Chương 47: Maria Sharapova

Ngày thứ hai bị mắc kẹt trong đống đổ nát của công trường nhà máy tại khu công nghiệp Haeundae, Busan, Nam và Maria Sharapova chìm trong một bầu không khí lúng túng, nặng nề, như thể những khối bê tông khổng lồ xung quanh không chỉ giam cầm cơ thể họ mà còn đè nặng lên tâm trí, bóp nghẹt mọi nỗ lực để trở lại trạng thái bình thường. Khoảnh khắc thân mật bất ngờ đêm trước, khi cả hai để dục vọng lấn át trong cái lạnh buốt giá, để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa, như một vết sẹo vô hình khắc sâu vào tâm hồn, khiến mỗi ánh mắt, mỗi cử động đều trở nên ngập ngừng, đầy ý nghĩa. Maria, ngồi co ro trong một góc nhỏ của không gian chật hẹp, cố gắng giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp của một nhà đầu tư quốc tế, người từng đối mặt với áp lực trên sân quần vợt và thương trường. Mái tóc vàng óng ánh, thường được buộc cao gọn gàng trong những trận đấu tại Wimbledon hay Roland Garros, giờ rối bù, vài lọn tóc bết lại vì mồ hôi và bụi đất, dính chặt lên gò má lấm lem, tạo thành những đường nét ngẫu nhiên nhưng quyến rũ. Dù vậy, vẻ đẹp kiêu sa của cô vẫn không hề suy giảm – đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự sắc sảo, đôi môi mọng dù nhợt nhạt vì lạnh, và thân hình cao 1m88 đầy sức sống của một cựu vận động viên từng thống trị thế giới quần vợt, với đường cong hoàn hảo dù bị che phủ bởi bộ suit công sở rách rưới, vải rách ở vai và đùi để lộ làn da trắng mịn, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt len qua khe hở. Cô tập trung vào việc kiểm tra các khe hở trong đống bê tông, dùng móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng cào nhẹ vào những vết nứt, từng động tác chậm rãi, như thể đang cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, một dấu hiệu của đội cứu hộ, nhưng ánh mắt cô cố ý tránh chạm vào Nam, như thể sợ rằng một cái nhìn sẽ làm sống lại ký ức về sự gần gũi không mong muốn đêm trước, khi cơ thể họ hòa quyện trong cơn bão cảm xúc, hơi ấm của họ chống lại cái lạnh chết người.

Nam, dù vẫn mang phong thái quyền lực của một lãnh đạo đã thống nhất bán đảo Triều Tiên, cảm thấy trái tim mình bị giằng xé dữ dội bởi cảm giác tội lỗi và dục vọng. Hình ảnh Ri Sol-ju, người phụ nữ cậu yêu sâu sắc, với nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp, và giọng nói nhẹ nhàng từng an ủi cậu trong những ngày khó khăn, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, xen lẫn hình ảnh Kim Ju-ae, cô con gái nhỏ với đôi mắt ngây thơ hỏi: "Bố ơi, khi nào mẹ về?" Cảm giác tội lỗi như một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng cậu, mỗi nhịp đập của trái tim như nhắc nhở cậu về những lần cậu đã đánh mất nhân tính trên hành trình quyền lực này, từ việc bắt cóc Tập Minh Trạch đến khoảnh khắc không kiềm chế được với Maria. Nhưng khi nhìn Maria – với làn da trắng mịn lộ ra qua lớp áo suit rách ở vai và đùi, đường cong cơ thể hoàn hảo dù lấm lem bụi đất, bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở, và ánh mắt sắc sảo nhưng đầy mệt mỏi – dục vọng trong cậu lại trỗi dậy, như một ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào, thiêu đốt lý trí của cậu. Cậu cố gắng phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng, giọng trầm, ngập ngừng, như thể đang đấu tranh với chính mình: "Cô Sharapova, cô... có ổn không? Chúng ta cần giữ sức để chờ đội cứu hộ đến. Cái lạnh và đói sẽ không tha cho chúng ta, và tôi... tôi không muốn để cô gặp nguy hiểm."

Maria, ngẩng lên từ đống đổ nát, ánh mắt thoáng chút bối rối, như thể bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ sâu thẳm. "Tôi ổn, Chủ tịch Nam," cô đáp, giọng nhỏ nhưng kiên định, cố gắng lấy lại vẻ tự tin của một người từng đối mặt với áp lực trước hàng triệu khán giả trên sân quần vợt. "Nhưng pin điện thoại của tôi đã cạn từ sáng, và tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. Anh có chắc đội cứu hộ sẽ đến kịp không? Tôi... tôi không muốn nghĩ đến điều tệ nhất, nhưng tôi đang lo cho đội ngũ của mình, cho Alexander..." Giọng cô lạc đi, lộ ra sự lo lắng hiếm thấy ở một người từng giữ vững tinh thần thép trong những trận đấu căng thẳng tại Australian Open hay French Open. Nam, cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của cô, lấy từ túi áo vest một thanh năng lượng cuối cùng, bẻ đôi một cách cẩn thận, từng mảnh vỡ rơi xuống tay cậu như một lời nhắc nhở về tình huống khắc nghiệt. "Ăn đi, cô cần năng lượng để cầm cự," cậu nói, ánh mắt thoáng chút quan tâm nhưng không giấu được sự phức tạp, như thể đang đấu tranh giữa vai trò lãnh đạo và những cảm xúc không thể kiểm soát. Ngón tay Maria vô tình chạm vào tay Nam khi nhận thanh năng lượng, một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến cả hai giật mình, như một luồng điện chạy qua cơ thể, làm sống lại ký ức về sự tiếp xúc đêm trước, khi hơi ấm cơ thể họ hòa quyện trong cái lạnh buốt giá, khi dục vọng đã vượt qua lý trí.

Cả hai tiếp tục tìm cách đào bới các mảnh vỡ, nhưng những khối bê tông và thép nặng hàng tấn không thể di chuyển bằng sức người. Nam dùng một thanh thép gãy để cạy các khe hở, mồ hôi chảy dài trên trán, cơ bắp căng lên qua lớp áo vest rách, lộ ra làn da rám nắng và những vết sẹo nhỏ từ những năm tháng đấu tranh, từ những ngày cậu còn là một sinh viên quốc tế đến khi trở thành lãnh đạo tối cao. Maria, với kinh nghiệm của một vận động viên từng chịu đựng áp lực trong các trận đấu Grand Slam, cố gắng giữ bình tĩnh, dùng đôi tay thon dài kiểm tra từng góc nhỏ, móng tay cô cào vào bê tông, để lại những vết xước mờ, như một dấu hiệu của sự kiên trì dù tuyệt vọng. Cô thì thầm với chính mình, như để tự trấn an: "Chỉ cần tìm được một khe hở... chỉ cần một tín hiệu..." Tiếng radio yếu ớt từ đội cứu hộ vang lên qua một khe hở nhỏ, giọng đại tá Choe Yong-min đầy lo lắng: "Thưa Chủ tịch, chúng tôi đã xác định vị trí ngài và cô Sharapova, nhưng đống đổ nát quá phức tạp. Cần ít nhất ba ngày để giải cứu an toàn, có thể lâu hơn nếu có dư chấn. Xin ngài giữ sức!" Nam, thở hổn hển, đáp lại qua khe hở: "Làm nhanh nhất có thể, Choe. Đảm bảo an ninh khu vực và không để thông tin lọt ra ngoài! Cô Sharapova là khách quý, không được để cô ấy gặp nguy hiểm!" Maria, nghe tin, cúi đầu, đôi tay siết chặt, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng xen lẫn tuyệt vọng, không chỉ vì tình huống nguy hiểm mà còn vì sự gần gũi không mong muốn với Nam trong không gian chật hẹp này, nơi mỗi hơi thở, mỗi chuyển động đều như nhắc nhở về sự mong manh của họ giữa lằn ranh sinh tử.

Khi mặt trời lặn, bầu trời Busan chìm vào bóng tối dày đặc, nhiệt độ giảm xuống dưới 2 độ C, lạnh hơn nhiều so với đêm trước, như thể mùa đông khắc nghiệt đã bất ngờ ập đến giữa tháng sáu. Gió lạnh từ biển thổi qua các khe hở của đống đổ nát, mang theo hơi ẩm mặn mà, khiến không gian chật hẹp trở thành một lồng đá băng giá, lạnh buốt đến thấu xương. Maria, trong bộ suit công sở mỏng manh, giờ đã rách thêm ở tay áo, vai, và đùi, bắt đầu run rẩy dữ dội, răng cô va vào nhau lập cập, tạo thành những âm thanh nhỏ, lanh lảnh trong không gian tĩnh lặng. Làn da trắng mịn của cô, thường được chăm sóc kỹ lưỡng với các sản phẩm cao cấp như Supergoop, giờ tái nhợt vì lạnh, nổi da gà khắp cánh tay và đùi, và hơi thở cô tạo thành những làn khói trắng dày đặc trong không khí. Môi cô, thường đỏ mọng và được tô điểm cẩn thận, giờ tím tái, run run, và đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự mệt mỏi xen lẫn sợ hãi, như một vận động viên từng bất bại nay đối mặt với một trận đấu không thể thắng. Đôi tay cô ôm chặt lấy thân mình, cố gắng giữ chút hơi ấm, nhưng cái lạnh như xuyên qua da thịt, khiến cô rùng mình liên tục, cơ thể cô co lại như một chú mèo con trong cơn bão.

Nam, dù cũng cảm thấy cái lạnh thấm sâu vào xương, cơ thể cậu run lên từng cơn, nhận ra rằng nếu không hành động ngay, cả hai có thể bị hạ thân nhiệt, một nguy cơ chết người trong tình huống này. Cậu nhìn Maria, ánh mắt thoáng chút lo lắng chân thành, nhưng không thể che giấu dục vọng đang âm ỉ trong lòng, như một ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy. "Cô Sharapova, đêm nay lạnh hơn hôm qua nhiều," Nam nói, giọng trầm, sâu lắng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như thể muốn xuyên thấu tâm hồn cô. "Chúng ta phải ôm nhau để giữ ấm. Nếu không, chúng ta sẽ không qua nổi đêm nay. Tôi... tôi không muốn mất cô, không phải ở đây, không phải như thế này." Lời nói của cậu, dù chân thành, mang theo một âm hưởng phức tạp, như thể vừa là lời cam kết của một lãnh đạo vừa là sự thú nhận của một người đàn ông đang đấu tranh với bản năng. Maria, khuôn mặt tái nhợt, ngập ngừng nhìn Nam, đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự ái ngại, như thể đang đứng trước một ngã rẽ nguy hiểm. Cô biết cái lạnh đang đe dọa tính mạng, nhưng ký ức về khoảnh khắc thân mật đêm trước khiến cô sợ hãi rằng sự gần gũi này sẽ dẫn đến điều không thể kiểm soát. Cô cắn môi, đôi môi run run, suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt dao động giữa lý trí và sự bất an. "Được rồi, Chủ tịch Nam..." cô thì thầm, giọng lạc đi vì lạnh và sự lo lắng, "nhưng chỉ để giữ ấm. Tôi tin anh sẽ... giữ đúng giới hạn. Tôi có hôn thê, anh biết đấy. Alexander... anh ấy đang chờ tôi ở New York." Lời nhắc nhở về Alexander Gilkes, người đàn ông cô đính hôn, như một nỗ lực cuối cùng để giữ lý trí, nhưng giọng cô run rẩy, như thể cô cũng đang đấu tranh với chính mình, với sự rạo rực đang âm thầm trỗi dậy trong cơ thể.

Nam gật đầu, ánh mắt cậu thoáng chút tội lỗi khi nhớ đến Ri Sol-ju, người phụ nữ cậu đã thề sẽ mang về bằng mọi giá, nhưng dục vọng trong cậu đã bắt đầu bùng cháy, như một ngọn lửa được tiếp thêm nhiên liệu bởi sự gần gũi sắp tới. Cậu kéo Maria vào lòng, ôm chặt cô trong không gian chật hẹp, cơ thể cậu áp sát vào cô, ngực cậu ép vào bầu ngực căng tròn của cô, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, mang theo mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với bụi đất và sự căng thẳng của hai ngày bị mắc kẹt. Maria, dù cố giữ khoảng cách, không thể tránh được sự tiếp xúc gần gũi, và hơi ấm từ cơ thể Nam khiến cô dần ngừng run, đôi tay cô vô thức đặt lên vai cậu, ngón tay bấu nhẹ vào lớp áo vest rách, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới, như một điểm tựa trong cơn bão lạnh giá. Cả hai ngồi sát nhau, lưng tựa vào một tấm bê tông lạnh lẽo, chân đan xen trong không gian chỉ vừa đủ cho hai người, đầu gối họ chạm nhau, tạo ra những rung động nhỏ, như những gợn sóng lan tỏa trong lòng cả hai. Nam, cảm nhận được cơ thể mềm mại của Maria qua lớp vải mỏng, không thể kiềm chế được sự cương cứng, dương vật cậu đội lên qua lớp quần, cọ sát vào háng Maria qua lớp vải suit rách, khiến cô rùng mình, đôi mắt mở to vì bất ngờ, khuôn mặt đỏ bừng dù trong cái lạnh giá. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, ngực cô phập phồng nhanh hơn, và đôi tay cô siết chặt hơn vào vai Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, để lại những vết đỏ mờ, như một dấu hiệu của sự đấu tranh nội tâm giữa lý trí và bản năng.

Sự tiếp xúc cơ thể, dù bắt đầu với mục đích sinh tồn, nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, trở thành một cơn bão cảm xúc không thể kìm hãm, như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội giữa cái lạnh buốt giá, thiêu đốt mọi rào cản của lý trí. Nam, vô thức, để tay lướt chậm rãi qua lưng Maria, cảm nhận đường cong hoàn hảo của cô, từ bờ vai thon thả, nơi làn da mịn màng lộ ra qua lớp áo suit rách, xuống eo thon gọn, nơi cậu có thể cảm nhận được từng nhịp thở gấp gáp của cô, mỗi nhịp như một lời mời gọi vô hình. Ngón tay cậu vuốt ve nhẹ nhàng, từng cử động chậm rãi, đầy ý đồ, như thể đang khám phá một tác phẩm nghệ thuật quý giá, mỗi đường nét được khắc họa rõ ràng trong tâm trí cậu. Tay cậu dừng lại ở eo cô, siết nhẹ, cảm nhận sự mềm mại và sức sống của cơ thể cô, như một ngọn lửa ấm áp giữa không gian lạnh lẽo. Rồi ngón tay cậu trượt xuống, chạm vào mép vải rách của chiếc quần suit, nơi làn da đùi cô lộ ra, ấm nóng và mịn màng dù lấm lem bụi đất, khiến Nam cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, trái tim cậu đập nhanh hơn, như muốn phá vỡ lồng ngực.

Maria, dù cố giữ vẻ cứng rắn của một vận động viên từng đối mặt với áp lực trước hàng triệu khán giả, không thể ngăn được sự run rẩy, không chỉ vì lạnh mà còn vì sự kích thích bất ngờ. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn, ngực cô phập phồng, ép chặt vào ngực Nam, và đôi tay cô bấu chặt vào vai cậu, móng tay cắm sâu vào da, để lại những vết đỏ rực, như một dấu hiệu của sự đấu tranh nội tâm. Cô, vô thức, cọ sát vào Nam, hông cô nhẹ nhàng di chuyển, chạm vào dương vật cương cứng của cậu qua lớp quần, mỗi cử động chậm rãi nhưng đầy sức mạnh, như thể cơ thể cô đang đáp lại một cách bản năng, bất chấp lý trí đang cố gắng níu giữ. "Chủ tịch Nam..." cô thì thầm, giọng lạc đi, vừa là lời cảnh báo vừa là sự đầu hàng trước cảm giác rạo rực đang trỗi dậy trong lòng. Đôi mắt xanh thẳm của cô ánh lên sự giằng xé, như thể lý trí đang cố níu giữ cô trước cơn sóng dục vọng, nhưng cơ thể cô đã bắt đầu phản bội, hông cô nhích gần hơn, chạm vào Nam, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn, ngực cô phập phồng nhanh hơn, như một nhịp điệu hòa quyện với nhịp thở của Nam.

Nam, không đáp, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt cậu lóe lên dục vọng mãnh liệt, như một con thú săn mồi bị kìm nén quá lâu, nay được thả tự do trong không gian chật hẹp này. Trong cơn say mê, cậu chậm rãi kéo khóa quần của mình xuống, từng tiếng kéo khóa vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời tuyên bố của dục vọng. Dương vật cậu, cương cứng, mạch máu nổi rõ, lộ ra trước mắt Maria, khiến cô giật mình, đôi mắt mở to, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu nhẹ nhàng kéo quần Maria xuống, từng động tác chậm rãi, như thể đang kéo dài khoảnh khắc này, để lộ cơ thể cô dưới ánh sáng yếu ớt len qua khe hở của đống đổ nát. Làn da trắng mịn của Maria, dù lấm lem bụi, vẫn toát lên vẻ đẹp quyến rũ, bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, núm vú săn lại vì lạnh và kích thích, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt, và vùng âm đạo ướt át, lấp lánh như một viên ngọc quý, như một lời mời gọi không lời, khiến Nam cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, trái tim cậu đập mạnh, như muốn phá vỡ lồng ngực.

Maria, ban đầu bị bất ngờ, thốt lên: "Không, Nam, chúng ta không thể... tôi có hôn thê... Alexander..." nhưng giọng cô yếu ớt, bị cắt ngang khi Nam cúi xuống, hôn lên môi cô, một nụ hôn mãnh liệt, đầy khao khát, lưỡi cậu chậm rãi khám phá khoang miệng cô, mang theo vị mặn của mồ hôi, bụi đất, và sự căng thẳng của hai ngày bị mắc kẹt. Nụ hôn kéo dài, sâu sắc, như thể cả hai đang cố hòa quyện vào nhau để quên đi cái lạnh và nguy hiểm xung quanh. Môi Nam trượt xuống, hôn lên cổ cô, cảm nhận mạch đập nhanh của cô, mỗi nhịp đập như một lời nhắc nhở về sự sống đang chảy trong cơ thể cô. Rồi cậu hôn xuống xương quai xanh, nơi làn da cô mịn màng như lụa, mỗi nụ hôn như một dấu ấn nóng bỏng, khiến Maria rên khẽ, cơ thể cô cong lên, hông cô vô thức nhích gần hơn vào Nam. Tay cậu lướt qua bầu ngực cô, ngón tay kích thích núm vú qua lớp áo lót mỏng, từng cử động chậm rãi, xoay tròn, như một điệu vũ đầy mê hoặc, khiến Maria rên to hơn, tiếng rên của cô như một lời thú nhận không lời, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam. Ngón tay cậu tiếp tục trượt xuống, chậm rãi xoa bóp vùng âm đạo, cảm nhận sự ướt át và ấm nóng, mỗi cử động nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ, như một nghệ sĩ đang vẽ nên một bức tranh dục vọng, khiến Maria run rẩy, đôi tay cô bấu chặt vào vai Nam, móng tay cắm sâu hơn, để lại những vết hằn đỏ rực trên da cậu, như một dấu ấn của sự hòa quyện.

Nam, không dừng lại, chậm rãi nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như muốn cảm nhận từng centimet của cơ thể cô, từng nhịp điệu như một bản nhạc chậm rãi, đầy cảm xúc, kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận. Mỗi chuyển động của cậu đều được tính toán, chậm rãi, như thể đang kéo căng thời gian, khiến Maria rên lên, tiếng rên của cô hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam, vang vọng trong không gian chật hẹp, như một bản giao hưởng của dục vọng. Cậu dừng lại sau mỗi cú thúc, cảm nhận sự co bóp của âm đạo cô, như một lời đáp trả từ cơ thể cô, khiến cậu rùng mình vì khoái cảm. Maria, dù ban đầu phản kháng, nhanh chóng bị cuốn theo nhịp điệu, hông cô nhấp nhô theo từng cú thúc của Nam, cơ thể cô đáp lại một cách bản năng, đôi tay cô trượt xuống lưng cậu, móng tay cào nhẹ, để lại những vệt dài trên da, như một dấu ấn của sự hòa quyện. Nam, cảm nhận được sự đáp ứng của cô, tăng nhịp độ một chút, nhưng vẫn giữ sự kiểm soát, mỗi cú thúc sâu hơn, mạnh hơn, như muốn chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô, khiến Maria rên to hơn, tiếng rên của cô như một lời thú nhận không lời, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp của Nam, như một bản nhạc không bao giờ kết thúc.

Cả hai, bị cuốn vào cơn bão cảm xúc, đạt cực khoái nhiều lần, mỗi lần là một đợt sóng khoái cảm mãnh liệt, khiến cơ thể họ run lên trong sự hòa quyện, như hai ngọn lửa bùng cháy giữa cái lạnh giá. Nam, trong khoảnh khắc cao trào, xuất tinh, ngập tràn trong âm hộ Maria, cảm giác nóng bỏng khiến cả hai rùng mình, hơi thở hòa quyện trong không khí lạnh giá, như một sự hòa quyện hoàn hảo giữa hai cơ thể. Cậu vẫn để dương vật ngâm trong cô, không rút ra, như muốn kéo dài sự kết nối này, ôm chặt Maria, cơ thể cậu ép sát vào cô, ngực cậu phập phồng áp vào ngực cô, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, mang theo mùi mồ hôi và dục vọng. Maria, khuôn mặt đỏ bừng, nhắm mắt, cố che giấu sự xấu hổ và cảm giác phức tạp, đôi tay cô vẫn bám chặt vào Nam, ngón tay vuốt ve lưng cậu, như một cử chỉ vô thức của sự chấp nhận trong khoảnh khắc mong manh này. Tiếng rên của cô, giờ đã yếu đi, hòa lẫn với nhịp thở chậm rãi của Nam, tạo thành một bản giao hưởng của dục vọng và kiệt sức, như một bài ca của sự sống giữa lằn ranh sinh tử.

Nam, ánh mắt lộ chút tội lỗi khi nghĩ đến Ri Sol-ju, thì thầm: "Cô Sharapova, tôi... tôi không thể kiềm chế. Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ sống sót, tôi hứa với cô." Giọng cậu lạc đi, như thể đang xin lỗi cả Maria, Ri Sol-ju, và chính mình, như một người đàn ông bị mắc kẹt giữa quyền lực, dục vọng, và tình yêu. Maria, không đáp, chỉ thở dài, hơi thở cô vẫn gấp gáp, cơ thể vẫn áp sát vào Nam để giữ ấm, đôi tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, như một cử chỉ vô thức của sự an ủi trong sự hỗn loạn. Cả hai, kiệt sức sau những giờ căng thẳng và sự bùng nổ cảm xúc, chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể hòa quyện trong không gian lạnh giá, tiếng gió rít qua đống đổ nát là âm thanh duy nhất còn lại, như một lời nhắc nhở về sự mong manh của họ giữa lằn ranh sinh tử.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro