Chương 45: Cuộc không kích
Ngày 20 tháng 6 năm 2017, ánh nắng đầu hè chiếu rọi xuống sân bay quốc tế Incheon ở Seoul, nơi một chiếc máy bay riêng Gulfstream G650 hạ cánh nhẹ nhàng trên đường băng vào lúc 9 giờ sáng. Maria Sharapova, huyền thoại quần vợt Nga từng giành 5 danh hiệu Grand Slam, bước xuống cầu thang máy bay với dáng vẻ thanh lịch và tự tin. Mái tóc vàng óng ánh của cô được buộc cao trong kiểu đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt xanh ẩn sau chiếc kính râm Ray-Ban cách điệu. Cô mặc một bộ suit công sở màu be của Moncler, thương hiệu mà cô giữ vai trò thành viên hội đồng quản trị, với áo sơ mi lụa trắng ôm sát cơ thể cao 1m88, tôn lên vóc dáng khỏe khoắn nhưng thanh thoát của một cựu vận động viên chuyển hướng thành doanh nhân thành đạt. Trong tay, cô cầm một chiếc vali da nhỏ, chứa các tài liệu liên quan đến dự án đầu tư tại Triều Tiên, và một chiếc iPad để ghi chú chi tiết. Đi cùng cô là một trợ lý người Nga, Anastasia Petrova, một phụ nữ trẻ khoảng 30 tuổi, mặc váy công sở màu xám, mang theo laptop và một tập hồ sơ dày về chuỗi cung ứng và thị trường thực phẩm.
Nam, trong vai trò Chủ tịch Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, đứng đợi tại khu vực VIP của sân bay, một hành động bất thường cho một lãnh đạo cấp cao, thể hiện sự coi trọng đặc biệt dành cho Maria. Cậu mặc một bộ vest đen may đo tỉ mỉ, với đường cắt sắc nét làm nổi bật vóc dáng cao gầy, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân bằng vàng lấp lánh gắn trên ve áo. Mái tóc đen của Nam được chải gọn, ánh mắt sắc bén nhưng pha chút căng thẳng, phản ánh áp lực từ cấm vận quốc tế và cuộc điều tra về Tập Minh Trạch. Đội vệ binh tinh nhuệ, mặc đồng phục xanh đậm với mũ beret đỏ, đứng thành hai hàng dài, mỗi người cầm khẩu súng trường K2, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm nhưng đầy uy lực. Một đội quân nhạc đứng phía sau, chơi bài "Hành khúc Triều Tiên" khi Maria bước ra, thêm phần long trọng cho buổi đón tiếp.
Nam tiến tới, bắt tay Maria, cảm nhận bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ, mang dấu ấn của một tay vợt từng thống trị các sân đấu quốc tế. "Chào mừng cô đến với Triều Tiên, cô Sharapova," Nam nói, giọng trầm ấm, nụ cười lịch thiệp nhưng ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp và khí chất của cô. "Tôi hy vọng chuyến thăm này sẽ mở ra một chương mới cho sự hợp tác giữa chúng ta, đưa Triều Tiên vươn ra thế giới." Maria tháo kính râm, để lộ đôi mắt xanh sắc sảo, mỉm cười nhẹ, giọng nói mang âm hưởng Nga nhẹ nhàng: "Chủ tịch Nam, cảm ơn anh đã mời tôi trở lại. Tôi rất tò mò về dự án nhà máy ở Busan. Nếu các điều kiện phù hợp, Sugarpova và Therabody có thể tìm thấy cơ hội lớn ở đây." Cô dừng lại, quan sát khung cảnh sân bay, nơi các nhân viên hải quan trong đồng phục trắng đang kiểm tra hành lý với sự cẩn trọng đặc trưng của Triều Tiên.
Nam ra hiệu mời Maria và Anastasia lên một chiếc Mercedes-Benz G-Class bọc thép màu đen, được hộ tống bởi ba xe quân sự K200A1 trang bị súng máy. Đoàn xe rời sân bay, tiến về Busan, cách Seoul 325 km về phía nam, trên con đường cao tốc Gyeongbu được tái thiết sau chiến tranh. Qua cửa sổ xe, Maria nhìn thấy những dấu vết của sự tàn phá vẫn còn sót lại: những tòa nhà cao tầng ở Seoul với các vết nứt trên tường, những cây cầu bị phá hủy một phần, và những khu dân cư đang được xây dựng lại với sự hỗ trợ từ Nga. Nam, ngồi bên cạnh, giải thích chi tiết về tình hình kinh tế Triều Tiên. "Sau khi thống nhất bán đảo, chúng tôi đang tập trung vào ba đặc khu kinh tế: Kaesong, Wonsan, và Sinuiju. Nhưng Busan sẽ là trung tâm xuất khẩu thực phẩm và công nghệ sức khỏe, nơi các sản phẩm như kẹo Sugarpova của cô có thể chinh phục thị trường Đông Nam Á và châu Âu," cậu nói, giọng đầy nhiệt huyết, tay chỉ vào những tấm áp phích tuyên truyền dọc đường, in hình công nhân và nông dân với khẩu hiệu "Thịnh vượng cho Triều Tiên Thống nhất."
Maria, lắng nghe chăm chú, ghi chú trên iPad, thỉnh thoảng đặt câu hỏi sắc sảo: "Chủ tịch Nam, làm thế nào để Triều Tiên đảm bảo nguồn cung nguyên liệu dưới cấm vận của Mỹ? Và cơ sở hạ tầng giao thông có đáp ứng được nhu cầu xuất khẩu không?" Nam, đã chuẩn bị sẵn, đáp lại: "Chúng tôi đã thiết lập các kênh nhập khẩu qua Nga và Trung Quốc, đặc biệt từ cảng Vladivostok. Đường sắt và cảng biển ở Busan đang được nâng cấp với công nghệ Nga, đảm bảo vận chuyển hàng hóa hiệu quả." Maria gật đầu, ánh mắt cô dao động giữa sự ấn tượng và thận trọng, phản ánh kinh nghiệm đầu tư của cô vào các thị trường ổn định như Mỹ và châu Âu.
Đoàn xe đến khu công nghiệp Haeundae ở Busan vào khoảng 1 giờ chiều, khi ánh nắng hè chiếu rọi xuống bãi biển Haeundae, làm mặt biển Nhật Bản lấp lánh như một tấm gương khổng lồ. Công trường xây dựng nhà máy, nằm trên một khu đất rộng 50 ha, là một dự án đầy tham vọng trị giá 150 triệu USD, được thiết kế để sản xuất kẹo cao cấp Sugarpova và các thiết bị chăm sóc sức khỏe Therabody, như máy massage Theragun và kem chống nắng Supergoop. Công trường nhộn nhịp với hàng trăm công nhân trong đồng phục xanh và mũ bảo hộ vàng, di chuyển giữa những cỗ máy xúc đất Komatsu và xe cẩu Hitachi. Các khung thép cao chót vót, giàn giáo chắc chắn, và những khối bê tông lớn được xếp ngay ngắn, tạo nên một khung cảnh xây dựng đầy năng lượng. Ở trung tâm công trường, một nhóm kỹ sư Nga, mặc áo khoác phản quang, giám sát việc lắp đặt dây chuyền sản xuất với công nghệ lên men tiên tiến, được nhập khẩu từ Moskva theo thỏa thuận hợp tác Nga-Triều Tiên.
Nam dẫn Maria và Anastasia qua công trường, bước đi trên con đường đất đỏ được san phẳng, giới thiệu từng khu vực với sự tự hào. "Đây là khu sản xuất kẹo Sugarpova, với công suất dự kiến 5.000 tấn mỗi năm," cậu nói, chỉ vào một dãy khung thép nơi dây chuyền sản xuất sẽ được lắp đặt. "Chúng tôi đã bố trí các kho lạnh để lưu trữ nguyên liệu thô, như đường và hương liệu trái cây, nhập từ Nga và Việt Nam." Maria, đi bên cạnh, quan sát kỹ lưỡng, dùng iPhone chụp ảnh các cấu trúc thép và hệ thống ống dẫn. "Công trường này rất ấn tượng, Chủ tịch Nam," cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự quan tâm. "Nhưng tôi cần biết thêm về nguồn điện và an ninh. Nếu Therabody đầu tư, chúng tôi sẽ cần hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt cho thiết bị công nghệ cao."
Nam dẫn đoàn lên một đài quan sát tạm thời, một cấu trúc thép cao 10 mét với lan can sắt chắc chắn, được dựng để quan sát toàn cảnh công trường. Từ đây, Maria có thể nhìn thấy toàn bộ khu Haeundae, với các khung thép lấp lánh dưới ánh nắng, những con tàu chở hàng neo đậu tại cảng Busan, và đường chân trời nơi biển và trời hòa quyện. Nam chỉ tay về phía cảng: "Cô Sharapova, Busan sẽ là cầu nối đưa sản phẩm của cô đến thị trường Đông Nam Á, như Việt Nam, Thái Lan, và Indonesia, cũng như châu Âu qua tuyến đường sắt xuyên Siberia của Nga." Maria gật đầu, ghi chú thêm trên iPad, ánh mắt cô lộ rõ sự cân nhắc. "Chủ tịch Nam, tôi cần thấy hệ thống phòng không và an ninh nội bộ hoạt động ra sao. Cấm vận của Mỹ là mối đe dọa lớn," cô nói, tay chỉ vào một dãy camera giám sát được lắp đặt quanh công trường.
Nam, tự tin đáp lại: "Chúng tôi đã triển khai hệ thống phòng không S-400 từ Nga, với các trạm radar và tên lửa đất đối không bao quanh Busan. Lực lượng an ninh quốc gia, được huấn luyện bởi các cố vấn Nga, sẽ bảo vệ nhà máy 24/7. Ngoài ra, tôi đã ra lệnh lắp đặt hệ thống điện mặt trời và tua-bin gió tại Haeundae, đảm bảo nguồn điện ổn định ngay cả trong trường hợp bị cắt nguồn từ bên ngoài." Maria, nghe vậy, gật đầu hài lòng, nhưng vẫn yêu cầu Anastasia kiểm tra kỹ lưỡng các báo cáo kỹ thuật mà Nam cung cấp. "Nếu các con số khớp với thực tế, đây có thể là một cơ hội lớn," cô nói, ánh mắt sáng lên khi nghĩ đến tiềm năng mở rộng Sugarpova và Therabody tại một thị trường mới.
Nam, đứng bên cạnh Maria, không thể không để ý đến vẻ đẹp của cô. Dáng vẻ cao ráo, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng, và sự tự tin trong từng cử chỉ khiến cậu nhớ đến Im Se-ryung, nhưng Maria mang một sức hút khác biệt, kết hợp giữa sự mạnh mẽ của một vận động viên và sự sắc sảo của một doanh nhân. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng kìm nén những suy nghĩ ấy, tập trung vào mục tiêu lớn hơn: cứu Ri Sol-ju và xây dựng một Triều Tiên thịnh vượng. Cậu dẫn Maria xuống đài quan sát, tiếp tục giới thiệu về khu vực lưu trữ nguyên liệu và hệ thống xử lý nước thải hiện đại, nhấn mạnh cam kết của Triều Tiên về sản xuất bền vững.
Khi Nam và Maria đang đứng gần một dãy giàn giáo, thảo luận về lịch trình hoàn thành nhà máy dự kiến vào cuối năm 2018, một âm thanh chói tai bất ngờ vang lên từ bầu trời. Một đội sáu chiếc F-22 Raptor của Mỹ, xuất phát từ căn cứ không quân Kadena ở Okinawa, Nhật Bản, xuất hiện trên không phận Busan mà không có bất kỳ cảnh báo nào. Hệ thống radar S-400 của Triều Tiên, dù tiên tiến, không kịp phát hiện do các máy bay F-22 sử dụng công nghệ tàng hình, khiến chúng gần như vô hình trước radar. Những quả bom thông minh GBU-39 SDB được thả xuống với độ chính xác chết người, nhắm vào công trường để phá hủy cơ sở hạ tầng kinh tế của Triều Tiên, nhằm gia tăng áp lực cấm vận và làm suy yếu chính quyền Nam.
Tiếng nổ đầu tiên rung chuyển mặt đất, làm các giàn giáo rung lắc dữ dội, như thể một trận động đất đang ập đến. Nam, phản xạ nhanh, hét lên: "Nằm xuống, Sharapova!" và kéo Maria xuống một góc khuất dưới dãy giàn giáo, cố che chắn cho cô bằng cơ thể mình. Anastasia, đứng cách đó vài mét, bị một mảnh thép văng trúng vai, ngã xuống và được một vệ binh kéo đi tìm nơi trú ẩn. Một quả bom thứ hai trúng ngay khu vực trung tâm công trường, làm các cột thép cao chót vót đổ sập, những khối bê tông nặng hàng tấn vỡ vụn, tạo nên một đám mây bụi mù mịt bao phủ toàn bộ khu vực. Đài quan sát tạm thời, nơi Nam và Maria vừa đứng, không chịu nổi lực tác động, sụp xuống như một lâu đài cát, kéo cả hai vào một đống đổ nát.
Khói bụi dày đặc, mùi kim loại cháy và bê tông vỡ bao trùm không gian. Tiếng còi báo động từ các trạm an ninh vang lên từ xa, hòa lẫn với tiếng la hét của công nhân và tiếng động cơ của các xe cứu hộ đang cố tiếp cận. Nam tỉnh dậy trong bóng tối, cảm thấy một vết cắt sâu trên cánh tay trái, máu rỉ ra thấm ướt lớp áo vest đen, khiến cậu nhăn mặt vì đau. Cậu nhận ra mình đang bị kẹt trong một không gian chật hẹp, với những khối bê tông và thanh thép vây quanh, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len qua các khe hở nhỏ. Maria, nằm ngay bên cạnh, ho sặc sụa, khuôn mặt thanh tú lấm lem bụi, mái tóc vàng rối bù, nhưng may mắn không bị thương nặng, chỉ có vài vết trầy trên cánh tay và chân do mảnh vụn văng vào.
"Chủ tịch Nam, anh ổn chứ?" Maria hỏi, giọng run rẩy nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của một người từng đối mặt với áp lực trên sân quần vợt. Cô cố ngồi dậy, nhưng không gian chật hẹp khiến cô chỉ có thể dựa lưng vào một khối bê tông. Nam, thở hổn hển, kiểm tra cơ thể mình, nhận ra ngoài vết cắt trên tay, cậu còn bị một vết bầm lớn ở vai do va chạm. "Tôi ổn, nhưng cô thì sao? Có đau ở đâu không?" cậu hỏi, ánh mắt lo lắng quét qua người Maria. Cô lắc đầu, lau bụi khỏi mặt, đáp: "Tôi không sao, chỉ bị trầy xước. Nhưng chúng ta bị kẹt rồi. Làm sao để thoát ra?"
Nam, cố gắng giữ bình tĩnh, dùng tay đào qua đống gạch vụn, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng các khối bê tông nặng hàng tấn đã chặn hoàn toàn lối thoát. Cậu lấy điện thoại từ túi áo, một chiếc Samsung được cung cấp bởi quân đội Triều Tiên, nhưng màn hình hiển thị không có tín hiệu, và pin chỉ còn 10%. Maria, với kinh nghiệm của một vận động viên từng đối mặt với những tình huống căng thẳng, bắt đầu tìm kiếm các khe hở trong đống đổ nát, dùng tay đẩy những mảnh vụn nhỏ để tạo không gian. "Chúng ta cần giữ sức," cô nói, giọng kiên định. "Lực lượng cứu hộ sẽ tìm thấy chúng ta, nhưng chúng ta phải sống sót cho đến lúc đó."
Trong không gian ngột ngạt, với nhiệt độ tăng dần do sức nóng của mùa hè và khói bụi, Nam và Maria ngồi sát nhau, vai kề vai, cố gắng ổn định nhịp thở. Nam cảm thấy trái tim đập nhanh, không chỉ vì nguy hiểm mà còn vì sự gần gũi với Maria. Dáng vẻ của cô, dù lấm lem bụi, vẫn toát lên một sức hút khó cưỡng, từ mái tóc vàng rối bù đến ánh mắt xanh kiên cường. Cậu nghĩ về Ri Sol-ju, về Tập Minh Trạch đang bị giam giữ, và về ván cờ quyền lực mà mình đang chơi. Maria, nhận ra sự căng thẳng của Nam, đặt tay lên vai cậu, giọng nhẹ nhàng: "Chủ tịch Nam, chúng ta sẽ thoát ra. Tôi đã vượt qua nhiều trận đấu khó khăn, và đây chỉ là một thử thách khác."
Nam nhìn Maria, ánh mắt cậu phức tạp, vừa ngưỡng mộ sự kiên cường của cô, vừa bị cuốn hút bởi vẻ đẹp không phai mờ ngay cả trong tình huống sinh tử. Trong đống đổ nát, giữa lằn ranh sống và chết, Nam và Maria bị mắc kẹt, không biết liệu lực lượng cứu hộ có đến kịp hay không. Ngoài kia, cuộc không kích của Mỹ đã làm rung chuyển bán đảo Triều Tiên, đẩy Cộng hòa Nhân dân Thống nhất vào một cơn bão mới, trong khi Nam, với trái tim đầy mâu thuẫn, đối mặt với thử thách lớn nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro