Chương 37: Quốc hữu hóa
Tháng 2 năm 2017, Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, quốc gia mới ra đời từ khói lửa chiến tranh, đứng trước một thử thách lịch sử chưa từng có. Sau khi thống nhất bán đảo vào tháng 10 năm 2016, Nam, với tư cách Lãnh tụ tối cao, phải đối mặt với nhiệm vụ tái thiết một đất nước bị tàn phá bởi chiến tranh, hòa giải hai dân tộc từng chia cắt hơn bảy thập kỷ, và xây dựng một nền kinh tế đủ sức cạnh tranh trên trường quốc tế. Các thành phố lớn như Seoul, Daejeon, và Busan, dù vẫn mang dấu vết của chiến tranh với những tòa nhà bị sụp đổ, đường phố đầy mảnh vỡ kính và bê tông, bắt đầu hồi sinh nhờ những nỗ lực không ngừng của chính quyền mới.
Tại Seoul, không khí tái thiết sôi động như một bản giao hưởng của sự sống. Các công trường xây dựng hoạt động ngày đêm, với tiếng gầm của máy xúc, tiếng cưa máy cắt qua thép, và tiếng cần cẩu nâng những khối bê tông khổng lồ vang vọng khắp các khu Gangnam, Yeouido, và Myeongdong. Những con đường từng là chiến trường giờ được dọn dẹp, với các đội công nhân từ cả Triều Tiên và Hàn Quốc làm việc trong những nhóm hỗn hợp, một biểu tượng cho sự hòa giải dân tộc. Ở Gangnam, các tòa nhà văn phòng hiện đại được dựng lại, với kính chống đạn và thiết kế tối giản, trong khi ở Yeouido, trung tâm tài chính cũ của Hàn Quốc, các ngân hàng quốc tế bắt đầu quay trở lại dưới sự giám sát chặt chẽ của chính phủ Nam. Tại Busan, cảng biển được khôi phục để đón các tàu chở hàng từ Trung Quốc, với các container đầy gạo, thép, và máy móc được xếp dọc bến cảng.
Ở Bình Nhưỡng, Quảng trường Kim Il-sung trở thành trung tâm của các sự kiện đoàn kết quốc gia. Những lá cờ đỏ với ngôi sao xanh của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên tung bay trên các cột cờ cao 30 mét, hòa lẫn với những tấm biểu ngữ tuyên truyền kêu gọi "Đoàn kết vì tương lai." Các buổi mít tinh thu hút hàng chục nghìn người, từ nông dân mặc áo khoác bông giản dị đến trí thức trong những bộ vest may đo, tất cả lắng nghe Nam phát biểu về giấc mơ một Triều Tiên thịnh vượng. Trong bài diễn văn truyền hình trực tiếp vào ngày 5 tháng 2, Nam, đứng trên bục gỗ được chạm khắc hình núi Paektu, tuyên bố: "Chúng ta đã chiến thắng chiến tranh, nhưng giờ là lúc chiến thắng nghèo đói, bất công, và chia rẽ. Mỗi người dân, dù từ Bình Nhưỡng hay Seoul, đều là một phần của giấc mơ này." Giọng cậu vang vọng, đầy nhiệt huyết, nhưng đôi mắt mệt mỏi và đôi vai hơi trĩu xuống tiết lộ áp lực đè nặng lên cậu.
Để đặt nền móng cho một nền kinh tế bền vững, Nam triệu tập Hội đồng Cách mạng Nhân dân tại Phòng họp Đại lễ trong Nhà Xanh, một căn phòng rộng lớn với trần nhà cao 10 mét, được trang trí bằng đèn chùm pha lê lấp lánh, những bức tranh sơn dầu về núi Paektu và sông Hàn, và các cửa sổ lớn nhìn ra trung tâm Seoul. Các cố vấn, bao gồm nhà kinh tế Ri Jong-ho – một người đàn ông gầy gò với cặp kính tròn và mái tóc muối tiêu, tướng Kim Hyok-chol – một quân nhân cao lớn với khuôn mặt khắc khổ, và Choe Min-soo – một sinh viên trẻ với ánh mắt sáng ngời, ngồi quanh một chiếc bàn gỗ gụ dài 5 mét, được chạm khắc hình hoa sen tinh xảo. Trên bàn, các màn hình cảm ứng hiển thị dữ liệu kinh tế, từ sản lượng nông nghiệp đến tỷ lệ thất nghiệp ở các tỉnh phía nam.
Nam, trong bộ vest đen may đo với cà vạt màu đỏ thẫm, đứng trước một màn hình lớn chiếu bản đồ kinh tế của bán đảo, với các đặc khu được đánh dấu bằng màu xanh và các ngành chiến lược bằng màu đỏ. Giọng cậu trầm ổn, nhưng mang sức mạnh truyền cảm: "Chúng ta phải xây dựng một nền kinh tế không chỉ phục vụ người giàu, mà còn nâng cao đời sống của mọi người dân. Từ nông dân ở Jagang đến công nhân ở Busan, tất cả đều có quyền mơ về một tương lai tốt đẹp hơn."
Chính sách kinh tế của Nam được chia thành hai trụ cột chính, được chuẩn bị kỹ lưỡng qua nhiều tháng tham khảo ý kiến từ các chuyên gia Trung Quốc, Việt Nam, và thậm chí một số nhà kinh tế Hàn Quốc đầu hàng sau chiến tranh.
Trụ cột thứ nhất: Khuyến khích doanh nghiệp tư nhân vừa và nhỏ. Để kích thích sáng tạo và giảm bất bình đẳng, cậu ra lệnh hỗ trợ các doanh nghiệp tư nhân vừa và nhỏ, đặc biệt trong các lĩnh vực công nghệ, nông nghiệp, và dịch vụ, Nam ra lệnh giảm thuế thu nhập doanh nghiệp từ 25% xuống 15% cho các công ty có dưới 500 nhân viên, đồng thời thành lập Ngân hàng Phát triển Triều Tiên với quỹ đầu tư 500 triệu USD để cung cấp các khoản vay không lãi suất trong 5 năm đầu. Các đặc khu kinh tế ở Kaesong, Busan, và Sinuiju được mở rộng, với các ưu đãi như miễn thuế đất trong 10 năm, hỗ trợ cơ sở hạ tầng miễn phí, và kết nối trực tiếp với các cảng biển quốc tế. Một chương trình đặc biệt, mang tên "Giấc mơ Nhân dân," được triển khai để hỗ trợ các doanh nghiệp khởi nghiệp trong lĩnh vực công nghệ (như phần mềm máy tính và robot), nông nghiệp hữu cơ, và dịch vụ du lịch. Tại Kaesong, một trung tâm công nghệ cao được xây dựng, với các tòa nhà kính hiện đại và phòng thí nghiệm nghiên cứu, thu hút hàng trăm kỹ sư trẻ từ Seoul và Bình Nhưỡng. "Chúng ta cần những bộ óc sáng tạo để biến Triều Tiên thành trung tâm đổi mới của châu Á," Nam nói, ánh mắt lấp lánh tham vọng.
Trụ cột thứ hai: Quốc hữu hóa các ngành chiến lược. Để kiểm soát tài nguyên quốc gia, Nam ban hành sắc lệnh quốc hữu hóa các tập đoàn lớn trong lĩnh vực năng lượng, điện, nước, và thực phẩm, ngoại trừ các Chaebol như Samsung, Hyundai, LG, và SK Group. Các công ty như Korea Electric Power Corporation (KEPCO), với mạng lưới cung cấp điện khắp Hàn Quốc, Korea Water Resources Corporation (K-water), phụ trách hệ thống nước sạch và thủy lợi, và một số nhà sản xuất thực phẩm lớn như Nongshim và CJ CheilJedang bị sáp nhập vào các tổng công ty nhà nước, như Tổng công ty Năng lượng Triều Tiên, Tổng công ty Thủy lợi Nhân dân, và Tổng công ty Thực phẩm Nhân dân. Nam giải thích trong một cuộc họp báo: "Những ngành này là mạch máu của đất nước. Chúng ta không thể để chúng rơi vào tay tư nhân, nơi lợi nhuận được đặt trên lợi ích của nhân dân." Tuy nhiên, cậu quyết định giữ các Chaebol để tận dụng mạng lưới quốc tế và năng lực quản trị của họ, với điều kiện các tập đoàn này phải đầu tư 20% lợi nhuận vào các vùng nghèo như Hamhung, Chongjin, và Jagang.
Chính sách quốc hữu hóa gây tranh cãi dữ dội. Tại Seoul, các nhà kinh tế Hàn Quốc, bao gồm một số cựu quan chức từ Bộ Tài chính, viết thư ngỏ gửi Nam, cảnh báo rằng quốc hữu hóa có thể làm giảm hiệu quả và cản trở đầu tư nước ngoài. Trong khi đó, tại Bình Nhưỡng, người dân ủng hộ mạnh mẽ, xem đây là cách để phân phối lại tài nguyên từ các tập đoàn tư bản giàu có. Ri Jong-ho, trong một phiên họp riêng với Nam, bày tỏ lo ngại: "Thưa Chủ tịch, quốc hữu hóa sẽ mang lại nguồn thu ổn định, nhưng chúng ta cần duy trì quan hệ với các Chaebol để tránh cô lập kinh tế. Samsung và Hyundai đóng góp hơn 30% xuất khẩu của Hàn Quốc trước chiến tranh. Nếu họ rút vốn, chúng ta sẽ gặp khó khăn." Nam gật đầu, nhưng ánh mắt cậu kiên định. "Tôi hiểu, nhưng các Chaebol phải chứng minh lòng trung thành với Triều Tiên thống nhất. Họ sẽ đầu tư vào các vùng nghèo, hoặc đối mặt với hậu quả."
Ngày 10 tháng 2, trong một buổi sáng lạnh giá, khi tuyết rơi nhẹ phủ trắng các con đường Seoul, Nam ngồi tại văn phòng riêng trong Nhà Xanh. Căn phòng, được thiết kế lại theo phong cách tối giản nhưng trang nhã, có tường sơn trắng, sàn gỗ mun đánh bóng, và một cửa sổ lớn nhìn ra dòng sông Hàn lấp lánh dưới ánh nắng nhạt. Trên bàn làm việc, một chiếc laptop bảo mật với màn hình cảm ứng hiển thị các báo cáo kinh tế, thư từ ngoại giao, và dữ liệu tình báo từ các đặc khu. Bên cạnh là một tách trà đen nóng, hơi nước bốc lên mang theo mùi thơm dịu nhẹ, và một khung ảnh nhỏ của Ri Sol-ju, chụp trong ngày cưới của họ, với cô mặc hanbok lụa xanh lam, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nam đang đọc báo cáo về tiến độ tái thiết cảng Busan thì một thông báo email hiện lên. Tiêu đề: "Đề nghị đàm phán khẩn cấp từ Tập đoàn Daesang." Cậu nhấp chuột, và màn hình hiển thị một email dài, được soạn thảo cẩn thận, ký tên bởi Phó Chủ tịch Im Se-ryung. Nội dung email viết bằng tiếng Anh và tiếng Hàn, với giọng điệu trang trọng nhưng khéo léo, thể hiện sự chuyên nghiệp của một tập đoàn lớn.
Email mở đầu bằng lời chào kính trọng tới "Chủ tịch Nam, Lãnh tụ tối cao của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên," và tiếp tục: "Tập đoàn Daesang, với hơn 60 năm lịch sử, là một trong những trụ cột của ngành thực phẩm Hàn Quốc, cung cấp các sản phẩm như mì chính Miwon, kimchi Jongga, và thực phẩm tiện lợi O'Food, góp phần đảm bảo an ninh lương thực cho hàng triệu người. Chúng tôi nhận thức được tầm quan trọng của các chính sách tái thiết của ngài, nhưng tin rằng việc giữ tư nhân hóa Daesang sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho Triều Tiên, thông qua đầu tư vào các nhà máy mới tại Bình Nhưỡng, Kaesong, và Hamhung, cũng như tạo việc làm cho hàng nghìn người dân. Chúng tôi kính đề nghị một cuộc đàm phán trực tiếp tại Seoul để thảo luận về một quan hệ đối tác chiến lược, thay vì quốc hữu hóa." Email kết thúc với lời cam kết đầu tư 100 triệu USD vào các dự án thực phẩm tại Triều Tiên và một lời mời hợp tác chân thành từ Im Se-ryung.
Nam đọc email ba lần, mỗi lần càng chú ý hơn đến cách dùng từ sắc sảo và sự tự tin toát ra từ văn bản. Tên "Im Se-ryung" khiến cậu tò mò, không chỉ vì cô là Phó Chủ tịch của một tập đoàn lớn, mà còn vì giọng điệu của cô – vừa chuyên nghiệp, vừa thách thức, như thể cô biết giá trị của mình trong ván cờ kinh tế này. Cậu nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt qua khung ảnh của Ri Sol-ju, cảm thấy một sự giằng xé nội tâm. "Sol-ju, tôi cần làm điều này vì đất nước," cậu lẩm bẩm, nhưng biết rằng sự tò mò của mình không chỉ là về kinh tế.
Nam triệu tập Ri Jong-ho và đội tình báo, ra lệnh: "Thu thập mọi thông tin về Daesang và Im Se-ryung. Tôi muốn biết tất cả – lịch sử công ty, cơ cấu tài chính, mạng lưới quốc tế, và cả chi tiết cá nhân về người phụ nữ này. Báo cáo phải có trong 24 giờ." Ri Jong-ho, với vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu. "Thưa Chủ tịch, tôi sẽ đảm bảo đội tình báo làm việc ngay lập tức. Daesang là một mục tiêu quan trọng, và Im Se-ryung không phải là người dễ đối phó." Nam gật đầu, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm xen lẫn một cảm giác khó định nghĩa.
Sáng hôm sau, Ri Jong-ho bước vào văn phòng của Nam, mang theo một tập tài liệu dày hơn 70 trang, được đóng dấu "Tối mật" bằng mực đỏ. Nam, trong bộ vest xám đậm với áo sơ mi trắng, ngồi sau bàn làm việc, tách trà đã nguội lạnh bên cạnh. Cậu lật từng trang với sự tập trung cao độ, đôi khi ghi chú bằng bút mực đỏ trên lề giấy. Báo cáo được chia thành hai phần chính, mỗi phần được trình bày chi tiết với số liệu, biểu đồ, và hình ảnh minh họa.
Về Daesang: Báo cáo mô tả Daesang như một đế chế thực phẩm được thành lập năm 1956 bởi Lim Chang-wook, cha của Im Se-ryung, với trụ sở chính tại Seoul. Năm 2016, Daesang đạt doanh thu 1,2 tỷ USD, với 25 công ty con hoạt động tại 16 quốc gia, bao gồm Hàn Quốc, Mỹ, Trung Quốc, Nhật Bản, và Việt Nam. Các sản phẩm chủ lực bao gồm mì chính Miwon – chiếm 40% thị phần gia vị tại Hàn Quốc, kimchi Jongga – thương hiệu kimchi xuất khẩu số một thế giới, và thực phẩm tiện lợi O'Food, với các sản phẩm như mì ăn liền, xúc xích, và đồ ăn đông lạnh.
Báo cáo nhấn mạnh công nghệ lên men tiên tiến của Daesang, với các phòng thí nghiệm tại Seoul đạt chứng nhận ISO 22000, FSSC 22000, và HACCP, đảm bảo an toàn thực phẩm theo tiêu chuẩn quốc tế. Daesang xuất khẩu kimchi sang hơn 50 quốc gia, chiếm 20% thị phần kimchi toàn cầu, và có các hợp đồng lớn với các chuỗi siêu thị như Walmart và Carrefour. Về tài chính, Daesang có vốn hóa thị trường khoảng 2 tỷ USD, không nợ ngân hàng lớn, và sở hữu các nhà máy hiện đại với công suất sản xuất 500.000 tấn thực phẩm mỗi năm. Tuy nhiên, báo cáo cảnh báo rằng nếu bị quốc hữu hóa, Daesang có thể mất khả năng cạnh tranh quốc tế, ảnh hưởng đến chuỗi cung ứng thực phẩm của Triều Tiên. "Daesang là một tài sản chiến lược, nhưng tư nhân hóa sẽ mang lại lợi ích lâu dài nếu họ cam kết hợp tác," Ri Jong-ho viết trong phần kết luận.
Về Im Se-ryung: Phần thứ hai của báo cáo khiến Nam dừng lại lâu hơn. Im Se-ryung, sinh ngày 20 tháng 8 năm 1977, là ái nữ duy nhất của Chủ tịch Daesang Lim Chang-wook, một doanh nhân nổi tiếng với phong cách lãnh đạo bảo thủ nhưng hiệu quả. Với chiều cao 1m65, dáng người thanh mảnh, và gương mặt thanh tú, Im Se-ryung được mô tả là một trong những nữ lãnh đạo quyến rũ nhất Hàn Quốc. Cô sở hữu hai bằng cử nhân từ Đại học New York (Kinh tế, 1998) và Đại học Yonsei (Quản trị Kinh doanh, 2002), cùng một bằng thạc sĩ Quản trị Kinh doanh từ Đại học Stanford (2005). Sự nghiệp của cô bắt đầu tại Daesang năm 2012 với vai trò giám đốc sáng tạo, nơi cô tái định vị thương hiệu Jongga Kimchi, đưa sản phẩm này thâm nhập thị trường Mỹ và châu Âu, tăng doanh thu xuất khẩu lên 30% trong ba năm. Năm 2015, cô được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch, phụ trách chiến lược kinh doanh và quan hệ quốc tế, với cổ phần tại Daesang trị giá 190 triệu USD và một tòa nhà thương mại 18 triệu USD tại Cheongdam, khu phố đắt đỏ nhất Seoul.
Cuộc đời cá nhân của Im Se-ryung được báo cáo chi tiết, với những chi tiết khiến Nam không thể rời mắt. Năm 1998, ở tuổi 21, cô kết hôn với Lee Jae-yong, Phó Chủ tịch Samsung, trong một đám cưới xa hoa tại khách sạn Shilla, Seoul, được truyền thông gọi là "đám cưới thế kỷ." Hơn 2.000 khách mời, bao gồm các chính trị gia, tài phiệt, và ngôi sao K-pop, đã tham dự, với chi phí ước tính 10 triệu USD. Cuộc hôn nhân kéo dài 11 năm, sinh ra một con trai và một con gái, nhưng kết thúc bằng ly hôn năm 2009 do "khác biệt không thể hòa giải." Im Se-ryung nhận 100 tỷ won tiền cấp dưỡng, một con số kỷ lục tại Hàn Quốc thời điểm đó. Sau ly hôn, cô tập trung vào sự nghiệp, trở thành biểu tượng của sự độc lập và quyền lực trong giới tài phiệt. Hiện tại, cô hẹn hò với tài tử Lee Jung-jae, trong một mối quan hệ kín đáo nhưng thường xuyên bị paparazzi săn đón. Các bức ảnh chụp lén cho thấy cô và Lee Jung-jae tại các quán cà phê sang trọng ở Gangnam hoặc các sự kiện từ thiện kín đáo.
Báo cáo đính kèm ba bức ảnh của Im Se-ryung, mỗi bức đều khiến Nam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bức đầu tiên, chụp tại một hội nghị thực phẩm ở Tokyo năm 2016, cho thấy cô trong một bộ vest lụa màu ngọc trai, mái tóc đen dài buông xõa, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào ống kính, toát lên khí chất của một nữ lãnh đạo quyền lực. Bức thứ hai, tại một sự kiện từ thiện ở Seoul, cô mặc một chiếc váy dạ hội Givenchy màu đen, với đường cắt tinh tế tôn lên dáng người thanh mảnh và đôi chân dài. Bức thứ ba, chụp lén tại một quán cà phê ở Cheongdam, cho thấy cô trong trang phục giản dị – áo len cashmere trắng và quần jeans, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên. Nam, nhìn vào những bức ảnh, cảm thấy một ngọn lửa dục vọng trỗi dậy trong lòng, không chỉ vì nhan sắc của Im Se-ryung mà còn vì khí chất của cô – sự kết hợp giữa sự thanh lịch, thông minh, và một chút kiêu ngạo của một nữ tài phiệt.
Hình ảnh Im Se-ryung gợi Nam nhớ đến Ri Sol-ju, nhưng khác biệt ở chỗ Sol-ju mang vẻ đẹp dịu dàng, truyền thống, còn Im Se-ryung toát lên sự hiện đại, mạnh mẽ, và đầy thách thức. Cậu cảm thấy một sự giằng xé nội tâm: lòng trung thành với Ri Sol-ju, người đã hy sinh tất cả vì cậu và Triều Tiên, đối lập với dục vọng mới mẻ, gần như không thể kiểm soát, đối với một người phụ nữ mà cậu chưa từng gặp. "Cô ấy là một đối thủ đáng gờm," Nam nghĩ, tay vô thức lướt qua bức ảnh của Im Se-ryung. "Nhưng tôi sẽ khiến cô ấy hiểu rằng tôi là người nắm quyền."
Nam dành cả ngày để nghiên cứu báo cáo, đọc từng chi tiết về Daesang và Im Se-ryung, từ số liệu tài chính đến những câu chuyện bên lề về cuộc sống cá nhân của cô. Cậu bước ra ban công văn phòng, nơi gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương của sông Hàn và tiếng ồn của thành phố đang tái thiết. Dưới ánh hoàng hôn, Seoul lấp lánh với những tòa nhà mới mọc, nhưng Nam cảm thấy tâm trí mình bị xâm chiếm bởi hình ảnh Im Se-ryung. Cậu siết chặt chiếc nhẫn của Ri Sol-ju trong tay, cảm giác tội lỗi dâng lên như sóng triều. "Sol-ju, tôi yêu chị, nhưng tôi đang bị cám dỗ," cậu lẩm bẩm, ánh mắt lạc lõng nhìn về phía chân trời.
Sau nhiều giờ suy nghĩ, Nam quyết định chấp nhận lời đề nghị đàm phán của Daesang, nhưng với một điều kiện táo bạo: Im Se-ryung phải trực tiếp đại diện tập đoàn để làm việc với chính phủ Triều Tiên. Cậu triệu tập thư ký riêng, một phụ nữ trẻ tên Kim Hye-jin, trong bộ hanbok hiện đại màu tím nhạt, và ra lệnh soạn một email trả lời. "Hãy viết rằng tôi đánh giá cao đề nghị của Daesang và sẵn sàng tổ chức một cuộc đàm phán tại Phòng họp Đại lễ trong Nhà Xanh vào ngày 20 tháng 2," Nam nói, giọng trầm nhưng ánh mắt lóe lên ý định riêng. "Nhấn mạnh rằng tôi mong muốn thảo luận trực tiếp với Phó Chủ tịch Im Se-ryung để đảm bảo sự minh bạch và hiệu quả. Thêm một lời mời chính thức, và đảm bảo email được mã hóa với giao thức bảo mật cao nhất."
Kim Hye-jin, với sự cẩn trọng, soạn email trong vòng một giờ, sử dụng ngôn ngữ trang trọng nhưng mang tính chiến lược. Email mở đầu bằng lời cảm ơn Daesang vì cam kết hợp tác, nhấn mạnh vai trò của ngành thực phẩm trong kế hoạch tái thiết của Triều Tiên, và bày tỏ sự tôn trọng đối với "sự lãnh đạo xuất sắc của Phó Chủ tịch Im Se-ryung." Nội dung chính viết: "Chủ tịch Nam tin rằng một cuộc đàm phán trực tiếp với bà Im Se-ryung sẽ đảm bảo sự thành công của quan hệ đối tác, mang lại lợi ích lâu dài cho cả Daesang và Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên. Cuộc họp sẽ diễn ra tại Nhà Xanh vào 10 giờ sáng ngày 20 tháng 2, với sự tham gia của các cố vấn kinh tế cấp cao." Email kết thúc với lời mời trang trọng và một con dấu số của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, được mã hóa để đảm bảo không bị can thiệp.
Email được gửi đi vào lúc 11:59 tối, khi Seoul chìm trong ánh đèn neon và tiếng xe cộ thưa thớt. Nam, đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra bầu trời đầy sao, cảm thấy một sự hồi hộp khó tả. Cậu biết rằng cuộc đàm phán này không chỉ là về kinh tế, mà còn là một ván cờ cá nhân, nơi cậu sẽ đối mặt với một người phụ nữ có thể thay đổi cả chiến lược của mình. "Im Se-ryung," cậu lẩm bẩm, nụ cười nhạt hiện lên trên môi. "Cô sẽ thấy rằng tôi không phải là người dễ bị thuyết phục."
Tối hôm đó, Nam trở về tư dinh Ryongsong, cách Seoul 200 km, trên một chiếc xe bọc thép được hộ tống bởi lực lượng đặc nhiệm. Cung điện Ryongsong, với những bức tường trắng, mái ngói xanh truyền thống, và vườn hoa hồng đỏ thắm nở rộ ngay cả trong mùa đông, là nơi Nam tìm kiếm sự bình yên giữa cơn bão chính trị. Cậu bước vào phòng của Kim Ju-ae, nơi cô bé đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ được phủ chăn lụa màu hồng phấn. Một chiếc đèn ngủ hình ngôi sao phát ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của Ju-ae, với lông mi dài khẽ rung trong giấc mơ. Nam quỳ bên giường, chỉnh lại chăn cho cô bé, và vuốt nhẹ mái tóc đen mượt. "Bố ơi, mẹ có khỏe không?" Ju-ae từng hỏi vào sáng hôm đó, và câu hỏi ấy vẫn vang vọng trong tâm trí cậu. "Mẹ sẽ về sớm, con yêu," Nam thì thầm, dù biết rằng lời hứa này đang bị thử thách bởi sự phản bội của Tập Cận Bình.
Trong phòng ngủ riêng, Nam ngồi trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ, trước một bàn gỗ mun với bức ảnh của Ri Sol-ju được đặt trong khung bạc. Trong ảnh, cô mặc hanbok xanh lam, mái tóc búi cao với trâm ngọc trai, nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời buổi sớm. Nam lấy chiếc nhẫn đính hôn của cô từ hộp gỗ, đeo nó lên cổ bằng một sợi dây bạc mỏng, cảm nhận sự lạnh giá của kim loại trên da. "Sol-ju, tôi vẫn yêu chị," cậu lẩm bẩm, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng hình ảnh Im Se-ryung, với bộ vest lụa ngọc trai và ánh mắt sắc sảo, cứ hiện lên trong tâm trí, như một ngọn lửa vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm. Dục vọng đối với cô, dù chỉ mới manh nha, khiến Nam cảm thấy tội lỗi sâu sắc, như thể cậu đang phản bội tình yêu của Ri Sol-ju.
Nam đứng dậy, bước ra ban công của tư dinh, nơi gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương của rừng thông và đất trời. Dưới bầu trời đầy sao, cậu nhìn về phía nam, nơi Seoul đang chuyển mình, và nghĩ về cuộc đàm phán sắp tới với Im Se-ryung. "Cô ấy sẽ là một thử thách," cậu nghĩ, tay siết chặt lan can. "Nhưng tôi sẽ không để bất kỳ ai cản trở giấc mơ của chúng ta, Sol-ju." Với Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên đang dần ổn định, các nhà máy khởi động lại, các đặc khu kinh tế thu hút đầu tư, và người dân bắt đầu hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro