Chương 56: Đề nghị đàm phán

Vào cuối tháng 7 năm 2017, cuộc chiến tranh toàn diện giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc đã đẩy cả hai cường quốc vào một vòng xoáy hỗn loạn, với những hậu quả tàn khốc lan rộng khắp khu vực châu Á-Thái Bình Dương và xa hơn nữa. Các thành phố lớn của Trung Quốc, như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, và Thẩm Quyến, chìm trong khói lửa từ các cuộc không kích chính xác của máy bay F-35 Lightning II và F-22 Raptor của Mỹ, được phóng từ các căn cứ ở Nhật Bản (Yokota) và Guam (Andersen). Những tòa nhà chọc trời từng là biểu tượng của sự phát triển kinh tế Trung Quốc giờ đây chỉ còn là những đống đổ nát, với các khu tài chính như Lujiazui ở Thượng Hải bị phá hủy gần như hoàn toàn. Hình ảnh từ vệ tinh, được truyền thông quốc tế như CNN và BBC phát sóng liên tục, cho thấy những cột khói đen bốc cao hàng trăm mét, xen lẫn tiếng còi báo động và sự hoảng loạn của dân chúng.

Trung Quốc, không chịu khuất phục, đáp trả bằng các cuộc tấn công quy mô lớn vào các mục tiêu chiến lược của Mỹ. Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ, từng là biểu tượng của sức mạnh hải quân, chịu tổn thất nghiêm trọng khi hai tàu sân bay, USS Carl Vinson và USS Ronald Reagan, bị đánh chìm bởi tên lửa đạn đạo chống hạm Đông Phong-21D, được phóng từ các căn cứ ở Quảng Đông và Phúc Kiến. Các căn cứ Mỹ tại Guam và Hawaii bị đặt trong tình trạng báo động đỏ, với các cuộc không kích liên tiếp từ máy bay ném bom J-20 của Trung Quốc và các tàu ngầm lớp Type 094 mang tên lửa hạt nhân. Mỹ, dù vẫn duy trì ưu thế về không quân, bị phân tán nguồn lực nghiêm trọng, với các đơn vị hải quân và không quân phải đồng thời đối phó với các cuộc tấn công ở Biển Đông, biển Hoa Đông, và các phong trào ly khai được Trung Quốc kích động ở Hawaii và Puerto Rico.

Trong bối cảnh này, Mỹ không còn đủ khả năng để hỗ trợ Nhật Bản tái chiếm Okinawa, hòn đảo chiến lược bị Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, dưới sự lãnh đạo táo bạo của Nam, chiếm đóng trong một chiến dịch chớp nhoáng chỉ vài ngày trước. Các căn cứ quân sự lớn của Mỹ tại Okinawa, bao gồm Kadena Air Base – nơi trú đóng của hơn 20.000 quân nhân và hàng trăm máy bay chiến đấu – và Camp Butler – trung tâm của lực lượng lính thủy đánh bộ – đã bị lực lượng Triều Tiên vô hiệu hóa hoàn toàn. Hệ thống phòng không S-400, được Nga cung cấp và triển khai quanh các thành phố Naha, Uruma, và Ginowan, tạo thành một lá chắn gần như bất khả xâm phạm, khiến các nỗ lực không kích của Mỹ từ căn cứ Yokota trở nên vô hiệu. Lá cờ đỏ sao vàng của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, với thiết kế đơn giản nhưng đầy biểu tượng, tung bay kiêu hãnh tại tòa thị chính Naha, trở thành một tuyên ngôn mạnh mẽ về sự thất bại của Mỹ và Nhật Bản trong việc bảo vệ lãnh thổ chiến lược này.

Tại Nhật Bản, sự mất mát của Okinawa gây ra một cơn địa chấn chính trị và xã hội. Thủ tướng Shinzo Abe, người đã xây dựng sự nghiệp dựa trên chính sách đối ngoại cứng rắn và liên minh chặt chẽ với Mỹ, đối mặt với áp lực chưa từng có từ công chúng và các đối thủ chính trị. Các cuộc biểu tình quy mô lớn nổ ra tại Tokyo, Osaka, Yokohama, và Fukuoka, với hàng chục nghìn người dân đổ xuống đường phố, giơ cao biểu ngữ với dòng chữ "Lấy lại Okinawa!" và "Mỹ đã bỏ rơi chúng ta!". Các nhóm cực hữu, vốn từ lâu bất mãn với sự hiện diện quân sự của Mỹ tại Nhật Bản, tổ chức các cuộc tuần hành riêng, kêu gọi chính phủ "giải phóng Okinawa bằng chính sức mạnh của Nhật Bản." Truyền thông Nhật Bản, từ NHK đến Yomiuri Shimbun và Asahi Shimbun, liên tục đưa tin về sự kiện, gọi đây là "cuộc khủng hoảng quốc gia nghiêm trọng nhất kể từ khi Nhật Bản thua Thế chiến II." Hình ảnh lá cờ Triều Tiên tại Naha được phát đi khắp thế giới, làm dấy lên cảm giác nhục nhã trong lòng người dân Nhật Bản.

Trong Quốc hội Nhật Bản, các nghị sĩ từ Đảng Dân chủ Tự do (LDP) của Shinzo Abe và các đảng đối lập như Đảng Dân chủ lập hiến (CDP) tổ chức các phiên tranh luận khẩn cấp. Các nghị sĩ đối lập chỉ trích chính sách phụ thuộc quá mức vào Mỹ, với nghị sĩ Yukio Edano của CDP tuyên bố tại một phiên họp: "Liên minh Mỹ-Nhật đã thất bại trong việc bảo vệ lãnh thổ của chúng ta. Thủ tướng Abe phải chịu trách nhiệm vì đã đặt niềm tin mù quáng vào Washington." Trong khi đó, các thành viên cực hữu trong LDP thúc đẩy việc sửa đổi Hiến pháp Hòa bình, cụ thể là Điều 9, để cho phép Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF) triển khai các chiến dịch tấn công nước ngoài nhằm tái chiếm Okinawa. Tuy nhiên, với sức mạnh quân sự hạn chế của JSDF – gồm 250.000 quân nhân, 50 tàu khu trục lớp Atago và Kongo, cùng khoảng 200 máy bay F-15J – Nhật Bản không thể đơn phương đối đầu với lực lượng Triều Tiên, vốn được Nga hậu thuẫn với vũ khí hiện đại và chiến thuật tinh vi.

Shinzo Abe, trong một bài phát biểu được truyền hình trực tiếp từ văn phòng Thủ tướng tại khu Nagatacho, Tokyo, cố gắng xoa dịu công chúng: "Nhật Bản cam kết làm mọi thứ trong khả năng để khôi phục chủ quyền tại Okinawa. Chúng tôi sẽ phối hợp với các đồng minh và tìm kiếm giải pháp ngoại giao để tránh xung đột thêm. Người dân Nhật Bản, xin hãy đoàn kết trong thời điểm khó khăn này." Tuy nhiên, lời kêu gọi của ông chỉ làm tăng thêm sự bất mãn, khi các cuộc thăm dò của Mainichi Shimbun cho thấy tỷ lệ ủng hộ của Abe giảm xuống mức thấp kỷ lục 28%. Với sức ép từ công chúng và sự bất lực của Mỹ, Abe quyết định rằng con đường duy nhất để giải quyết khủng hoảng là thông qua đàm phán với Nam, lãnh đạo của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên.

Ngày 20 tháng 7, Shinzo Abe gửi một thông điệp chính thức đến Nhà Xanh ở Seoul, trụ sở trung tâm của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, đề nghị tổ chức một cuộc đàm phán cấp cao để giải quyết khủng hoảng Okinawa. Thông điệp được chuyển qua một kênh liên lạc mã hóa, do đại sứ Nhật Bản tại Hàn Quốc trước chiến tranh, hiện đang làm việc tại một văn phòng liên lạc tạm thời ở Bắc Kinh, đảm nhiệm. Nội dung thông điệp dài ba trang, viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Hàn, nhấn mạnh sự cần thiết của một giải pháp hòa bình để tránh leo thang xung đột trong khu vực. Abe đề xuất một cuộc gặp tại một địa điểm trung lập, có thể là Bắc Kinh, Vladivostok, hoặc thậm chí Singapore, với sự tham gia của các quan chức cấp cao từ Bộ Ngoại giao Nhật Bản, bao gồm Thứ trưởng Ngoại giao Takeo Akiba, và Hội đồng Cách mạng Nhân dân của Triều Tiên. Thông điệp cũng cam kết rằng Nhật Bản sẵn sàng thảo luận về các điều khoản kinh tế, bao gồm việc nới lỏng cấm vận đối với Triều Tiên để đổi lấy việc rút quân khỏi Okinawa.

Nam nhận được thông điệp trong phòng hội nghị chính của Nhà Xanh, một không gian rộng lớn với những bức tường được trang trí bằng cờ Triều Tiên, bản đồ bán đảo thống nhất, và các bức tranh tuyên truyền ca ngợi sự lãnh đạo của Nam. Cậu ngồi ở đầu bàn hội nghị dài bằng gỗ mun, xung quanh là các cố vấn thân cận, bao gồm Tướng Kim Hyok-chol, chỉ huy lực lượng quân đội, và Cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, người chịu trách nhiệm giám sát các đặc khu kinh tế. Tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục với huy hiệu ngôi sao vàng, phân tích tình hình với giọng trầm: "Thưa Chủ tịch, Nhật Bản đang ở thế yếu. Mỹ không thể hỗ trợ họ, và JSDF không đủ sức tái chiếm Okinawa mà không gây tổn thất lớn. Đàm phán có thể là cơ hội để chúng ta củng cố vị thế, nhưng chúng ta phải cẩn thận với các âm mưu của Mỹ đứng sau Nhật Bản. Có thể họ đang cố kéo dài thời gian để tổ chức phản công." Ri Jong-ho, trong bộ vest xám, bổ sung với vẻ lo lắng: "Nếu đàm phán thất bại, các nhà đầu tư quốc tế, đặc biệt là cô Maria Sharapova với dự án Sugarpova ở Busan, sẽ rút vốn. Cấm vận quốc tế, vốn đã được Liên Hợp Quốc siết chặt sau vụ tấn công Kadena, sẽ đẩy nền kinh tế của chúng ta vào nguy cơ sụp đổ. Chúng ta cần một chiến lược vừa cứng rắn vừa linh hoạt."

Nam, mặc bộ vest đen với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân trên ngực, đọc kỹ thông điệp của Shinzo Abe, đôi lông mày nhíu lại khi cân nhắc các lựa chọn. Sau một hồi im lặng, cậu đứng dậy, bước đến trước bản đồ khu vực treo trên tường, nơi mũi tên đỏ đánh dấu vị trí Okinawa như một điểm sáng chiến lược. Với giọng nói đầy quyền uy, cậu tuyên bố: "Nhật Bản muốn đàm phán, nhưng họ phải chứng minh sự trọng thị. Tôi chỉ đồng ý đối thoại nếu họ cử một thành viên của hoàng gia Nhật Bản, cụ thể là Công chúa Kako hoặc Công chúa Mako, làm đại diện. Sự hiện diện của họ sẽ đảm bảo rằng Nhật Bản nghiêm túc trong việc tìm kiếm hòa bình." Yêu cầu này, dù được trình bày như một cử chỉ ngoại giao, mang ẩn ý sâu xa: Nam muốn làm nhục Nhật Bản bằng cách kéo hoàng gia – biểu tượng thiêng liêng của quốc gia – vào một cuộc khủng hoảng chính trị và quân sự. Công chúa Mako, 26 tuổi, vừa tuyên bố đính hôn với Kei Komuro vào năm 2017, là một nhân vật được công chúng Nhật Bản yêu mến vì sự thanh lịch và khiêm nhường. Công chúa Kako, 23 tuổi, nổi tiếng với các hoạt động từ thiện và hình ảnh trẻ trung, cũng là biểu tượng của sự đổi mới trong hoàng gia. Việc yêu cầu họ tham gia đàm phán là một động thái táo bạo, nhằm khẳng định quyền lực của Nam và đặt Nhật Bản vào thế khó.

Thông điệp của Nam được gửi đi qua kênh liên lạc mã hóa, với sự hỗ trợ của một nhóm chuyên gia mật mã tại Bình Nhưỡng. Chỉ vài giờ sau, Nhật Bản đáp trả bằng một thông cáo chính thức từ Bộ Ngoại giao tại Tokyo: "Hoàng gia Nhật Bản không tham gia vào các vấn đề chính trị hoặc quân sự, theo truyền thống và hiến pháp. Đàm phán chỉ có thể được tiến hành với các quan chức chính phủ được ủy quyền, như Thứ trưởng Ngoại giao Takeo Akiba hoặc Bộ trưởng Quốc phòng Itsunori Onodera." Shinzo Abe, trong một cuộc họp báo khẩn cấp tại Tokyo, nhấn mạnh trước hàng chục phóng viên: "Yêu cầu của Triều Tiên là không thể chấp nhận được và mang tính khiêu khích. Nhật Bản sẵn sàng đối thoại, nhưng chúng tôi sẽ không khuất phục trước những đòi hỏi phi lý. Chúng tôi kêu gọi cộng đồng quốc tế, đặc biệt là Liên Hợp Quốc, gây áp lực để Triều Tiên rút quân khỏi Okinawa."

Nam, nhận được thông điệp từ chối, cười lạnh trong phòng hội nghị. Cậu quay sang Tướng Kim Hyok-chol và Ri Jong-ho, giọng đầy quyết tâm: "Nếu Nhật Bản không coi trọng Triều Tiên, thì Okinawa sẽ mãi mãi thuộc về chúng ta. Chuẩn bị sắc lệnh sáp nhập và tăng cường phòng thủ tại hòn đảo ngay lập tức." Các cố vấn gật đầu, bắt tay vào thực hiện mệnh lệnh, với không khí căng thẳng bao trùm Nhà Xanh.

Ngày 22 tháng 7, tại một buổi lễ trọng thể được tổ chức tại tòa thị chính Naha, Nam công bố sắc lệnh chính thức sáp nhập Okinawa vào Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, đổi tên hòn đảo thành "Tỉnh Ryukyu." Buổi lễ được truyền hình trực tiếp trên Đài Truyền hình Trung ương Triều Tiên (KCTV), với hàng nghìn binh sĩ Triều Tiên trong bộ quân phục xanh đậm, đứng nghiêm trang trong sân tòa thị chính, giương cao cờ đỏ sao vàng dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè Okinawa. Một đội quân nhạc chơi bài "Aegukka," quốc ca của Triều Tiên, trong khi các sĩ quan cấp cao, bao gồm đại tá Choe Yong-min, đứng trên bục chính, tuyên thệ trung thành với Nam và đất nước. Nam, không trực tiếp có mặt, xuất hiện qua một bài phát biểu được ghi hình từ Nhà Xanh, phát trên màn hình lớn tại Naha: "Okinawa, nay là Tỉnh Ryukyu Thống nhất, là một phần không thể tách rời của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên. Chúng tôi đã giải phóng hòn đảo khỏi sự chiếm đóng của đế quốc Mỹ, và chúng tôi sẽ bảo vệ mảnh đất này bằng máu và ý chí của toàn dân tộc. Tỉnh Ryukyu sẽ trở thành biểu tượng của sự thống nhất, sức mạnh, và độc lập của chúng ta trước các thế lực thù địch."

Để quản lý tỉnh mới, Nam bổ nhiệm đại tá Choe Yong-min làm thống đốc quân sự, trao cho ông toàn quyền kiểm soát các hoạt động dân sự và quân sự tại Okinawa. Choe, một sĩ quan dày dạn kinh nghiệm với hơn 20 năm phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm Triều Tiên, bắt đầu thiết lập trật tự ngay lập tức. Các trạm kiểm soát được dựng lên tại các giao lộ chính ở Naha, Uruma, Ginowan, và Okinawa City, với các đơn vị quân đội tuần tra bằng xe bọc thép và trực thăng Mi-24 do Nga cung cấp. Hệ thống phòng không S-400 được triển khai thêm tại các điểm cao chiến lược, từ đỉnh núi Yonaha ở phía bắc đến các cao điểm ven biển phía đông, tạo thành một mạng lưới phòng thủ dày đặc. Các kỹ sư quân sự, dưới sự chỉ đạo của Choe, khởi công xây dựng một căn cứ hải quân mới tại cảng Naha, với các bến tàu được thiết kế để tiếp nhận tàu ngầm lớp Kilo và tàu khu trục mang tên lửa chống hạm Oniks. Một sân bay quân sự mới cũng được lên kế hoạch tại Uruma, với đường băng dài 3.000 mét để hỗ trợ máy bay chiến đấu Su-35 dự kiến nhận từ Nga.

Cộng đồng dân cư Okinawa, với dân số khoảng 1,4 triệu người, rơi vào trạng thái hỗn loạn sau sự chiếm đóng. Một số nhóm dân chúng, đặc biệt là các tổ chức dân tộc chủ nghĩa như "Liên minh Bảo vệ Okinawa," tổ chức các cuộc biểu tình tại quảng trường trung tâm Naha, giơ cao cờ Nhật Bản và yêu cầu Triều Tiên rút quân. Tuy nhiên, các cuộc biểu tình này nhanh chóng bị đàn áp bởi lực lượng an ninh của Choe Yong-min, với hàng trăm người bị bắt giữ và đưa đến các trại tạm giam ở ngoại ô. Trong khi đó, một bộ phận dân chúng, vốn bất mãn với sự hiện diện lâu dài của quân đội Mỹ tại Okinawa – với các vấn đề như tiếng ồn từ căn cứ Kadena và các vụ việc liên quan đến lính Mỹ – bắt đầu hợp tác với chính quyền Triều Tiên. Họ cung cấp thông tin về các cơ sở hạ tầng cũ của Mỹ, hỗ trợ hậu cần như thực phẩm và nước uống, và thậm chí tham gia các chương trình tuyên truyền của Triều Tiên với hy vọng nhận được sự ưu đãi từ chính quyền mới.

Nam ra lệnh đối xử nhân đạo với dân chúng Okinawa để giành thiện cảm, triển khai các đội y tế từ Bình Nhưỡng đến Naha để cung cấp thuốc men và chăm sóc sức khỏe miễn phí. Các xe tải chở gạo, cá khô, và rau củ từ các đặc khu kinh tế ở Triều Tiên được gửi đến các khu dân cư nghèo, kèm theo các áp phích tuyên truyền hình ảnh Nam như một "nhà lãnh đạo nhân từ." Tuy nhiên, cậu vẫn duy trì sự kiểm soát chặt chẽ, với các đơn vị an ninh giám sát mọi hoạt động tại các thành phố lớn. Một hệ thống camera giám sát, nhập khẩu từ Trung Quốc, được lắp đặt tại các giao lộ chính, và các đài phát thanh địa phương bắt đầu phát sóng chương trình của KCTV, kêu gọi người dân Okinawa "đoàn kết dưới ngọn cờ của Tỉnh Ryukyu Thống nhất."

Truyền thông quốc tế phản ứng mạnh mẽ với sự kiện sáp nhập. CNN gọi đây là "một bước đi liều lĩnh của Triều Tiên, đe dọa trật tự khu vực." NHK, trong một bản tin dài 30 phút, mô tả sự kiện là "sự sỉ nhục chưa từng có đối với Nhật Bản, đẩy liên minh Mỹ-Nhật vào khủng hoảng." Global Times của Trung Quốc, ngược lại, ca ngợi Triều Tiên như một "đối trọng chiến lược" với Mỹ, dù không công khai ủng hộ. Al Jazeera và BBC phân tích rằng sự chiếm đóng Okinawa có thể làm thay đổi cán cân quyền lực ở châu Á, nhưng cũng đẩy Triều Tiên vào nguy cơ bị cô lập hoàn toàn nếu Mỹ và Nhật Bản tổ chức phản công.

Nhận thức được nguy cơ phản công từ Mỹ và Nhật Bản, Nam phê duyệt một kế hoạch mở rộng quy mô quân đội chưa từng có trong lịch sử Triều Tiên. Tại một cuộc họp tại Nhà Xanh, cậu ra lệnh tăng ngân sách quốc phòng lên 30% GDP, sử dụng nguồn thu từ các đặc khu kinh tế như Busan, Kaesong, và Rason, cùng với các khoản viện trợ kinh tế từ Nga. Một hợp đồng trị giá 2,5 tỷ USD được ký kết với Moscow để mua thêm 20 hệ thống phòng không S-400, 30 máy bay chiến đấu Su-35, và 50 tên lửa chống hạm Oniks, với lô đầu tiên dự kiến đến cảng Wonsan vào cuối tháng 9 năm 2017. Nam cũng ra lệnh mở rộng chương trình huấn luyện đặc nhiệm tại các căn cứ ở Vladivostok, nơi 5.000 binh sĩ Triều Tiên được đào tạo các kỹ năng chiến tranh phi đối xứng, bao gồm tác chiến đô thị, phá hoại hậu cần, và sử dụng thiết bị không người lái (UAV) do Nga cung cấp.

Tướng Kim Hyok-chol, đứng trước một màn hình hiển thị bản đồ Okinawa với các điểm phòng thủ được đánh dấu, báo cáo chi tiết: "Thưa Chủ tịch, tại Tỉnh Ryukyu Thống nhất, chúng ta đã triển khai 20.000 quân, 50 khẩu pháo Koksan 170mm, và 10 tàu chiến, bao gồm ba tàu ngầm lớp Kilo và hai tàu khu trục mang tên lửa Oniks. Hệ thống S-400 tại Yonaha và bờ biển phía đông có thể bắn hạ bất kỳ máy bay nào trong bán kính 400km. Chúng ta có thể giữ Okinawa trong ít nhất sáu tháng, ngay cả khi Mỹ phản công. Tuy nhiên, để duy trì kiểm soát lâu dài, chúng ta cần tăng cường sản xuất vũ khí nội địa và đảm bảo nguồn cung nhiên liệu từ Nga." Nam, gật đầu hài lòng, ra lệnh: "Tăng cường sản xuất tên lửa Hwasong và pháo tự hành tại các nhà máy ở Hamhung, Chongjin, và Sariwon. Đồng thời, xây dựng thêm kho dự trữ lương thực và nhiên liệu tại Okinawa để chuẩn bị cho kịch bản bao vây."

Để củng cố kinh tế trong bối cảnh cấm vận quốc tế, Nam ra lệnh mở rộng các đặc khu kinh tế, đặc biệt là Busan, nơi các dự án như nhà máy Sugarpova của Maria Sharapova đang hoạt động. Cậu liên lạc với Maria qua một cuộc gọi video an toàn từ phòng làm việc tại Nhà Xanh, xuất hiện trong bộ vest đen với huy hiệu ngôi sao vàng, giọng nói trầm nhưng đầy tự tin: "Cô Sharapova, tôi hiểu rằng cô lo lắng về tình hình chiến tranh và sự an toàn của nhà máy Sugarpova tại Busan. Tôi đã ra lệnh triển khai thêm ba hệ thống S-400 và 5.000 binh sĩ quanh Busan, cùng với các đơn vị tuần tra hải quân tại cảng. Các khoản đầu tư của cô sẽ được bảo vệ bằng mọi giá, và tôi đã cử một đội kỹ sư quân sự đến kiểm tra cơ sở hạ tầng nhà máy trong vòng 48 giờ."

Maria, xuất hiện trên màn hình từ căn penthouse sang trọng ở Gangnam, mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt ôm sát cơ thể, ánh mắt lộ rõ sự lo âu nhưng vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp của một doanh nhân quốc tế. "Chủ tịch Nam, tôi cảm ơn sự hỗ trợ của anh, nhưng chiến tranh đang lan rộng khắp khu vực. Nếu nhà máy của tôi bị phá hủy, tôi sẽ mất hàng triệu USD, và các nhà đầu tư khác như Therabody và Public.com cũng sẽ rút vốn. Tôi cần thấy kết quả cụ thể về an ninh, không chỉ là lời hứa." Nam mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự tự tin và một chút ẩn ý từ những khoảnh khắc thân mật trước đây: "Cô Sharapova, Triều Tiên là nơi an toàn nhất cho cô và các dự án của cô trong cơn bão này. Tôi sẽ đích thân giám sát việc bảo vệ Busan, và tôi mời cô đến Nhà Xanh trong vài ngày tới để thảo luận thêm về kế hoạch mở rộng nhà máy. Hãy tin tôi, cô sẽ không thất vọng."

Maria, dù vẫn lo lắng, gật đầu chậm rãi: "Được rồi, Chủ tịch Nam. Tôi sẽ cân nhắc và chuẩn bị cho cuộc gặp. Nhưng tôi mong anh giữ lời hứa." Cô ngắt cuộc gọi, để lại Nam trong phòng làm việc, ánh mắt cậu hướng về bản đồ Okinawa, nơi mũi tên đỏ đánh dấu Tỉnh Ryukyu Thống nhất như một chiến tích lịch sử.

Sự sáp nhập Okinawa của Triều Tiên gây ra một cơn địa chấn trên trường quốc tế, làm rung chuyển các liên minh và trật tự khu vực. Liên Hợp Quốc tổ chức một phiên họp khẩn cấp tại New York vào ngày 23 tháng 7, với sự tham gia của đại diện từ hơn 100 quốc gia. Tuy nhiên, mọi nghị quyết trừng phạt Triều Tiên đều bị Nga và Trung Quốc phủ quyết tại Hội đồng Bảo an. Bộ trưởng Ngoại giao Nga Sergei Lavrov, trong một bài phát biểu tại Moscow, tuyên bố: "Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên có quyền tự vệ trước các hành động khiêu khích của Mỹ và Nhật Bản. Chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ đồng minh của mình về kinh tế và quân sự." Trung Quốc, dù vẫn giữ khoảng cách với Nam, bắt đầu xem Triều Tiên như một đối trọng hữu ích để kiềm chế Mỹ và Nhật Bản trong khu vực. Bộ Ngoại giao Trung Quốc, thông qua người phát ngôn Hua Chunying, đưa ra một tuyên bố mơ hồ: "Chúng tôi kêu gọi tất cả các bên kiềm chế và giải quyết tranh chấp thông qua đối thoại, nhưng chúng tôi phản đối bất kỳ hành động nào đe dọa hòa bình khu vực."

Mỹ, dù bị sa lầy trong chiến tranh với Trung Quốc, bắt đầu lên kế hoạch phản công để tái chiếm Okinawa. Đô đốc Harry Harris, chỉ huy Hạm đội Thái Bình Dương, trình bày một kế hoạch chi tiết tại Lầu Năm Góc, đề xuất sử dụng các tàu sân bay còn lại, bao gồm USS Gerald R. Ford, cùng với lực lượng đặc nhiệm SEAL và không quân từ căn cứ Misawa ở Nhật Bản. Tuy nhiên, với nguồn lực bị phân tán và nội bộ Mỹ rối loạn do các phong trào ly khai ở Hawaii và Puerto Rico, kế hoạch này bị trì hoãn ít nhất ba tháng. Nhật Bản, không thể chờ đợi Mỹ, tăng cường phòng thủ tại các đảo Kyushu, Shikoku, và Honshu, triển khai thêm các tàu khu trục lớp Izumo và hệ thống tên lửa đất đối không Patriot PAC-3 để ngăn chặn khả năng Triều Tiên mở rộng chiến dịch sang các khu vực khác của Nhật Bản.

Nam, nhận thức được các mối đe dọa, ra lệnh cho Tướng Kim Hyok-chol chuẩn bị mọi kịch bản phòng thủ tại Okinawa. Trong một báo cáo cuối ngày tại Nhà Xanh, Kim Hyok-chol trình bày chi tiết: "Thưa Chủ tịch, Tỉnh Ryukyu Thống nhất hiện có 25.000 quân, 60 khẩu pháo Koksan, 12 tàu chiến, và 15 trực thăng Mi-24. Chúng ta đã hoàn thành giai đoạn một của căn cứ hải quân tại Naha, với ba bến tàu có thể tiếp nhận tàu ngầm lớp Kilo. Hệ thống S-400 đã được nâng cấp với radar mới, đảm bảo phát hiện và tiêu diệt bất kỳ máy bay nào trong bán kính 400km. Tuy nhiên, chúng ta cần thêm nguồn lực để chống lại kịch bản bao vây kinh tế và quân sự từ Mỹ và Nhật Bản." Nam, đứng trước bản đồ khu vực với các điểm phòng thủ được đánh dấu bằng mũi tên đỏ, ra lệnh: "Tăng gấp đôi sản xuất tên lửa Hwasong-14 và Hwasong-15 tại các nhà máy ở Hamhung, Chongjin, và Sariwon. Xây dựng thêm ba kho dự trữ lương thực và nhiên liệu tại Okinawa, và liên lạc với Nga để đảm bảo lô vũ khí tiếp theo đến đúng hạn."

Với Okinawa chính thức trở thành Tỉnh Ryukyu Thống nhất, chiến tranh Mỹ-Trung tiếp tục leo thang, và Nhật Bản rơi vào thế bị động, Nam củng cố vị thế của mình như một lãnh đạo đầy tham vọng, biến Triều Tiên thành một thế lực không thể xem nhẹ. Cậu tiếp tục duy trì mối quan hệ với Maria Sharapova để bảo vệ các dự án kinh tế, đặc biệt là nhà máy Sugarpova ở Busan, đồng thời chuẩn bị cho các cuộc đối đầu tiềm tàng với Mỹ và Nhật Bản. Tuy nhiên, mỗi quyết định của Nam, từ sáp nhập Okinawa đến từ chối đàm phán, đang đẩy Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên vào tâm bão của một cuộc chiến toàn cầu, với những hậu quả khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro