của Nam, Lãnh tụ tối cao của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, đã đạt được những bước tiến đáng kể trong việc thực hiện Tuyên bố Singapore. Các thanh tra của Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA) đã hoàn thành ba đợt kiểm tra tại lò phản ứng hạt nhân Yongbyon, nơi các thiết bị hạt nhân được tháo dỡ và niêm phong trong những container thép lớn, dưới sự giám sát của các chuyên gia quốc tế mặc đồ bảo hộ màu trắng. Các cơ sở thử nghiệm tên lửa ở Sohae, từng là biểu tượng của tham vọng quân sự Triều Tiên, giờ được chuyển đổi thành trung tâm nghiên cứu vật lý thiên văn, với các nhà khoa học trẻ từ Đại học Kim Il-sung vận hành các kính thiên văn mới nhập từ Trung Quốc. Khu công nghiệp Kaesong, nằm gần biên giới hai miền, trở thành tâm điểm của hợp tác kinh tế, với hơn 15.000 công nhân Triều Tiên làm việc tại các nhà máy sản xuất màn hình LED, quần áo thời trang, và đồ gia dụng cho các công ty Hàn Quốc như Hyundai Asan và LG. Các chương trình giao lưu văn hóa cũng nở rộ: một nhóm 50 sinh viên từ Đại học Kim Il-sung đã tham gia khóa học ngắn hạn về công nghệ thông tin tại Đại học Quốc gia Seoul, trong khi buổi hòa nhạc chung giữa Ban nhạc Moranbong và nhóm K-pop Girls' Generation tại Nhà Văn hóa Nhân dân ở Bình Nhưỡng thu hút hơn 20.000 khán giả, được truyền hình trực tiếp trên cả hai miền.
Tuy nhiên, giấc mơ thống nhất bán đảo Triều Tiên vẫn còn xa vời. Nam, với sự hỗ trợ của Ri Sol-ju, nhận ra rằng cần một cuộc đàm phán tiếp theo để xác định lộ trình thống nhất cụ thể, vượt qua những khác biệt về chính trị và kinh tế giữa hai miền. Sau khi tham khảo ý kiến của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, Nam chọn Kuala Lumpur, Malaysia, làm địa điểm cho cuộc đàm phán lần hai, nhờ vị thế trung lập của quốc gia này và kinh nghiệm tổ chức các hội nghị quốc tế nhạy cảm, như các cuộc đàm phán hòa bình Đông Nam Á trước đây. Nam triệu tập một đoàn đàm phán tinh nhuệ, bao gồm Ri Sol-ju – Cố vấn Cấp cao và vợ chưa cưới của cậu, người đã chứng minh khả năng ngoại giao qua các đề xuất cải cách kinh tế; tướng Kim Hyok-chol – một cựu chỉ huy quân đội, giờ là người đứng đầu lực lượng cải cách, trung thành tuyệt đối với Nam; nhà kinh tế Ri Jong-ho – chuyên gia về đặc khu kinh tế, từng làm việc với Jang Song-thaek trước khi ông bị xử tử; và Choe Min-soo – một sinh viên xuất sắc từ Đại học Kim Il-sung, đại diện cho thế hệ trẻ và lý tưởng cách mạng của Nam.
Trước ngày lên đường, Nam và Ri Sol-ju dành một buổi tối tại tư dinh Ryongsong, từng là nơi ở của Kim Jong-un, giờ được cải tạo với những bức tường sơn trắng, nội thất hiện đại, và khu vườn trồng đầy hoa cẩm tú cầu. Họ ngồi trong phòng khách, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê chiếu lên khuôn mặt họ, trong khi Kim Ju-ae, cô bé hơn ba tuổi với đôi mắt to tròn, chơi đùa với một bộ xếp hình gỗ trên thảm lông mềm mại. Ju-ae chạy đến ôm Nam, gọi cậu là "bố" bằng giọng trong trẻo, khiến Nam mỉm cười ấm áp. Ri Sol-ju, trong chiếc váy lụa màu ngọc trai, nhìn Nam với ánh mắt lo lắng nhưng đầy tin tưởng. "Nam, cuộc đàm phán này sẽ khó khăn hơn Singapore," cô nói, tay nắm chặt chiếc nhẫn đính hôn kim cương trên ngón áp út. "Hàn Quốc và Mỹ sẽ thử thách chúng ta, và một số tướng lĩnh trong nước vẫn nghi ngờ lộ trình thống nhất." Nam kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận mùi hương hoa nhài từ tóc cô. "Sol-ju, chúng ta đã vượt qua những điều không thể – từ cuộc đảo chính đến Tuyên bố Singapore. Cùng nhau, chúng ta sẽ bảo vệ giấc mơ của Triều Tiên, và của chúng ta." Ri Sol-ju tựa đầu vào vai cậu, thì thầm: "Tôi tin ở em, Nam. Nhưng hãy cẩn thận."
Ngày 20 tháng 11, đoàn Triều Tiên lên một chiếc máy bay Il-62M từ sân bay quốc tế Sunan, hướng đến Kuala Lumpur. Máy bay, được sơn lại với biểu tượng của Triều Tiên mới – một ngôi sao đỏ trên nền xanh lam – cất cánh trong ánh bình minh mờ sương. Nam, trong bộ vest đen may đo với cà vạt lụa xanh, ngồi cạnh Ri Sol-ju, người mặc một bộ hanbok hiện đại màu tím nhạt, với áo khoác lụa thêu hoa văn chim hạc truyền thống. Trên máy bay, họ xem lại các tài liệu đàm phán dày hàng trăm trang, bao gồm đề xuất chi tiết về một liên bang Triều Tiên với hai hệ thống chính trị song song, đảm bảo quyền tự chủ cho cả hai miền. Nam chỉ vào bản đồ bán đảo Triều Tiên trên màn hình laptop, giải thích: "Chúng ta sẽ đề xuất một liên bang, với Bình Nhưỡng và Seoul là hai thủ đô, cùng chia sẻ chính sách kinh tế và quốc phòng, nhưng giữ bản sắc văn hóa riêng." Ri Sol-ju gật đầu, bổ sung: "Chúng ta cũng cần nhấn mạnh các dự án hợp tác kinh tế, như mở rộng Kaesong, để thuyết phục Hàn Quốc rằng thống nhất sẽ mang lại lợi ích chung." Nam nắm tay cô dưới tấm chăn, thì thầm: "Chị, dù thế giới có chống lại chúng ta, tôi sẽ không để họ phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng." Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai cậu, cảm giác an toàn giữa những bất định đang chờ phía trước.
Ngày 22 tháng 11, hội nghị khai mạc tại Trung tâm Hội nghị Kuala Lumpur, một tòa nhà hiện đại với những bức tường kính trong suốt, nhìn ra Tháp Đôi Petronas lấp lánh ánh đèn neon trong đêm. Hội trường chính được bố trí trang trọng, với một bàn tròn bằng gỗ mun lớn ở trung tâm, phủ khăn lụa trắng, và ba lá cờ của Triều Tiên, Hàn Quốc, và Mỹ được đặt trên bục chính. Một màn hình lớn phía sau hiển thị bản đồ bán đảo Triều Tiên, với các số liệu kinh tế và dân số của hai miền được trình bày chi tiết: Hàn Quốc với GDP 1.4 nghìn tỷ USD và dân số 50 triệu, so với Triều Tiên với GDP ước tính 40 tỷ USD và dân số 25 triệu. Nam ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt sắc bén nhưng điềm tĩnh, với Ri Sol-ju bên phải trong bộ hanbok tím nhạt, tướng Kim Hyok-chol bên trái trong bộ quân phục cải cách màu xanh ô liu, và Ri Jong-ho cùng Choe Min-soo ở hai bên, mỗi người cầm một tập tài liệu dày.
Đoàn Hàn Quốc, do Bộ trưởng Thống nhất Ryoo Kihl-jae dẫn đầu, bao gồm các nhà ngoại giao từ Bộ Ngoại giao, chuyên gia kinh tế từ Ngân hàng Hàn Quốc, và một cố vấn quân sự từ Bộ Quốc phòng, mặc bộ vest xám nghiêm nghị. Đoàn Mỹ, dưới sự chỉ đạo của Ngoại trưởng John Kerry, có sự tham gia của Đặc phái viên Robert King – một chuyên gia lâu năm về Triều Tiên, cùng hai cố vấn an ninh quốc gia từ Lầu Năm Góc. Không khí hội trường nặng nề từ những phút đầu, với hơn 50 phóng viên từ các hãng tin quốc tế – CNN, Chosun Ilbo, Al Jazeera, Bernama, và NHK – đứng chật kín khu vực báo chí, máy quay và đèn flash nhấp nháy liên tục. Lực lượng an ninh Malaysia, mặc đồng phục đen với tai nghe không dây, tuần tra bên ngoài, kiểm tra từng lối vào để đảm bảo không có bất kỳ sự gián đoạn nào.
Nam mở đầu bằng bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng, giọng nói vang vọng qua hệ thống loa hiện đại: "Thưa các quý vị, Triều Tiên mới đã chứng minh cam kết hòa bình qua Tuyên bố Singapore. Chúng tôi đã tháo dỡ lò phản ứng Yongbyon, tái mở khu công nghiệp Kaesong, và tổ chức các chương trình đoàn tụ gia đình, nơi hàng trăm gia đình đã được đoàn tụ sau hàng thập kỷ xa cách. Hôm nay, chúng tôi đến đây để thảo luận về một lộ trình thống nhất, dựa trên nguyên tắc bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau. Triều Tiên đề xuất một liên bang với hai hệ thống chính trị song song, nơi Bình Nhưỡng và Seoul cùng chia sẻ trách nhiệm kinh tế và quốc phòng, nhưng giữ bản sắc văn hóa và chính trị riêng." Cậu dừng lại, ánh mắt lướt qua các thành viên đoàn Hàn Quốc và Mỹ, tìm kiếm phản ứng.
Bộ trưởng Ryoo đáp lại, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang tính áp đặt: "Hàn Quốc hoan nghênh những tiến bộ của Triều Tiên, nhưng thống nhất là một quá trình phức tạp, đòi hỏi một hệ thống chính trị ổn định và minh bạch. Chúng tôi đề xuất một mô hình thống nhất hấp thụ, trong đó Triều Tiên sẽ sáp nhập vào Hàn Quốc dưới hệ thống dân chủ tự do, với các cuộc bầu cử được giám sát bởi Liên Hợp Quốc trong vòng hai năm. Hàn Quốc, với nền kinh tế mạnh hơn và dân số lớn hơn, sẽ dẫn dắt quá trình này để đảm bảo ổn định và thịnh vượng." Ngoại trưởng Kerry bổ sung, giọng trầm nhưng sắc bén: "Mỹ ủng hộ đề xuất của Hàn Quốc. Để đảm bảo an ninh khu vực, Triều Tiên phải mở cửa hoàn toàn tất cả các cơ sở quân sự, bao gồm những địa điểm bí mật, cho thanh tra quốc tế. Ngoài ra, chúng tôi yêu cầu Triều Tiên chấp nhận giám sát tài chính từ Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) và Ngân hàng Thế giới để đảm bảo dòng vốn đầu tư không bị lạm dụng. Mỹ sẵn sàng hỗ trợ tài chính, nhưng chỉ khi Triều Tiên từ bỏ mọi tham vọng quân sự."
Nam cảm nhận cơn giận dâng lên trong lồng ngực, như một ngọn lửa bị kìm nén. Cậu liếc sang Ri Sol-ju, người khẽ lắc đầu, ánh mắt cô lộ rõ sự cảnh giác và lo lắng. Những điều khoản này không chỉ bất lợi mà còn mang tính áp đặt, phủ nhận mọi nỗ lực cải cách của Nam và Hội đồng Cách mạng Nhân dân. Tướng Kim Hyok-chol, với khuôn mặt đỏ bừng, thì thầm với Nam bằng giọng giận dữ: "Họ muốn chúng ta quỳ xin! Đây không phải là thống nhất, mà là chiếm đoạt!" Nam ra hiệu cho ông giữ bình tĩnh, rồi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn kiểm soát: "Thưa các quý vị, Triều Tiên đã hy sinh nhiều để xây dựng hòa bình – từ việc tháo dỡ chương trình hạt nhân đến mở cửa kinh tế và giao lưu văn hóa. Chúng tôi không lật đổ một chế độ để rơi vào sự kiểm soát của một hệ thống khác. Thống nhất phải dựa trên bình đẳng, với một liên bang hai hệ thống, nơi cả Triều Tiên và Hàn Quốc đều giữ được bản sắc và chủ quyền. Các điều khoản của quý vị là không thể chấp nhận, vì chúng phủ nhận chính nhân dân Triều Tiên."
Ri Sol-ju, với sự khéo léo ngoại giao, đứng lên bổ sung, giọng nói rõ ràng và đầy thuyết phục: "Triều Tiên đã thực hiện các cam kết của Tuyên bố Singapore một cách nghiêm túc. Chúng tôi đã mở cửa Yongbyon cho IAEA, tái khởi động Kaesong với hơn 15.000 công nhân, và tổ chức các sự kiện văn hóa chung, như buổi hòa nhạc Moranbong tại Bình Nhưỡng. Nhưng thống nhất không thể là sự áp đặt của một bên lên bên kia. Chúng tôi đề xuất một lộ trình dài hạn, bắt đầu bằng hợp tác kinh tế sâu hơn – như mở rộng các đặc khu kinh tế ở Sinuiju và Rason, trao đổi văn hóa mở rộng với các trường đại học Hàn Quốc, và một hiệp định không xâm lược để đảm bảo hòa bình. Chỉ khi có lòng tin, chúng ta mới có thể thảo luận về cấu trúc chính trị của một nhà nước thống nhất." Cô dừng lại, ánh mắt lướt qua các thành viên đoàn Hàn Quốc và Mỹ, tìm kiếm dấu hiệu đồng thuận, nhưng chỉ nhận được những cái nhìn lạnh lùng.
Choe Min-soo, đại diện sinh viên, đứng lên với giọng nói đầy nhiệt huyết: "Thế hệ trẻ Triều Tiên muốn hòa bình, nhưng chúng tôi không muốn mất đi lịch sử và văn hóa của mình. Chúng tôi đã học hỏi từ Hàn Quốc, từ công nghệ đến âm nhạc, nhưng chúng tôi cũng có những giá trị riêng, từ tư tưởng Juche đến tinh thần cách mạng của nhân dân. Thống nhất phải là sự hợp tác, không phải sự thôn tính." Tướng Kim Hyok-chol, dù thường bảo thủ, cũng lên tiếng: "Quân đội Triều Tiên sẽ không chấp nhận sự hiện diện của bất kỳ lực lượng nước ngoài nào trên lãnh thổ chúng tôi. Điều đó không khác gì xâm lược. Nếu Hàn Quốc và Mỹ muốn hòa bình, hãy tôn trọng chủ quyền của chúng tôi."
Cuộc đàm phán kéo dài bốn ngày, với những phiên họp căng thẳng từ 8 giờ sáng đến nửa đêm, chỉ gián đoạn bởi những bữa ăn trưa vội vã với cơm hộp và cà phê. Ngày thứ nhất, đoàn Hàn Quốc kiên quyết giữ mô hình "hấp thụ," yêu cầu Triều Tiên giải thể Hội đồng Cách mạng Nhân dân và tổ chức bầu cử tự do dưới sự giám sát của Liên Hợp Quốc trong vòng hai năm. Họ lập luận rằng nền kinh tế Hàn Quốc, với GDP lớn hơn gấp 50 lần và hệ thống dân chủ đã được chứng minh, là mô hình duy nhất khả thi cho một nhà nước thống nhất. Nam phản bác, giọng nói đanh thép: "Nhân dân Triều Tiên không đổ máu để lật đổ một chế độ chỉ để trở thành công dân hạng hai trong một hệ thống áp đặt từ Seoul. Chúng tôi đề xuất một liên bang với hai thủ đô – Bình Nhưỡng và Seoul – cùng chia sẻ trách nhiệm kinh tế và quốc phòng, nhưng giữ bản sắc chính trị riêng. Điều này sẽ đảm bảo lợi ích cho cả hai miền."
Ngày thứ hai, đoàn Mỹ tập trung vào vấn đề an ninh. Ngoại trưởng Kerry yêu cầu Triều Tiên mở cửa tất cả các cơ sở quân sự, bao gồm các căn cứ bí mật ở vùng núi Chagang và Hamgyong, cho thanh tra quốc tế kiểm tra. Họ cũng đề xuất triển khai một lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế, bao gồm quân đội Mỹ và Hàn Quốc, tại các thành phố lớn như Bình Nhưỡng, Chongjin, và Wonsan trong giai đoạn chuyển giao. Nam, với sự hỗ trợ của tướng Kim Hyok-chol, từ chối thẳng thừng: "Triều Tiên đã mở cửa Yongbyon và các cơ sở chính cho IAEA. Nhưng chúng tôi sẽ không cho phép bất kỳ lực lượng nước ngoài nào đặt chân lên lãnh thổ của mình. Điều đó không khác gì một cuộc xâm lược trá hình." Ri Sol-ju đề xuất một giải pháp trung gian: Triều Tiên sẽ cung cấp danh sách các cơ sở quân sự chính và cho phép IAEA giám sát, nhưng chỉ với các thanh tra dân sự, không phải quân đội Mỹ hay Hàn Quốc. Kerry lắc đầu, gọi đề xuất này là "không đủ mạnh."
Ngày thứ ba, các bên chuyển sang thảo luận kinh tế. Hàn Quốc đề xuất thành lập một quỹ đầu tư liên Triều để tái thiết cơ sở hạ tầng ở các tỉnh nghèo như Jagang và Ryanggang, nhưng với điều kiện Hàn Quốc kiểm soát 70% nguồn vốn và quyền quyết định các dự án. Ri Jong-ho, nhà kinh tế của Triều Tiên, phản đối kịch liệt: "Triều Tiên đã chứng minh khả năng quản lý các đặc khu kinh tế ở Sinuiju và Rason, thu hút đầu tư từ Trung Quốc và Nga. Chúng tôi yêu cầu quyền kiểm soát 50-50 để đảm bảo lợi ích của nhân dân Triều Tiên." Mỹ, trong khi đó, nhấn mạnh rằng mọi khoản đầu tư phải đi qua sự giám sát của IMF và Ngân hàng Thế giới, với các điều kiện chặt chẽ về minh bạch tài chính và báo cáo hàng quý. Nam, cảm thấy bị dồn vào chân tường, đáp lại: "Chúng tôi đã mở cửa Kaesong, thu hút hơn 200 triệu USD đầu tư từ Hàn Quốc. Triều Tiên không cần sự trợ giúp nếu nó đi kèm với sự kiểm soát từ bên ngoài."
Ngày thứ tư, không khí hội trường trở nên ngột ngạt, với các thành viên mệt mỏi sau những giờ tranh cãi không ngừng. Các bên không thể đồng ý về bất kỳ vấn đề lớn nào: mô hình thống nhất, giám sát quân sự, hay phân chia tài chính. Nam, với sự ủng hộ của Ri Sol-ju và đoàn Triều Tiên, đứng lên tuyên bố: "Triều Tiên đã chiến đấu để giành lại tự do và chủ quyền. Chúng tôi sẽ không ký bất kỳ thỏa thuận nào làm tổn hại đến nhân dân của mình. Chúng tôi sẵn sàng tiếp tục đàm phán, nhưng chỉ trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau." Bộ trưởng Ryoo, với vẻ mặt căng thẳng, đáp: "Hàn Quốc muốn hòa bình, nhưng chúng tôi không thể thỏa hiệp về an ninh và dân chủ." Ngoại trưởng Kerry kết thúc: "Mỹ vẫn mở cửa cho đối thoại, nhưng Triều Tiên cần thể hiện thiện chí lớn hơn." Hội nghị kết thúc mà không đạt được thỏa thuận nào, để lại một cảm giác thất vọng nặng nề.
Nam dẫn đoàn Triều Tiên ra khỏi hội trường, ánh mắt cậu kiên định nhưng trĩu nặng. Trước truyền thông quốc tế, cậu phát biểu ngắn gọn: "Triều Tiên mới cam kết hòa bình và thống nhất, nhưng chúng tôi sẽ không hy sinh chủ quyền. Chúng tôi kêu gọi Hàn Quốc và Mỹ quay lại bàn đàm phán với tinh thần bình đẳng." Các phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, nhưng Nam chỉ mỉm cười lịch sự, nắm tay Ri Sol-ju kín đáo, và rời đi trong ánh đèn flash.
Trong khi Nam và đoàn Triều Tiên còn ở Malaysia, một sự kiện bất ngờ làm rung chuyển bán đảo Triều Tiên. Vào sáng ngày 3 tháng 12 năm 2015, tại khu phi quân sự (DMZ) gần làng Panmunjom – nơi từng là biểu tượng của các cuộc đoàn tụ gia đình – một vụ đụng độ vũ trang nổ ra giữa lực lượng Triều Tiên và Hàn Quốc. Theo báo cáo ban đầu, một nhóm 12 lính Triều Tiên, thuộc một đơn vị đồn trú ở phía bắc DMZ, nổ súng bằng súng trường K2 và súng máy hạng nhẹ vào một chốt gác Hàn Quốc, cáo buộc lực lượng Hàn Quốc xâm phạm biên giới trong một cuộc tuần tra đêm. Hàn Quốc đáp trả bằng súng máy M60 và lựu đạn, dẫn đến một cuộc đấu súng ác liệt kéo dài hơn hai giờ. Khói bụi mịt mù bao trùm khu vực, mùi thuốc súng nồng nặc, và tiếng súng vang vọng qua những cánh đồng cỏ khô cằn. Kết quả, ba lính Triều Tiên và hai lính Hàn Quốc thiệt mạng, với hơn 20 người bị thương, bao gồm cả dân thường ở các ngôi làng gần đó như Daeseong-dong phía Hàn Quốc. Các ngôi làng này được sơ tán khẩn cấp, với người dân chạy trốn trong hoảng loạn, để lại những ngôi nhà gỗ bị đạn pháo làm rung chuyển.
Nam nhận được tin qua đường dây liên lạc bảo mật trên chiếc Il-62M, khi máy bay đang bay qua không phận Trung Quốc trên đường về Bình Nhưỡng. Cậu lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn ngay trên máy bay, với Ri Sol-ju, tướng Kim Hyok-chol, và Ri Jong-ho ngồi quanh một bàn nhỏ trong khoang VIP. "Đây không thể là hành động ngẫu nhiên," Nam nói, giọng trầm nhưng sắc bén, tay nắm chặt điện thoại vệ tinh. "Chúng ta đã ra lệnh rõ ràng cho các đơn vị tại DMZ không được khiêu khích. Ai đứng sau chuyện này?" Tướng Kim Hyok-chol, với khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, báo cáo: "Theo thông tin ban đầu, đơn vị này thuộc Sư đoàn 4, một nhóm từng trung thành với chế độ cũ. Có thể là tàn dư của phe Kim Jong-un cố tình phá hoại." Ri Sol-ju, với ánh mắt lo lắng, bổ sung: "Nam, vụ việc này có thể là cái cớ để Hàn Quốc và Mỹ gây áp lực thêm. Chúng ta cần điều tra ngay lập tức và công khai kết quả để giữ uy tín quốc tế."
Nam ra lệnh cho tướng Kim Hyok-chol liên lạc với Bộ Tư lệnh Quân đội Nhân dân Triều Tiên, yêu cầu ngừng bắn ngay lập tức và rút các đơn vị về vị trí phòng thủ, đồng thời thành lập một đội điều tra đặc biệt để xác định nguyên nhân. Cậu cũng chỉ đạo mở lại đường dây nóng quân sự với Hàn Quốc, vốn được thiết lập sau Tuyên bố Singapore, để làm rõ sự việc và tránh leo thang. Tuy nhiên, tại Hàn Quốc, phản ứng diễn ra nhanh chóng và gay gắt. Các tờ báo lớn như Chosun Ilbo và Yonhap chạy các tiêu đề giật gân: "Triều Tiên Khiêu Khích Tại DMZ: Hòa Bình Tan Vỡ?" và "Chính Quyền Nam Không Đáng Tin Cậy." Công chúng Hàn Quốc, vốn đã nghi ngờ về ý định của Triều Tiên mới, biểu tình trước Nhà Xanh ở Seoul, yêu cầu chính phủ có hành động cứng rắn. Tổng thống Park Geun-hye triệu tập Hội đồng An ninh Quốc gia, tuyên bố tăng cường lực lượng tại DMZ, triển khai thêm hai tiểu đoàn xe tăng K2 Black Panther và các khẩu pháo tự hành K9 Thunder, đồng thời tái kích hoạt hệ thống loa phát thanh tuyên truyền dọc biên giới. Những bài phát thanh vang lên trong đêm, với giọng nữ sắc lạnh: "Nhân dân Triều Tiên, hãy đứng lên chống lại chế độ Nam, một kẻ ngoại quốc đang dẫn dắt đất nước các bạn vào hỗn loạn!"
Vụ đụng độ tại DMZ đẩy bán đảo Triều Tiên vào tình trạng căng thẳng chưa từng có kể từ cuộc đảo chính năm 2014. Các chương trình đoàn tụ gia đình, từng là biểu tượng của hòa giải, bị đình chỉ vô thời hạn, với các gia đình ở cả hai miền rơi vào tuyệt vọng. Khu công nghiệp Kaesong, dù vẫn hoạt động, phải giảm quy mô khi một số công ty Hàn Quốc rút 200 nhân viên để đảm bảo an toàn, để lại các nhà máy với chỉ một nửa công suất. Mỹ, dù công khai kêu gọi kiềm chế, triển khai tàu sân bay USS Ronald Reagan và ba tàu khu trục đến biển Nhật Bản, đồng thời tăng cường các chuyến bay do thám RC-135 gần không phận Triều Tiên. Trung Quốc, đồng minh kinh tế lớn nhất của Triều Tiên, gửi một thông điệp ngoại giao đến Nam, bày tỏ "mối quan ngại sâu sắc" và kêu gọi các bên tránh leo thang quân sự. Nga, một đối tác thương mại khác, cũng lên tiếng tương tự, nhưng từ chối can thiệp trực tiếp.
Tại Bình Nhưỡng, Nam triệu tập một cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Cách mạng Nhân dân tại Nhà Hội nghị Mansudae vào tối ngày 4 tháng 12. Căn phòng họp, với những bức tường gỗ mun và một bức chân dung lớn của Nam trong bộ vest đen treo ở trung tâm, chật kín hơn 50 thành viên, bao gồm các tướng lĩnh quân đội, quan chức kinh tế, và đại diện thanh niên. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của họ, trong khi ngoài trời, gió lạnh giá thổi qua những con đường phủ đầy tuyết đầu mùa của Bình Nhưỡng. Ri Sol-ju, đứng bên Nam trong chiếc váy lụa màu xanh lam, phát biểu với giọng trầm nhưng đầy quyết tâm: "Vụ đụng độ tại DMZ không phải là ý định của chúng ta. Tôi nghi ngờ có những thế lực trong quân đội – có thể là tàn dư của chế độ cũ hoặc các phần tử bất mãn – cố tình kích động để phá hoại hòa bình và làm suy yếu uy tín của Chủ tịch Nam. Chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng và công khai kết quả để lấy lại lòng tin của thế giới."
Tướng Kim Hyok-chol báo cáo: "Chúng tôi đã xác định đơn vị liên quan là một tiểu đội thuộc Sư đoàn 4, đóng tại Kaesong. Họ không nhận được lệnh trực tiếp từ Bộ Tư lệnh, và chỉ huy tiểu đội đã bị bắt để thẩm vấn. Tôi đề xuất tăng cường an ninh tại DMZ và các đặc khu kinh tế, đồng thời kiểm tra lại lòng trung thành của tất cả các đơn vị quân đội." Ri Jong-ho, nhà kinh tế, lo ngại: "Nếu căng thẳng leo thang, các nhà đầu tư nước ngoài, đặc biệt là từ Trung Quốc, có thể rút vốn khỏi Sinuiju và Rason. Chúng ta cần hành động nhanh để bảo vệ nền kinh tế." Choe Min-soo, đại diện sinh viên, đứng lên với ánh mắt rực cháy: "Thế hệ trẻ Triều Tiên tin tưởng Chủ tịch Nam. Chúng tôi sẽ tổ chức các cuộc tuần hành tại Bình Nhưỡng để ủng hộ hòa bình và phản đối chiến tranh."
Nam, ngồi ở vị trí chủ tọa, lắng nghe với khuôn mặt nghiêm nghị. Cậu đứng dậy, ánh mắt quét qua căn phòng, giọng nói vang vọng: "Tôi sẽ không để bán đảo Triều Tiên rơi vào chiến tranh. Vụ việc tại DMZ là một âm mưu, và chúng ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau. Tôi ra lệnh tăng cường an ninh tại Kaesong, Sinuiju, và Rason, đồng thời mở lại đường dây nóng quân sự với Hàn Quốc để làm rõ sự việc. Chúng ta sẽ công khai kết quả điều tra để chứng minh rằng Triều Tiên mới không phải là kẻ khiêu khích." Cậu dừng lại, nhìn sang Ri Sol-ju, người gật đầu khích lệ. "Nhân dân Triều Tiên, từ nông dân đến sinh viên, đã đặt niềm tin vào chúng ta. Chúng ta sẽ không để họ thất vọng."
Ngày hôm sau, Nam xuất hiện trên Đài Truyền hình Trung ương Triều Tiên, đứng trước lá cờ đỏ sao vàng với Quảng trường Kim Il-sung phía sau, phủ đầy tuyết trắng. Trong bộ vest đen và áo khoác lông dài, cậu phát biểu với giọng trầm nhưng mạnh mẽ: "Nhân dân Triều Tiên thân mến, vụ việc tại DMZ là một hiểu lầm đáng tiếc, không phản ánh ý định của Triều Tiên mới. Chúng tôi cam kết hòa bình và thống nhất, và đang điều tra để đưa những kẻ phá hoại ra ánh sáng. Tôi kêu gọi nhân dân đoàn kết, bảo vệ giấc mơ của chúng ta về một bán đảo Triều Tiên thịnh vượng." Bài phát biểu được truyền trực tiếp đến Hàn Quốc, Mỹ, và các hãng tin quốc tế, nhưng không đủ để xoa dịu sự nghi ngờ từ Seoul và Washington, nơi các nhà lãnh đạo tiếp tục cáo buộc Triều Tiên "thiếu thiện chí."
Tối muộn ngày 5 tháng 12, Nam và Ri Sol-ju trở về tư dinh Ryongsong sau một ngày dài họp hành và xử lý khủng hoảng. Căn phòng khách, với những bức tường sơn trắng và nội thất gỗ mun, được thắp sáng bởi ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn chùm pha lê. Ngoài cửa sổ, khu vườn phủ tuyết lấp lánh dưới ánh trăng, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng nhưng lạnh giá. Kim Ju-ae, trong bộ pyjama màu hồng phấn, đang chơi với một con búp bê vải trên thảm lông, ngẩng lên mỉm cười khi thấy Nam và Ri Sol-ju bước vào. "Bố! Mẹ!" cô bé reo lên, chạy đến ôm chân họ. Nam bế cô bé lên, hôn lên má cô, cảm nhận hơi ấm của cô bé giữa những áp lực đè nặng lên vai cậu. "Ju-ae, con ngoan lắm," cậu nói, giọng dịu dàng, rồi đặt cô bé xuống để bảo mẫu đưa cô đi ngủ.
Nam và Ri Sol-ju ngồi xuống sofa, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phủ lên họ một ánh sáng bạc. Ri Sol-ju, trong chiếc váy lụa xanh lam, nắm tay Nam, ngón tay cô đan chặt vào tay cậu, chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh dưới ánh đèn. "Nam, tôi sợ rằng mọi thứ chúng ta xây dựng – từ Kaesong đến đoàn tụ gia đình, từ Tuyên bố Singapore đến giấc mơ thống nhất – có thể sụp đổ," cô nói, giọng run rẩy, mắt ngấn nước. "Nếu chiến tranh nổ ra, Ju-ae sẽ ra sao? Chúng ta sẽ ra sao?" Nam kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, cảm nhận nhịp tim cô hòa cùng nhịp tim mình. Cậu hôn lên trán cô, rồi hôn nhẹ lên môi, môi họ chạm nhau trong một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy cảm xúc. "Sol-ju, tôi đã hứa sẽ bảo vệ chị và Ju-ae," cậu thì thầm, ánh mắt kiên định. "Dù Hàn Quốc hay Mỹ có chống lại chúng ta, dù có những kẻ trong quân đội phản bội, tôi sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ vượt qua, vì nhân dân, vì con bé, và vì tình yêu của chúng ta."
Ri Sol-ju tựa đầu vào ngực cậu, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô mỉm cười yếu ớt. "Nam, em là người đàn ông mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết," cô nói, tay vuốt nhẹ lên má cậu. "Tôi sẽ ở bên em, dù chuyện gì xảy ra." Họ ngồi lặng lẽ, ôm nhau trong ánh trăng, giữa tiếng gió lạnh giá thổi qua khu vườn. Bán đảo Triều Tiên, vừa mới hé mở hy vọng hòa bình sau Tuyên bố Singapore, giờ lại đứng trên lằn ranh nguy hiểm, với ngọn lửa chiến tranh đe dọa bùng lên từ DMZ. Nhưng trong tư dinh Ryongsong, Nam và Ri Sol-ju, với tình yêu và quyết tâm, thề sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ giấc mơ của họ – một Triều Tiên mới, một gia đình hạnh phúc, và một bán đảo thống nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro