Chương 44: Tập Minh Trạch

Ngày 14 tháng 5 năm 2017, ánh nắng sớm mai nhạt dần trên những ngọn đồi phủ thông xanh rậm rạp ở ngoại ô Wonsan, nơi một cơ sở quân sự bí mật của Triều Tiên ẩn mình như một pháo đài bất khả xâm phạm. Tòa nhà, được xây dựng dưới thời Kim Jong-il, là một công trình bê tông kiên cố với những bức tường dày 1 mét, cửa thép chống đạn nặng nề, và hệ thống camera giám sát hiện đại quét từng góc khuất. Không khí lạnh lẽo, mang theo mùi đất ẩm, kim loại, và một chút hương thông thoảng qua từ những cánh rừng bao quanh, tạo nên một bầu không khí căng thẳng, như thể thời gian bị đình trệ. Đội đặc nhiệm Triều Tiên, mặc quân phục đen, đeo súng trường K2 và kính hồng ngoại, tuần tra không ngừng, đảm bảo không một kẻ xâm nhập nào có thể tiếp cận khu vực này.

Trong một căn phòng thẩm vấn sâu bên trong pháo đài, Tập Minh Trạch, con gái duy nhất của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, được dẫn vào dưới sự giám sát nghiêm ngặt của đội đặc nhiệm tinh nhuệ. Cô, 25 tuổi, vừa trải qua một hành trình dài và khắc nghiệt từ New York, bị đưa qua một tàu ngầm Triều Tiên băng qua Thái Bình Dương trong điều kiện kín như bưng. Đôi tay cô bị còng bằng thép không gỉ, mái tóc đen dài rối bù, dính mồ hôi và bụi bẩn sau nhiều ngày không được chăm sóc, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc bén như lưỡi dao, toát lên sự kiêu hãnh và bất khuất của một người được nuôi dưỡng trong môi trường quyền lực tối cao. Chiếc áo khoác lụa màu xanh đậm cô mặc đã nhàu nhĩ, vài nút bung ra, để lộ chiếc áo lụa mỏng bên trong ôm sát cơ thể thanh mảnh. Dáng vẻ cô, dù mệt mỏi, vẫn giữ được nét thanh lịch của một người từng học tại Harvard dưới danh tính giả, với làn da trắng mịn như sứ và đường nét gương mặt tinh tế.

Khi đội đặc nhiệm tháo bịt mắt và còng tay, Minh Trạch hít một hơi sâu, đứng thẳng, điều chỉnh lại tư thế để lấy lại vẻ tự tin. Cô quét mắt qua căn phòng: một không gian chật hẹp, với ánh sáng mờ ảo từ một chiếc đèn treo đơn lẻ trên trần, chiếu lên bàn thép lạnh lẽo ở giữa, hai chiếc ghế bọc da cũ kỹ, và những bức tường bê tông xám xịt, không một cửa sổ. Mùi kim loại và hơi ẩm trong không khí làm cô khẽ nhăn mũi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt tập trung vào Nam, người đang đứng ở góc phòng, quan sát cô từ đầu đến chân. Nam mặc một bộ vest đen may đo hoàn hảo, với huy hiệu vàng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh trên ngực trái, toát lên vẻ quyền lực tuyệt đối. Khuôn mặt cậu lạnh lùng, nhưng ánh mắt lộ ra sự phức tạp – một sự pha trộn giữa quyết tâm chính trị, dục vọng cá nhân, và nỗi đau không nguôi về Ri Sol-ju, người phụ nữ cậu yêu và đang bị giam giữ ở Bắc Kinh.

"Chủ tịch Nam," Minh Trạch mở lời, giọng nói trầm, sắc như lưỡi dao, nhưng vẫn mang một chút run rẩy vì tình thế bất lợi. "Tôi đã thấy ông trên truyền hình quốc tế, trên những bài phát biểu đầy tham vọng về một Triều Tiên thống nhất, một bán đảo thịnh vượng. Nhưng ông nghĩ rằng bắt tôi sẽ giúp ông đạt được gì? Cha tôi không phải là người dễ bị đe dọa." Sự tự tin của cô, dù đang ở vị thế tù nhân, khiến Nam bất ngờ. Cô đứng đó, với mái tóc đen dài rơi xuống vai, ánh mắt không hề chùn bước, như thể đang thách thức cậu ngay cả khi không có lối thoát. Nam bước chậm rãi về phía cô, đôi giày da bóng láng vang lên những tiếng "cộp cộp" đều đặn trên sàn bê tông, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt đen sâu thẳm của Minh Trạch.

"Cô Minh Trạch," Nam đáp, giọng trầm, đầy uy quyền, nhưng mang một chút khàn khàn như thể đang kìm nén một cơn bão cảm xúc. "Cha cô, Tập Cận Bình, đang giữ Ri Sol-ju, người vợ tôi yêu hơn bất cứ thứ gì, người mẹ của con gái tôi, Kim Ju-ae. Tôi đã cố gắng đàm phán, đã nhượng bộ, đã gửi những lời đề nghị hòa bình, nhưng ông ấy phản bội tôi, giữ cô ấy như một con tin để kiểm soát Triều Tiên. Cô là con bài duy nhất để tôi mang cô ấy về. Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết để đạt được mục tiêu của mình." Cậu dừng lại, đứng cách cô chỉ một mét, hơi thở cậu gần đến mức Minh Trạch có thể cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ người đàn ông trẻ tuổi này, một người đã từ một sinh viên quốc tế trở thành lãnh đạo tối cao của một quốc gia thống nhất.

Minh Trạch cười nhạt, một lọn tóc đen rơi xuống che một bên má, làm nổi bật đường nét thanh tú trên gương mặt cô. "Ông thật ngây thơ, Chủ tịch Nam," cô nói, giọng đầy thách thức, nhưng ánh mắt bắt đầu lộ ra sự căng thẳng khi Nam tiến gần hơn. "Cha tôi sẽ không bao giờ khuất phục vì tôi. Ông đang đẩy Triều Tiên vào một cuộc chiến với Trung Quốc, một cuộc chiến mà ông không thể thắng. Ông nghĩ rằng bắt cóc tôi là giải pháp, nhưng ông chỉ đang tự đào mồ chôn mình." Lời nói của cô, dù cứng rắn, không che giấu được sự run rẩy trong giọng nói, như thể cô đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi trước tình thế bất lực.

Nam, đứng trước Minh Trạch, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, như một nhịp trống chiến trận vang lên trong lồng ngực. Dục vọng, vốn đã bị khơi dậy từ những lần gặp gỡ với Im Se-ryung tại Nhà Xanh và Maria Sharapova tại Moskva, giờ đây bùng cháy mãnh liệt, như một ngọn lửa không thể kiểm soát. Minh Trạch mang một vẻ đẹp kín đáo nhưng đầy mê hoặc, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét thanh lịch phương Đông và sự tự tin được rèn giũa từ những năm học tập tại Harvard. Làn da cô trắng mịn như sứ, đôi môi mỏng hồng nhạt khẽ mím lại, và thân hình thanh mảnh nhưng cân đối, với những đường cong mềm mại được phô bày qua lớp áo lụa mỏng. Ánh mắt cô, dù bừng cháy sự phẫn nộ và kiêu hãnh, lại có một sức hút kỳ lạ, như thể đang mời gọi Nam tiến sâu hơn vào vùng cấm.

Cậu ra hiệu cho đội vệ binh rời khỏi phòng, giọng lạnh lùng nhưng chắc chắn: "Để tôi một mình với cô ấy." Cánh cửa thép nặng nề khép lại với một tiếng "cạch" vang vọng, như một lời tuyên bố rằng không gian này giờ chỉ thuộc về hai người. Không khí trở nên ngột ngạt, chỉ còn tiếng hơi thở của Nam và Minh Trạch, hòa quyện với tiếng tí tách của chiếc đèn treo trên trần. Nam bước đến gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa họ, hơi thở cậu ấm áp, mang theo mùi nước hoa gỗ đàn hương tinh tế mà cậu thường dùng, phả vào cổ Minh Trạch, khiến cô khẽ rùng mình. "Đây không chỉ là về đàm phán," Nam thì thầm, giọng trầm như một lời cảnh báo, nhưng cũng đầy mê hoặc, "mà là về việc cho cha cô thấy rằng tôi không đùa. Tôi nắm giữ số phận của cô, Minh Trạch, và qua cô, tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về tôi."

Cậu đưa tay chạm vào chiếc áo khoác lụa xanh đậm của Minh Trạch, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải mềm mại, kéo nó xuống từ từ, để lộ chiếc áo lụa trắng mỏng manh bên trong, ôm sát lấy đường cong ngực cô. Minh Trạch giật mình, đôi tay run rẩy cố đẩy Nam ra, ánh mắt bùng lên sự phẫn nộ xen lẫn sợ hãi. "Ông dám làm gì tôi?" cô gằn giọng, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng rắn, như thể đang chiến đấu để bảo vệ phẩm giá của mình. Nhưng Nam, không dừng lại, đưa tay lướt qua ngực cô, cảm nhận sự căng tròn, mềm mại qua lớp vải lụa mỏng, ngón tay cậu di chuyển chậm rãi, như đang khám phá từng đường nét cơ thể cô. Minh Trạch, dù cố kìm nén, không thể ngăn tiếng rên khẽ thoát ra, cơ thể cô run lên vì sự kết hợp giữa nhục nhã, bất lực, và cảm giác không mong muốn bị khơi dậy bởi sự đụng chạm đầy chủ ý của Nam.

Nam, với động tác chậm rãi nhưng đầy kiểm soát, cởi bỏ hoàn toàn áo khoác của Minh Trạch, để nó rơi xuống sàn bê tông lạnh lẽo. Cậu kéo chiếc áo lụa trắng lên, để lộ làn da trắng mịn như ngọc trai, lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Minh Trạch, đứng đó, cố che cơ thể bằng đôi tay run rẩy, nhưng Nam nhẹ nhàng gạt tay cô ra, ánh mắt cậu khóa chặt vào cô, như thể đang tuyên bố quyền sở hữu. Cậu tiếp tục, từ từ cởi bỏ quần dài của cô, để lộ đôi chân thon dài và vùng âm đạo được che bởi lớp quần lót lụa mỏng. Ngón tay Nam lướt xuống, kích thích nhẹ nhàng qua lớp vải, khiến Minh Trạch rên lên, tiếng kêu vừa đau đớn vừa bị cuốn vào một cảm giác cô không muốn thừa nhận. Cô bấu chặt vào cánh tay Nam, móng tay cắm vào da cậu, nhưng không đủ sức để đẩy cậu ra.

Nam cởi bỏ áo khoác vest của mình, để lộ thân hình rắn chắc, với những cơ bắp săn chắc được rèn luyện qua những năm tháng căng thẳng lãnh đạo Triều Tiên. Cậu kéo Minh Trạch sát vào mình, hôn lên cổ cô, môi cậu lướt nhẹ qua làn da mềm mại, từ xương quai xanh xuống đến vùng ngực, nơi cậu dừng lại để cảm nhận nhịp tim đập nhanh của cô. Minh Trạch, dù cố giữ vẻ cứng rắn, không thể ngăn cơ thể mình phản ứng, hơi thở cô trở nên đứt quãng, đôi mắt nhắm chặt như để trốn tránh thực tại. Nam, với sự kiên nhẫn đầy chủ ý, tiếp tục kích thích cô, tay cậu lướt qua vùng âm đạo, cảm nhận sự ấm áp và ẩm ướt qua lớp quần lót, khiến Minh Trạch rên lên, tiếng kêu của cô vang vọng trong căn phòng kín.

Rồi, với một động tác chậm rãi nhưng mạnh mẽ, Nam cởi bỏ quần lót của Minh Trạch, để lộ hoàn toàn cơ thể cô, một bức tranh hoàn hảo của sự thanh thoát và sức sống. Cậu cởi bỏ quần của mình, để lộ dương vật cương cứng, và nhấn nó vào lồn cô, động tác chậm rãi, từng nhịp một, như thể đang kéo dài khoảnh khắc để khẳng định quyền lực của mình. Minh Trạch, dù ban đầu chống cự, dần bị cuốn vào nhịp điệu, cơ thể cô đáp lại một cách bản năng, hông cô khẽ chuyển động theo nhịp của Nam. Tiếng rên của cô, lúc đầu nhỏ và kìm nén, dần trở nên to hơn, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam, tạo thành một bản giao hưởng đầy căng thẳng trong không gian kín đáo.

Cả hai, bị cuốn vào khoảnh khắc nhục dục, đạt cực khoái nhiều lần, mỗi lần như một cơn sóng mạnh mẽ cuốn trôi mọi rào cản. Minh Trạch, kiệt sức, nằm tựa vào bức tường lạnh lẽo, hơi thở cô đứt quãng, mái tóc đen dính chặt vào trán vì mồ hôi, đôi mắt cô nhắm chặt như để che giấu sự nhục nhã. Nam, cũng thở hổn hển, đứng thẳng, ánh mắt lộ chút tội lỗi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. Cậu giúp Minh Trạch chỉnh trang lại quần áo, kéo chiếc áo lụa và quần dài lên cơ thể cô một cách cẩn thận, như thể muốn xoa dịu phần nào sự tổn thương mà cậu vừa gây ra. "Tôi không muốn làm tổn thương cô, Minh Trạch," Nam nói, giọng trầm, mang chút hối hận nhưng vẫn kiên định. "Nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để mang Ri Sol-ju về. Cô là chìa khóa duy nhất."

Minh Trạch, thở hổn hển, ánh mắt vẫn bừng cháy căm phẫn, không đáp lại, chỉ nhìn Nam với sự khinh miệt xen lẫn sự bất lực. Cậu quay người, nhấn nút bộ đàm gắn trên áo, giọng lạnh lùng: "Đưa cô ấy về phòng giam. Đảm bảo cô ấy được cung cấp thức ăn, nước uống, quần áo sạch, và điều kiện sống tử tế. Tăng cường an ninh gấp đôi, không được phép liên lạc với bên ngoài." Đội vệ binh, mặc đồng phục đen, bước vào, gật đầu tuân lệnh, dẫn Minh Trạch ra khỏi phòng. Cô bước đi, đầu ngẩng cao, nhưng bước chân nặng nề, mang theo cả sự nhục nhã và kiêu hãnh không thể bị bẻ gãy.

Nam đứng một mình trong căn phòng, ánh sáng từ chiếc đèn treo chiếu lên khuôn mặt cậu, nơi sự kiên định và tội lỗi đan xen. Hành động vừa rồi, dù nhằm khẳng định quyền lực và tạo áp lực lên Tập Cận Bình, khiến cậu cảm thấy mình đang đi quá xa khỏi con người từng mơ về một Triều Tiên công bằng và hòa bình. Cậu lấy chiếc nhẫn đính hôn của Ri Sol-ju từ túi áo, nắm chặt trong tay, cảm giác lạnh lẽo của kim loại như một lời nhắc nhở về những gì cậu đã đánh mất trong hành trình này.

Sự mất tích của Tập Minh Trạch tại New York nhanh chóng trở thành một cơn bão ngoại giao, làm rung chuyển các thủ đô trên toàn cầu, từ Bắc Kinh đến Washington, từ Moskva đến Tokyo. Ngày 16 tháng 5, tại Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh, Tập Cận Bình xuất hiện trước hàng trăm phóng viên quốc tế, trong một căn phòng rộng lớn với những cột đá cẩm thạch và quốc kỳ Trung Quốc rực rỡ phía sau. Khuôn mặt ông lạnh như thép, đôi mắt hẹp lại đầy giận dữ, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng sợ của một nhà lãnh đạo quyền lực. Trong bài phát biểu được phát sóng trực tiếp trên CCTV và các kênh truyền hình quốc tế như BBC và CNN, ông công khai cáo buộc Mỹ đứng sau vụ bắt cóc con gái mình. "Đây là một hành động khiêu khích trắng trợn, một sự xúc phạm nghiêm trọng đến chủ quyền và danh dự của Trung Quốc," ông tuyên bố, mỗi từ như một nhát búa vang vọng qua micro. "Chúng tôi yêu cầu Mỹ lập tức làm rõ vụ việc và trả lại con gái tôi, nếu không, hậu quả sẽ không thể lường trước."

Để nhấn mạnh lập trường, Trung Quốc điều động một đội hải quân hùng hậu, bao gồm ba tàu khu trục Type 055 hiện đại nhất, được trang bị tên lửa hành trình chống hạm YJ-18, hai tàu ngầm hạt nhân Type 094 với khả năng mang tên lửa đạn đạo JL-2, và một phi đội 12 máy bay chiến đấu J-20 tàng hình, tuần tra ở Biển Đông và biển Hoa Đông, gần Đài Loan và quần đảo Senkaku do Nhật Bản kiểm soát. Các động thái này khiến Nhật Bản đặt Lực lượng Phòng vệ vào tình trạng báo động cấp cao, với các tàu chiến Aegis được triển khai ngoài khơi Okinawa. Hàn Quốc, dù đã thống nhất với Triều Tiên dưới quyền Nam, cũng tăng cường tuần tra ở vùng biển phía đông, lo ngại về một cuộc xung đột lan rộng.

Tại Washington, Bộ Ngoại giao Mỹ tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp tại Phòng James S. Brady, với phát ngôn viên Ned Price đứng trước hàng chục phóng viên, ánh mắt căng thẳng nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh chuyên nghiệp. "Chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về nơi ở của cô Tập Minh Trạch," Price nói, tay cầm một tập tài liệu dày cộp. "Mỹ cam kết hợp tác với Trung Quốc để điều tra vụ việc này, và chúng tôi kêu gọi tất cả các bên giữ bình tĩnh để tránh leo thang không cần thiết." Trong hậu trường, CIA và FBI mở một cuộc điều tra quy mô lớn, sử dụng vệ tinh do thám KH-11, máy bay không người lái Global Hawk, và mạng lưới tình báo tại New York để tìm kiếm manh mối. Các nhân viên FBI lục soát từng con phố gần Đại học Columbia, nơi Minh Trạch được nhìn thấy lần cuối, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Tàu ngầm Triều Tiên, được cải tiến từ công nghệ Kilo-class của Nga, đã rời bờ đông Hoa Kỳ mà không bị phát hiện, nhờ hệ thống giảm âm và chiến thuật lẩn tránh tinh vi của đội đặc nhiệm Triều Tiên.

Căng thẳng giữa Mỹ và Trung Quốc làm rung chuyển các thị trường tài chính toàn cầu. Chỉ số Dow Jones giảm 3,5% trong vòng 24 giờ, kéo theo sự sụt giảm của các chỉ số Nikkei và Hang Seng. Giá dầu Brent tăng vọt lên 82 USD/thùng do lo ngại về gián đoạn thương mại ở Biển Đông, trong khi giá vàng đạt mức cao kỷ lục 1.950 USD/ounce. Các cuộc họp khẩn cấp tại Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, tổ chức tại trụ sở ở New York, không đạt được đồng thuận. Nga, với sự ủng hộ của Đại sứ Vasily Nebenzya, đứng về phía Trung Quốc, cáo buộc Mỹ "thao túng địa chính trị." Anh và Pháp, đại diện bởi các đại sứ Barbara Woodward và Nicolas de Rivière, kêu gọi một cuộc điều tra quốc tế độc lập, nhưng không nhận được sự đồng ý từ Bắc Kinh. Truyền thông quốc tế, từ CNN đến Al Jazeera, liên tục đưa tin về "khủng hoảng Minh Trạch," với các nhà phân tích như Fareed Zakaria và Christiane Amanpour dự đoán rằng vụ việc có thể dẫn đến một cuộc xung đột quân sự lớn giữa hai siêu cường.

Mâu thuẫn này vô tình mang lại lợi thế bất ngờ cho Triều Tiên. Các cuộc không kích của Mỹ vào Bình Nhưỡng, Wonsan, và Kaesong giảm tần suất đáng kể, khi Washington phải phân tâm đối phó với áp lực ngoại giao từ Bắc Kinh. Nam, nhận được báo cáo chi tiết từ tướng Kim Hyok-chol trong một cuộc họp kín tại phòng chiến lược của Nhà Xanh, nhận ra rằng vụ bắt cóc Minh Trạch đã tạo ra một khoảng trống chiến lược. "Mỹ đang bị phân tâm, và Trung Quốc đang mất bình tĩnh," Nam nói, ánh mắt lóe lên sự tính toán sắc lạnh. "Chúng ta phải tận dụng thời cơ này để củng cố quốc phòng và kinh tế, nhưng không được để lộ tung tích của Minh Trạch."

Nam ra lệnh tăng cường an ninh tại các đặc khu kinh tế Kaesong, Wonsan, và Sinuiju, với các đơn vị phòng không S-400 từ Nga được triển khai đầy đủ, sẵn sàng đối phó với bất kỳ cuộc không kích nào từ Mỹ hoặc đồng minh. Cậu cũng yêu cầu cố vấn kinh tế Ri Jong-ho thiết lập các kênh tài chính bí mật qua Ngân hàng Viễn Đông của Nga và các ngân hàng ở Hồng Kông, để duy trì dòng tiền bất chấp cấm vận Mỹ. Các kênh này, được mã hóa bằng công nghệ blockchain hiện đại, cho phép Triều Tiên giao dịch với các đối tác ở Đông Nam Á và Trung Á mà không bị phát hiện. Trong khi đó, đội tình báo Triều Tiên, phối hợp với các liên lạc viên ngầm tại Bangkok và Vladivostok, tiếp tục theo dõi mọi động thái của Bộ An ninh Quốc gia Trung Quốc (MSS), đảm bảo rằng Bắc Kinh không phát hiện ra Minh Trạch đang bị giam giữ tại Wonsan.

Nam cũng ra lệnh cho Bộ Tuyên truyền chuẩn bị một chiến dịch truyền thông nội địa quy mô lớn, nhằm củng cố niềm tin của người dân Triều Tiên. Các tờ báo như Rodong SinmunMinju Joson đăng tải những bài viết ca ngợi "sự lãnh đạo sáng suốt của Chủ tịch Nam," mô tả cậu như một người hùng đang bảo vệ đất nước trước "âm mưu của các thế lực thù địch phương Tây." Các chương trình truyền hình chiếu cảnh người dân ở Bình Nhưỡng và Seoul cùng nhau tái thiết thành phố, với những hình ảnh về các công trình mới mọc lên từ đống đổ nát của chiến tranh. Tuy nhiên, Nam biết rằng giữ Minh Trạch là một con dao hai lưỡi – một bước đi sai lầm có thể đẩy Triều Tiên vào xung đột trực tiếp với Trung Quốc, một đối thủ mà ngay cả sự hỗ trợ từ Nga cũng khó lòng bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro