Chương 39: Tập đoàn Daesang
Ngày 15 tháng 3 năm 2017, đặc khu kinh tế Kaesong, từng là biểu tượng hợp tác liên Triều trước chiến tranh, giờ đây là trung tâm tái thiết của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên. Nhà máy mới của tập đoàn Daesang, một dự án trị giá 50 triệu USD, được xây dựng trên khu đất rộng 10 hecta, bao gồm ba tòa nhà chính: một nhà máy sản xuất, một trung tâm nghiên cứu thực phẩm, và một kho lưu trữ hiện đại. Các tòa nhà, với mặt tiền bằng kính chống đạn và khung thép không gỉ, được thiết kế bởi công ty kiến trúc Nhật Bản Nikken Sekkei, kết hợp phong cách hiện đại với họa tiết truyền thống Triều Tiên như hoa văn hình hoa sen trên cửa chính. Nhà máy có công suất sản xuất 10.000 tấn mỗi năm, chuyên về các sản phẩm thực phẩm chế biến sẵn như kimchi Jongga, mì chính Miwon, xúc xích Đức Việt, và các món ăn tiện lợi O'Food. Dự án này dự kiến tạo việc làm cho 500 lao động địa phương, với 70% là người dân từ các tỉnh phía bắc như Kangwon và 30% là cựu công nhân từ Seoul, nhằm thúc đẩy hòa giải dân tộc.
Buổi lễ khai trương diễn ra trong không khí trang trọng nhưng sôi động, được tổ chức tại một sân khấu ngoài trời ngay trước cổng chính của nhà máy. Sân khấu được trang trí bằng những tấm vải đỏ rực, với quốc kỳ Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên – ngôi sao đỏ trên nền xanh trắng – và biểu tượng của Daesang, một vòng tròn đỏ với chữ "D" cách điệu, treo trên các cột thép cao 10 mét. Những băng rôn khổng lồ, dài 20 mét, được giăng khắp khu vực, in dòng chữ "Hợp Tác Vì Thịnh Vượng" bằng ba ngôn ngữ: tiếng Triều Tiên, tiếng Anh, và tiếng Trung, nhằm thu hút sự chú ý của các đối tác quốc tế. Một đội quân danh dự, gồm 50 binh sĩ trong quân phục xanh lá với huy hiệu sao vàng, đứng nghiêm hai bên lối vào, mỗi người cầm súng trường Type 58, tạo nên không khí uy nghiêm.
Nam, với tư cách Chủ tịch và Lãnh tụ tối cao, đến dự lễ trên một chiếc limousine bọc thép Mercedes-Maybach S600, được hộ tống bởi sáu xe quân sự và một đội vệ binh đặc nhiệm. Cậu bước xuống xe, mặc một bộ vest đen may đo bởi một thợ may nổi tiếng ở Milano, với đường cắt sắc nét tôn lên vóc dáng cao lớn. Trên ngực trái, huy hiệu vàng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh dưới ánh nắng, biểu tượng của quyền lực tuyệt đối. Đi cùng cậu là cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, trong bộ suit xám nhạt với cà vạt xanh, và đại diện sinh viên Choe Min-soo, mặc áo sơ mi trắng với cà vạt đỏ thắm, đại diện cho thế hệ trẻ của Triều Tiên thống nhất. Đám đông hơn 300 quan khách, bao gồm các quan chức chính phủ, doanh nhân từ các đặc khu kinh tế, và đại diện từ các Chaebol như Samsung, Hyundai, và LG, đứng dậy vỗ tay khi Nam xuất hiện.
Im Se-ryung, Phó Chủ tịch Daesang, đứng chờ tại sân khấu, mặc một chiếc váy lụa đỏ rượu dài đến đầu gối, bó sát tôn lên vóc dáng thanh thoát nhưng đầy sức sống của một phụ nữ 40 tuổi. Mái tóc cô búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, và đôi môi đỏ mọng tương phản với ánh mắt sắc sảo nhưng ẩn chứa sự căng thẳng khi đối diện Nam. Chồng cô, tài tử Lee Jung-jae, đứng bên cạnh trong một bộ suit xám đậm, với mái tóc chải ngược và nụ cười lịch thiệp thường thấy của một ngôi sao điện ảnh. Tuy nhiên, ánh mắt anh lộ rõ sự dè dặt, như thể cảm nhận được áp lực vô hình từ sự hiện diện của Nam.
Buổi lễ bắt đầu với bài phát biểu của Im Se-ryung, đứng trước một micro mạ vàng, giọng nói rõ ràng, đầy tự tin nhưng không giấu được chút run rẩy khi cô liếc nhìn Nam. "Thưa Chủ tịch Nam, thưa các quý vị quan khách, nhà máy Daesang tại Kaesong là minh chứng cho cam kết lâu dài của chúng tôi trong việc hỗ trợ sự phát triển của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên. Với công nghệ lên men hàng đầu thế giới, đạt các chứng nhận quốc tế như ISO 22000 và FSSC 22000, chúng tôi sẽ mang đến các sản phẩm thực phẩm chất lượng cao, từ kimchi Jongga đến gia vị Miwon, để phục vụ người dân và thúc đẩy xuất khẩu. Nhà máy này sẽ tạo việc làm, cải thiện an ninh lương thực, và đóng góp 20 triệu USD mỗi năm vào ngân sách khu vực." Đám đông vỗ tay nhiệt liệt, với các phóng viên từ Reuters, Yonhap, và CCTV ghi lại từng lời, trong khi máy quay của Đài Truyền hình Trung ương Triều Tiên trực tiếp toàn bộ sự kiện.
Nam, ngồi ở hàng ghế danh dự trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ, lắng nghe với vẻ mặt không đổi, nhưng ánh mắt cậu không rời Im Se-ryung. Vẻ đẹp quý phái của cô, với làn da trắng mịn, đôi môi đỏ, và thần thái tài phiệt, khiến dục vọng trong cậu trỗi dậy, dù ký ức về Ri Sol-ju vẫn ám ảnh tâm trí. Khi đến lượt phát biểu, Nam bước lên bục, giọng trầm và đầy quyền uy vang vọng qua hệ thống loa: "Nhà máy Daesang tại Kaesong không chỉ là một cơ sở sản xuất, mà là biểu tượng của sự hợp tác giữa doanh nghiệp và chính phủ, giữa quá khứ và tương lai. Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên chào đón những đối tác như Daesang, những người sẵn sàng cùng chúng ta xây dựng một quốc gia nơi mọi người dân đều được hưởng hòa bình và thịnh vượng." Lời nói của cậu được dịch ra ba ngôn ngữ, xuất hiện trên màn hình lớn phía sau sân khấu, và nhận được tràng pháo tay kéo dài từ đám đông.
Nghi thức cắt băng khánh thành diễn ra ngay sau đó, với Nam và Im Se-ryung cùng cầm một chiếc kéo vàng, cắt qua dải ruy băng đỏ trước sự chứng kiến của các quan khách. Sau đó, Nam, Im Se-ryung, và Lee Jung-jae dẫn đầu đoàn tham quan dây chuyền sản xuất, nơi các công nhân trong đồng phục trắng vận hành máy móc hiện đại, từ hệ thống lên men tự động đến dây chuyền đóng gói kimchi và xúc xích. Mùi thơm của gia vị Miwon và kimchi lan tỏa trong không khí, tạo nên một trải nghiệm sống động. Nam dừng lại trước một máy đóng gói, hỏi một công nhân trẻ về quy trình, thể hiện sự quan tâm đến chi tiết để xây dựng hình ảnh gần gũi.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức trong một hội trường rộng lớn bên trong nhà máy, với 20 bàn tiệc tròn được trang trí bằng khăn lụa trắng và hoa tươi nhập từ Hà Lan. Thực đơn bao gồm các món truyền thống Triều Tiên như naengmyeon (mì lạnh), bulgogi (thịt bò nướng), và kimchi Jongga, bên cạnh các món hiện đại như sushi và xúc xích Đức Việt, tất cả do Daesang cung cấp. Một ban nhạc dân tộc, gồm 10 nghệ sĩ chơi đàn gayageum, haegeum, và trống janggu, biểu diễn những giai điệu truyền thống Triều Tiên, hòa quyện với các bản phối K-pop hiện đại như bài "Gangnam Style" của Psy, tạo nên không khí vừa trang nghiêm vừa sôi động. Các quan khách trò chuyện rôm rả, với đại diện từ Samsung và LG thảo luận về tiềm năng hợp tác với Daesang, trong khi các quan chức Triều Tiên, như Ri Jong-ho, ghi chú về các cơ hội đầu tư.
Nam, ngồi tại bàn chính cùng Im Se-ryung, Lee Jung-jae, và các quan chức cấp cao, liên tục liếc nhìn Im Se-ryung. Chiếc váy lụa đỏ rượu của cô ôm sát cơ thể, để lộ đường cong tinh tế, và mỗi cử chỉ của cô – từ cách cô nâng ly rượu vang đến cách cô mỉm cười lịch sự – đều khơi dậy dục vọng trong Nam. Dù trái tim cậu vẫn đau đớn vì Ri Sol-ju, sự quyến rũ của Im Se-ryung, với khí chất tài phiệt và ánh mắt sắc sảo, khiến cậu không thể kiềm chế ý định muốn kéo cô vào một không gian riêng tư.
Sau tiệc chiêu đãi, khi các quan khách bắt đầu rời hội trường để tham quan khu vực trưng bày sản phẩm hoặc chụp ảnh lưu niệm, Nam đứng dậy, điều chỉnh cà vạt, và tiến đến gần vợ chồng Im Se-ryung, đang đứng bên một bàn tiệc với ly rượu vang đỏ trên tay. Cậu bắt tay Lee Jung-jae, nở nụ cười thân thiện, và bắt đầu một cuộc trò chuyện kéo dài hơn 15 phút về ngành giải trí Hàn Quốc. "Anh Lee, tôi thực sự ấn tượng với vai diễn của anh trong New World. Cách anh thể hiện sự xung đột nội tâm của nhân vật thật sự xuất sắc, như thể phản ánh chính những mâu thuẫn trong xã hội," Nam nói, giọng ấm áp nhưng ánh mắt đầy tính toán. Cậu tiếp tục, khen ngợi tài năng của Lee Jung-jae và bày tỏ ý định hỗ trợ ngành điện ảnh Triều Tiên thông qua các dự án hợp tác với các ngôi sao như anh. Lee Jung-jae, với phong thái lịch lãm, đáp lại: "Cảm ơn Chủ tịch Nam. Văn hóa Hàn Quốc, đặc biệt là điện ảnh, có sức mạnh kết nối con người. Tôi hy vọng có thể đóng góp vào các dự án văn hóa của chính phủ, như một cách để thúc đẩy sự hòa hợp trên bán đảo." Cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên, với Nam khéo léo kéo dài để xây dựng sự tin tưởng, thậm chí còn hỏi về kế hoạch tương lai của Lee trong ngành giải trí và tiềm năng hợp tác với các đạo diễn Triều Tiên.
Rồi Nam quay sang Im Se-ryung, ánh mắt sâu thẳm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, như thể mỗi từ đều mang một ý nghĩa kép: "Cô Im, tôi muốn thảo luận riêng một chút về các kế hoạch mở rộng của Daesang tại các đặc khu kinh tế như Wonsan và Rason. Chỉ mất vài phút thôi, nhưng tôi tin rằng cuộc nói chuyện này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cả hai bên, đặc biệt là trong bối cảnh hợp tác kinh tế hiện nay." Im Se-ryung, cảm nhận được áp lực vô hình, liếc sang Lee Jung-jae, ánh mắt thoáng bất an, đôi môi mím chặt. Lee, không nhận ra ý định thật sự, gật đầu nhẹ, mỉm cười: "Se-ryung, em cứ đi đi. Tôi sẽ chờ ở đây và trò chuyện với các quan khách khác. Có lẽ tôi sẽ gặp đại diện từ LG để bàn về một dự án quảng cáo." Im Se-ryung, cố giữ vẻ chuyên nghiệp, gật đầu miễn cưỡng: "Được thôi, thưa Chủ tịch. Mời ông đi theo tôi."
Cô dẫn Nam rời khỏi hội trường, bước qua một hành lang dài với sàn lát đá cẩm thạch trắng, hai bên tường treo các bức tranh tuyên truyền về sự thống nhất, mô tả hình ảnh người dân Triều Tiên và Hàn Quốc nắm tay dưới ngọn cờ đỏ sao vàng. Ánh sáng từ các đèn chùm pha lê chiếu lên chiếc váy lụa đỏ rượu của Im Se-ryung, làm nổi bật đường cong cơ thể cô, khiến Nam càng khó kiềm chế dục vọng. Họ dừng lại trước một kho hàng nằm ở góc khuất của nhà máy, được khóa bằng một cánh cửa thép nặng nề, bên trong là hàng trăm thùng nguyên liệu thực phẩm – từ bột mì chính, hũ men lên men, đến các bao đựng hạt tiêu và đường tinh luyện – được xếp chồng cao đến trần nhà, tạo thành những bức tường tự nhiên ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Im Se-ryung mở khóa bằng một thẻ từ, ánh sáng mờ nhạt từ các bóng đèn LED treo trên cao chiếu lên khuôn mặt cô, để lộ sự căng thẳng qua đôi mắt mở to và đôi môi mím chặt.
Nam bước vào sau cô, kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, đảm bảo không có camera giám sát hay nhân viên nào hiện diện. Cậu đóng cửa, tiếng "cạch" của ổ khóa vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời khẳng định rằng khoảnh khắc này chỉ thuộc về hai người. "Không ai nghe được chúng ta đâu, Se-ryung," Nam nói, giọng trầm, ánh mắt lóe lên dục vọng mãnh liệt, như một con thú săn mồi đã khóa chặt con mồi. Mùi nguyên liệu thực phẩm – một sự hòa quyện của gia vị mì chính và kimchi lên men – lan tỏa trong không khí, hòa lẫn với mùi nước hoa sang trọng của Im Se-ryung, càng kích thích giác quan của Nam.
Im Se-ryung, đứng cách cậu vài bước, đôi tay siết chặt mép váy, giọng run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh, như một nữ lãnh đạo đang cố bảo vệ lợi ích của công ty: "Chủ tịch Nam, ông muốn gì? Daesang đã thực hiện đầy đủ cam kết từ cuộc đàm phán trước, bao gồm việc mở nhà máy này, đóng góp 20 triệu USD vào ngân sách, và kế hoạch mở rộng sản xuất tại Sinuiju. Nếu ông muốn thảo luận thêm, xin hãy nói rõ. Tôi không muốn bất kỳ hiểu lầm nào." Cô đứng thẳng, ánh mắt sắc sảo nhưng không giấu được sự lo lắng, như thể biết rằng cuộc gặp này không chỉ đơn thuần là công việc.
Nam, không đáp ngay, tiến đến gần cô, cách chỉ vài inch, hơi thở cậu phả lên khuôn mặt cô, mang theo sự ấm nóng và áp lực không thể cưỡng lại. Cậu đặt tay lên vai cô, cảm nhận sự run rẩy qua lớp váy lụa đỏ rượu, ngón tay cậu lướt nhẹ xuống, xoa bóp bầu ngực căng tròn của cô qua lớp vải mỏng, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp dưới đầu ngón tay. Im Se-ryung giật mình, cơ thể cô cứng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và phẫn nộ. "Chủ tịch Nam, dừng lại ngay! Ông không thể làm điều này!" cô hét lên, giọng run rẩy, cố đẩy tay cậu ra bằng cả hai tay, nhưng sức mạnh của Nam khiến cô bất lực, như một con chim bị mắc kẹt trong lồng.
Nam, không dừng lại, cúi xuống thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai và chiếc cổ trắng ngần của cô, mang theo một sự mê hoặc đầy quyền lực: "Se-ryung, cô biết tôi có thể mang lại cho Daesang những gì. Độc quyền phân phối thực phẩm ở phía bắc bán đảo, hợp đồng xuất khẩu sang Trung Quốc trị giá 500 triệu USD, miễn thuế 15 năm, quyền tự do mở rộng mà không Chaebol nào có được, và cả sự bảo vệ của chính phủ trước bất kỳ áp lực quốc tế nào. Chỉ cần cô hợp tác, mọi thứ sẽ thuộc về cô và Daesang." Giọng cậu trầm thấp, như một lời mê hoặc, vừa hứa hẹn vừa đe dọa, khiến Im Se-ryung cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ không thể quay lại.
Im Se-ryung, dù muốn phản kháng, cảm thấy cơ thể bất động trước sức ép của tình thế. Cô nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng run rẩy, hàng mi dài rung động như cố kìm nén cảm xúc. Nam, cảm nhận được sự đầu hàng ngầm, tiếp tục kích thích, tay phải của cậu lướt qua núm vú của cô, cảm nhận chúng cứng lại qua lớp lụa, trong khi tay trái từ từ trượt xuống vùng bụng phẳng lì, rồi xuống vùng âm đạo qua lớp quần lót lụa mỏng manh. Ngón tay cậu di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý, khơi dậy những phản ứng không mong muốn. Im Se-ryung rên khẽ, cơ thể cô run lên vì sự kết hợp giữa nhục nhã và cảm giác bản năng, đôi tay cô nắm chặt mép một thùng hàng phía sau để giữ thăng bằng, móng tay cắm sâu vào lớp gỗ thô ráp.
Nam, với ánh mắt đầy dục vọng, kéo cô tựa vào một chồng thùng hàng, tạo thành một góc khuất hoàn toàn kín đáo. Cậu cẩn thận cởi bỏ chiếc váy lụa đỏ rượu, để nó trượt xuống sàn, lộ ra cơ thể thanh thoát nhưng căng tràn sức sống của Im Se-ryung. Làn da trắng mịn của cô lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn LED, với những đường cong hoàn hảo của một phụ nữ 40 tuổi vẫn giữ được vẻ trẻ trung. Cậu cởi nội y của cô, để lộ hoàn toàn cơ thể cô – từ bầu ngực đầy đặn với núm vú hồng nhạt, đến vùng eo thon gọn, và vùng âm đạo được chăm sóc cẩn thận. Nam hôn lên cổ cô, môi cậu lướt chậm rãi qua làn da mịn màng, từ vành tai xuống xương quai xanh, rồi xuống vùng ngực, nơi cậu dừng lại, dùng lưỡi khẽ chạm vào núm vú, khiến cô rên lớn hơn, cơ thể cong lên theo bản năng.
Cậu quỳ xuống, hôn lên vùng bụng phẳng lì của cô, rồi tiếp tục xuống vùng âm đạo, môi và lưỡi cậu khám phá từng centimet, cảm nhận sự ẩm ướt và hơi ấm của cô. Im Se-ryung, dù cố kìm nén, không thể ngăn những tiếng rên thoát ra, giọng cô hòa lẫn giữa sự kháng cự và đầu hàng. Nam đứng dậy, cởi bỏ áo vest và quần của mình, để lộ cơ thể săn chắc, được rèn luyện qua những tháng lãnh đạo trong chiến tranh. Cậu nhấn dương vật vào lồn cô, động tác ban đầu chậm rãi, như để cảm nhận từng phản ứng của cô, rồi dần tăng nhịp độ, mạnh mẽ nhưng đầy kiểm soát, như một biểu hiện của quyền lực hơn là dục vọng thuần túy. Im Se-ryung, dù ban đầu chống cự bằng cách siết chặt tay, dần bị cuốn vào nhịp điệu, cơ thể cô đáp lại một cách bản năng, hông cô chuyển động đồng bộ với Nam, tạo nên một vũ điệu nhục dục đầy căng thẳng.
Tiếng rên của cô, ban đầu nhỏ nhẹ, dần trở nên lớn hơn, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam, vang vọng trong không gian kín của kho hàng. Mùi nguyên liệu thực phẩm – một sự hòa quyện của mì chính, kimchi, và hạt tiêu – kết hợp với mùi cơ thể của cả hai, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt nhưng kích thích. Nam, với mỗi cú đẩy, cảm nhận sự căng chặt và ấm áp của cô, trong khi Im Se-ryung, dù bị giằng xé bởi cảm giác nhục nhã, không thể phủ nhận khoái cảm mãnh liệt đang trỗi dậy. Họ đạt cực khoái lần đầu sau vài phút, cơ thể cô run rẩy dữ dội, đầu ngửa ra sau, tóc xõa xuống vai, trong khi Nam giữ chặt hông cô, hơi thở nặng nhọc. Nhưng cậu không dừng lại, tiếp tục với nhịp điệu chậm hơn, rồi lại tăng tốc, đưa cả hai đến cực khoái lần thứ hai, rồi lần thứ ba, mỗi lần kéo dài hơn, với những tiếng rên và hơi thở hòa quyện trong không gian kín. Sau lần cực khoái cuối cùng, cả hai đứng im, mồ hôi lấm tấm trên trán, cơ thể vẫn dính chặt vào nhau, không gian chìm trong sự tĩnh lặng đầy căng thẳng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc và mùi hương nhục dục lan tỏa.
Nam, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lộ chút thỏa mãn, giúp Im Se-ryung chỉnh trang lại quần áo. Cậu cẩn thận nhặt chiếc váy lụa đỏ rượu từ sàn, vuốt phẳng những nếp nhăn, và giúp cô mặc lại, từng động tác chậm rãi như để kéo dài khoảnh khắc quyền lực. Cậu cài lại nội y cho cô, ngón tay lướt nhẹ qua làn da cô như một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra. Im Se-ryung, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng, đứng im, đôi tay run rẩy khi cầm mép váy. Nam chỉnh lại áo vest và cà vạt của mình, nhìn cô, giọng trầm nhưng sắc lạnh: "Cô làm tốt lắm, Se-ryung. Hãy tiếp tục là tai mắt của tôi trong giới thương trường, báo cáo mọi động thái của Samsung, LG, và các đối tác quốc tế như Unilever và Nestlé. Daesang sẽ nhận được những gì tôi đã hứa – độc quyền, hợp đồng, và sự bảo vệ tuyệt đối." Im Se-ryung, không nói gì, chỉ gật nhẹ, ánh mắt cô lạc lõng, như thể vừa đánh mất một phần của chính mình.
Cả hai rời kho hàng, trở lại buổi lễ như chưa có gì xảy ra. Nam, với nụ cười lịch thiệp, tiếp tục bắt tay các quan khách, trò chuyện với đại diện từ Hyundai về một dự án đường sắt xuyên bán đảo từ Sinuiju đến Busan. Im Se-ryung, đứng cạnh Lee Jung-jae, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay cô siết chặt ly rượu vang đỏ, che giấu sự run rẩy. Lee Jung-jae, không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt vợ, tiếp tục trò chuyện với các quan chức Triều Tiên, hỏi về kế hoạch tái thiết Wonsan và tiềm năng đầu tư vào ngành du lịch. Không khí buổi lễ vẫn sôi nổi, với các quan khách chụp ảnh trước nhà máy, thưởng thức các món ăn trưng bày như kimchi Jongga và xúc xích Đức Việt, trong khi ban nhạc chuyển sang chơi bài "Arirang" phiên bản hiện đại, làm rung động trái tim của cả người Triều Tiên và Hàn Quốc.
Khi buổi lễ gần kết thúc, với ánh hoàng hôn buông xuống trên đặc khu Kaesong, tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh lá với huy hiệu sao vàng trên vai, bước nhanh đến bên Nam, khuôn mặt nghiêm nghị. Ông cúi xuống, thì thầm vào tai cậu một tin khẩn cấp: "Thưa Chủ tịch, lực lượng phòng không của chúng ta vừa bắn hạ một tiểu đội ba máy bay không người lái MQ-9 Reaper của Mỹ xâm nhập không phận phía đông bán đảo, gần đặc khu kinh tế Wonsan, từ hướng Nhật Bản." Nam, giữ vẻ mặt bình tĩnh để tránh gây chú ý, ra hiệu cho Kim Hyok-chol chờ đến khi rời buổi lễ để báo cáo chi tiết. Cậu tiếp tục bắt tay một đại diện từ LG, mỉm cười và trao đổi danh thiếp, nhưng tâm trí cậu đã chuyển sang vụ việc quân sự.
Trong một phòng họp tạm thời tại nhà máy, được trang bị bàn gỗ dài, ghế bọc da, và một màn hình lớn hiển thị bản đồ bán đảo Triều Tiên, Kim Hyok-chol trình bày chi tiết: các máy bay không người lái MQ-9 Reaper, thuộc Phi đội 432 của Không quân Mỹ, xuất phát từ căn cứ Yokosuka, Nhật Bản, được phát hiện lúc 2:03 sáng ngày 15 tháng 3, bay ở độ cao 15.000 mét. Chúng mang thiết bị do thám tiên tiến, bao gồm camera hồng ngoại và hệ thống thu tín hiệu điện tử, có khả năng thu thập hình ảnh chi tiết về các đặc khu kinh tế Wonsan, Rason, và các căn cứ quân sự gần đó, như căn cứ hải quân tại Munchon. Hệ thống phòng không S-300, do Trung Quốc cung cấp và được triển khai tại Wonsan từ tháng 12 năm 2016, đã khóa mục tiêu sau khi các máy bay không đáp ứng tín hiệu cảnh báo qua sóng vô tuyến trong 10 phút. Ba tên lửa đất đối không được phóng lúc 2:15 sáng, bắn hạ cả ba máy bay, với mảnh vỡ rơi xuống biển Nhật Bản, cách bờ 50 km. "Chúng ta đã thu thập một số mảnh vỡ, bao gồm một phần camera và bộ xử lý dữ liệu, để phân tích tại Bình Nhưỡng, nhưng Mỹ có thể đã nhận tín hiệu từ các máy bay trước khi chúng bị phá hủy," Kim Hyok-chol nói, giọng trầm, tay chỉ vào bản đồ trên màn hình, nơi các điểm rơi được đánh dấu bằng chấm đỏ.
Nam, ngồi ở đầu bàn, tay gõ nhẹ lên mặt gỗ, ánh mắt sắc lạnh. "Họ muốn thử thách chủ quyền của chúng ta," cậu nói, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán. "Tăng cường phòng không tại Wonsan, Rason, và Sinuiju. Triển khai thêm hai đơn vị S-300 từ Bình Nhưỡng đến bờ biển phía đông, và nâng cấp hệ thống radar để phát hiện sớm các mục tiêu tốc độ cao. Nhưng chúng ta không được khiêu khích thêm – chuẩn bị một thông điệp ngoại giao, gửi đến Đại sứ quán Mỹ tại Bắc Kinh và Liên Hợp Quốc, khẳng định rằng chúng ta chỉ bảo vệ không phận và sẵn sàng đối thoại để tránh leo thang." Cậu ra lệnh gửi báo cáo chi tiết đến các cố vấn Trung Quốc tại Bắc Kinh, hy vọng sự hỗ trợ của Trung Quốc sẽ giúp giảm thiểu nguy cơ trả đũa từ Mỹ, có thể dưới dạng không kích từ tàu sân bay USS Ronald Reagan hoặc các lệnh cấm vận bổ sung. Kim Hyok-chol gật đầu, ghi chú nhanh trên một cuốn sổ tay bìa da, rồi rời phòng để thực thi lệnh.
Nam quay lại hội trường, tiếp tục vai trò của một nhà lãnh đạo, bắt tay các quan khách còn lại và chụp ảnh kỷ niệm trước biểu tượng Daesang – một vòng tròn đỏ rực trên nền trắng. Tuy nhiên, cậu biết rằng vụ bắn hạ máy bay sẽ làm leo thang căng thẳng với Mỹ, vốn đã áp đặt các lệnh cấm vận khắc nghiệt sau khi Triều Tiên thống nhất bán đảo. Các lệnh cấm vận, do Liên Hợp Quốc và Mỹ dẫn đầu, đã hạn chế xuất khẩu than, sắt, và hải sản của Triều Tiên, khiến nền kinh tế phụ thuộc nhiều hơn vào các đặc khu như Kaesong, Wonsan, và Rason. Sự hợp tác với Daesang, cùng vai trò của Im Se-ryung như tai mắt trong giới thương trường, trở thành một phần quan trọng trong chiến lược của Nam để củng cố kinh tế và đối phó với áp lực quốc tế từ Mỹ, Nhật Bản, và các đồng minh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro