Chương 59: Kỷ niệm một năm thống nhất

Ngày 10 tháng 10 năm 2017, Quảng trường Kim Nhật Thành ở Bình Nhưỡng rực rỡ ánh đèn và cờ đỏ sao vàng của Cộng hòa Nhân dân Thống nhất Triều Tiên, trở thành tâm điểm của thế giới trong lễ duyệt binh hoành tráng kỷ niệm một năm thống nhất bán đảo. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, làm nổi bật những lá cờ bay phấp phới trên khắp quảng trường rộng lớn. Hàng ngàn người dân, từ công nhân nhà máy ở Kaesong đến ngư dân từ Wonsan, tụ tập trong sự phấn khích, vỗ tay không ngừng khi các đơn vị quân đội diễu hành với bước chân đồng đều. Âm nhạc quân hành vang lên từ dàn nhạc giao hưởng quân đội, hòa quyện với tiếng động cơ gầm rú của các khí tài quân sự tối tân, tạo nên một bầu không khí vừa uy nghiêm vừa tráng lệ.

Các đơn vị bộ binh, mặc quân phục màu xanh ô liu với phù hiệu huy chương lấp lánh, bước đi trong đội hình hoàn hảo, súng trường K2 do Hàn Quốc sản xuất được nâng cao đồng đều. Theo sau là các xe tăng K2 Black Panther, với lớp giáp composite tiên tiến và pháo 120mm, lăn bánh trên đường phố lát đá granite, mỗi vòng xích tạo ra âm thanh rung chuyển mặt đất. Các bệ phóng tên lửa đạn đạo Hwasong-14, biểu tượng sức mạnh chiến lược của Triều Tiên, diễu hành chậm rãi, mỗi tên lửa cao hơn 20 mét, được sơn màu bạc lấp lánh, khiến khán giả trầm trồ. Trên bầu trời, phi đội Su-35 do Nga cung cấp, với động cơ phản lực gầm vang, bay qua trong đội hình chữ V, để lại những vệt khói trắng tạo thành hình lá cờ Triều Tiên, làm bùng nổ tiếng reo hò từ đám đông.

Nam, trong bộ quân phục đen được may đo bởi thợ may hàng đầu Seoul, đứng tại trung tâm khán đài chính, được thiết kế với mái che bằng kính chống đạn và trang trí bằng hoa cúc vàng – biểu tượng của sự thống nhất. Huy hiệu vàng hình ngôi sao của Chủ tịch Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh trên ngực áo, và ánh mắt sắc bén của cậu quét qua đoàn diễu binh, thể hiện quyền lực tuyệt đối. Bên phải Nam là Maria Sharapova, được mời với tư cách khách mời cao quý, đại diện cho các nhà đầu tư quốc tế tại Triều Tiên, đặc biệt là với dự án Sugarpova ở Busan và các kế hoạch mở rộng tại Okinawa. Maria diện một chiếc váy lụa đỏ rực rỡ, được thiết kế riêng bởi một nhà mốt Hàn Quốc, dài chấm gót, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng cao 1m88 và những đường cong hoàn hảo từ những năm tháng chơi quần vợt. Mái tóc vàng óng được buộc cao, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi khuyên tai kim cương lấp lánh, khiến cô nổi bật giữa dàn quan chức trong quân phục và vest đen.

Khi Maria bước lên khán đài, được hộ tống bởi hai vệ binh trong quân phục trắng, cô mỉm cười với Nam, ánh mắt đầy thán phục: "Chủ tịch Nam, tôi chưa từng chứng kiến một buổi lễ nào hoành tráng như thế này. Quy mô này vượt xa cả những giải Grand Slam tôi từng tham gia." Nam, nghiêng người gần cô, đáp với giọng trầm đầy tự hào: "Cô Sharapova, đây là sức mạnh của một Triều Tiên thống nhất, nơi các dự án đầu tư của cô sẽ phát triển mạnh mẽ." Maria gật đầu, ánh mắt lấp lánh, tay khẽ chạm vào lan can khán đài làm bằng gỗ mun được chạm khắc tinh xảo: "Nếu anh giữ được lời hứa về an ninh, tôi sẽ cân nhắc mở rộng thêm nhiều dự án."

Trước khi buổi lễ bắt đầu, trong một căn phòng họp bí mật tại tầng hầm của Nhà Xanh, Nam đã triệu tập tướng Kim Hyok-chol và đại tá Choe Yong-min để bàn bạc về mối đe dọa từ Kim Jong-nam. Trong thực tế giả định này, Kim Jong-nam, anh trai cùng cha khác mẹ của cựu lãnh đạo Kim Jong-un. Kim Jong-nam hiện đang sống ẩn dật tại Macau, nơi ông xây dựng một tổ chức bí mật gồm các cựu quan chức Triều Tiên bất mãn, các tay buôn lậu vũ khí từ Đông Nam Á, và những kẻ đánh thuê được tài trợ bởi các thế lực quốc tế muốn lật đổ Nam. Tổ chức này bị tình báo Triều Tiên phát hiện là chủ mưu vụ đánh bom khách sạn ở Okinawa, nhằm làm suy yếu quyền lực của Nam và phá hoại các dự án đầu tư như của Maria Sharapova.

Căn phòng họp, được chiếu sáng bằng đèn chùm pha lê và trang trí bằng bản đồ chiến lược của Triều Tiên, Okinawa, và Macau, trở nên căng thẳng khi Nam ngồi trên chiếc ghế bọc da đen, ánh mắt lạnh như thép. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ lim, giọng trầm và sắc bén: "Kim Jong-nam và tổ chức của hắn là mối đe dọa trực tiếp đến sự ổn định của Triều Tiên. Hắn nghĩ rằng có thể lật đổ tôi bằng những vụ đánh bom hèn nhát. Tôi muốn đội đặc nhiệm tấn công sào huyệt của hắn tại Macau, tiêu diệt hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hành động phải diễn ra trong vòng 24 giờ, đồng thời với buổi duyệt binh để đánh lạc hướng dư luận quốc tế." Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục với phù hiệu tướng lĩnh, đứng thẳng, gật đầu: "Thưa Chủ tịch, đội đặc nhiệm đã được triển khai tại Macau, cải trang thành các thương nhân để tiếp cận sòng bạc Grand Lisboa ở Cotai, nơi Kim Jong-nam ẩn náu. Chúng tôi sẽ sử dụng chất nổ ngụy trang thành tai nạn gas, kết hợp với súng giảm thanh để đảm bảo không ai sống sót." Choe Yong-min bổ sung, tay chỉ vào một màn hình hiển thị bản đồ Macau: "Tình báo xác nhận Kim Jong-nam đang họp với 15 đồng minh chủ chốt tại một phòng VIP của sòng bạc. Chúng tôi sẽ tấn công ngay tối nay, sử dụng drone mini để giám sát và kích nổ từ xa." Nam, hài lòng với kế hoạch chi tiết, ra lệnh cuối cùng: "Hoàn thành nhiệm vụ, và đảm bảo không để bất kỳ thông tin nào rò rỉ. Macau phải trở thành nấm mồ của Kim Jong-nam và tham vọng của hắn."

Khi buổi duyệt binh bước vào cao trào, các bệ phóng tên lửa Hwasong-14 diễu hành chậm rãi qua Quảng trường Kim Nhật Thành, mỗi bệ được kéo bởi xe tải quân sự 8x8 sơn màu xanh ô liu, với các kỹ sư quân sự trong đồng phục trắng đứng nghiêm trang bên cạnh. Đám đông reo hò, cờ vẫy khắp nơi, và tiếng loa phát thanh vang lên bài diễn văn ca ngợi sự thống nhất bán đảo, với giọng nói trầm bổng của một phát thanh viên được đào tạo kỹ lưỡng. Giữa không khí sôi động, dục vọng trong lòng Nam bất ngờ trỗi dậy, được kích thích bởi quyền lực tuyệt đối mà cậu cảm nhận khi đứng trên khán đài, nhìn xuống hàng ngàn binh sĩ và khí tài quân sự. Hình ảnh Maria Sharapova, trong chiếc váy lụa đỏ bó sát, ôm lấy cơ thể cao 1m88 với những đường cong hoàn hảo, càng làm ngọn lửa trong cậu bùng cháy. Váy lụa của cô, mỏng manh và óng ánh dưới ánh sáng mặt trời, tôn lên vòng eo thon gọn, đôi chân dài săn chắc, và bầu ngực đầy đặn, khiến Nam không thể rời mắt. Hương nước hoa Chanel No. 5 từ cô thoảng qua, hòa quyện với không khí mát lạnh của buổi sáng, càng làm cậu mất kiểm soát.

Khán đài chính, được thiết kế với mái che kính chống đạn dày 10cm và rèm lụa đỏ che chắn hai bên, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối cho Nam và Maria. Các vệ binh, mặc quân phục trắng với súng trường đeo vai, đứng cách xa 20 mét, quay lưng về phía khán đài để ngăn bất kỳ ánh mắt tò mò nào từ đám đông hay các quan chức khác. Nam, giả vờ điều chỉnh tư thế ngồi trên chiếc ghế bọc nhung đỏ, bí mật đặt tay trái lên đùi Maria, cảm nhận làn da mịn màng qua lớp lụa mỏng của váy. Cậu để tay nghỉ một lúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận độ ấm của da cô, trước khi từ từ luồn tay lên háng, chậm rãi trượt qua lớp vải mềm mại, chạm vào quần lót lụa mỏng manh. Ngón tay của Nam, với sự khéo léo của một người từng chơi quần vợt với Maria, bắt đầu kích thích vùng âm đạo, di chuyển chậm rãi, xoay tròn, cảm nhận hơi ấm và sự ẩm ướt dần lan tỏa. Mỗi chuyển động của cậu đều được tính toán, như một chiến lược gia trên chiến trường, kéo dài khoái cảm, khiến Maria khẽ run, hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài thanh lịch, ánh mắt cố định vào đoàn diễu binh để không ai nghi ngờ. Đôi môi đỏ mọng của cô mím chặt, cố kìm nén tiếng rên, nhưng đôi má ửng hồng dưới lớp trang điểm nhẹ tiết lộ sự kích thích mãnh liệt.

Maria, bất ngờ trước hành động táo bạo của Nam, quay sang cậu, ánh mắt lấp lánh vừa ngạc nhiên vừa khiêu khích. Cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy thách thức: "Chủ tịch Nam, anh dám làm chuyện này ngay giữa buổi lễ sao? Anh gan lớn hơn cả khi chiếm đóng Okinawa." Cậu mỉm cười, ánh mắt không rời cô, giọng trầm: "Cô Sharapova, tôi thích những trận đấu nguy hiểm. Cô thì sao?" Maria, với bản tính cạnh tranh của một cựu vận động viên từng vô địch Grand Slam, không chịu thua. Cô đáp trả bằng cách bí mật kéo khóa quần Nam, để lộ dương vật đã cương cứng dưới lớp quần tây may đo. Bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ của cô, từng quen thuộc với việc cầm vợt, sục nhẹ, từng chuyển động chậm rãi, nhịp nhàng, như thể cô đang điều khiển một pha giao bóng hoàn hảo. Ngón tay cô lướt dọc theo dương vật, siết nhẹ ở những điểm nhạy cảm, kéo dài khoái cảm với sự kiểm soát tuyệt đối. "Coi ai thua trước nhé, Chủ tịch," cô thì thầm, giọng đầy khiêu khích, ánh mắt lấp lánh như khi cô từng đứng trên sân Roland Garros.

Tiếng nhạc quân hành vang dội từ dàn loa khổng lồ và tiếng vỗ tay không ngừng của đám đông át đi mọi âm thanh nhỏ, tạo điều kiện hoàn hảo cho trò chơi nguy hiểm của họ. Nam, tay vẫn mơn trớn lồn Maria, tăng nhịp độ một cách chậm rãi, ngón tay xoay tròn, nhấn nhẹ, rồi lại chậm lại, cảm nhận cơ thể cô run rẩy dưới từng cái chạm. Mỗi chuyển động của cậu đều đầy chủ ý, như một điệu vũ chậm rãi, kéo dài sự kích thích, khiến Maria phải cắn môi để kìm nén tiếng rên, đôi chân khẽ khép lại như muốn kiểm soát cảm giác mãnh liệt. Maria, không chịu kém cạnh, sục cu Nam với sự tinh tế, ngón tay cô di chuyển từ gốc đến đỉnh, dừng lại để vuốt ve những điểm nhạy cảm, rồi lại chậm rãi tăng tốc, khiến Nam phải hít thở sâu để giữ vẻ mặt bình thản trước công chúng. Hơi thở của cả hai trở nên nặng nhọc, hòa quyện với tiếng gầm của xe tăng và tiếng reo hò của đám đông, tạo nên một bản giao hưởng của quyền lực và dục vọng.

Không khí giữa họ trở nên nóng bỏng, như một trận đấu quần vợt kéo dài với những pha bóng đầy kịch tính. Nam, với sự tập trung của một chiến lược gia, thay đổi nhịp độ, ngón tay xoay tròn chậm rãi quanh vùng âm đạo, rồi đột ngột nhấn mạnh, khiến Maria khẽ nghiêng người, đôi má ửng đỏ, ánh mắt cố gắng tập trung vào đoàn diễu binh nhưng không thể che giấu sự kích thích. Cô, đáp lại, tăng tốc độ sục, nhưng vẫn giữ nhịp điệu chậm, mỗi chuyển động được tính toán để kéo dài khoái cảm, khiến Nam phải siết chặt tay vào lan can khán đài để kìm nén. Cả hai, bị cuốn vào cơn say mê, cảm nhận cơ thể mình căng cứng, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng được che giấu bởi không khí mát lạnh của buổi sáng. Sau một loạt những kích thích kéo dài, Nam và Maria đạt cực khoái gần như cùng lúc, cơ thể họ khẽ run, nhưng cả hai đều kiểm soát để không gây chú ý. Maria, với ánh mắt lấp lánh, khẽ mỉm cười, như thể vừa ghi một điểm quyết định trong trận đấu, trong khi Nam, ánh mắt vẫn hướng về đoàn diễu binh, cảm nhận khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể.

Nam, vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, ra hiệu cho Maria cúi xuống. Cô, với nụ cười táo bạo, khẽ cúi người, mái tóc vàng óng chạm vào đùi Nam, và đôi môi đỏ mọng bao quanh dương vật của cậu. Với sự điêu luyện của một vận động viên từng làm chủ sân đấu, Maria kích thích Nam bằng miệng, lưỡi cô lướt chậm rãi, xoay tròn, rồi dừng lại để tăng áp lực, kéo dài khoái cảm với mỗi chuyển động. Nam, giả vờ tập trung vào các khí tài quân sự, vỗ tay chiêm ngưỡng dàn xe tăng K2 Black Panther lăn qua quảng trường, trong khi cơ thể cậu căng cứng dưới sự kích thích mãnh liệt của Maria. Mỗi lần lưỡi cô lướt qua, Nam cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào, như sóng biển đánh vào bờ đá. Cậu xuất tinh, và Maria, với sự tự tin của một nhà vô địch, nuốt hết, rồi ngẩng lên, lau môi nhẹ nhàng bằng khăn lụa đỏ lấy từ túi xách, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam như thể vừa giành chiến thắng trong một set đấu căng thẳng. Cô thì thầm: "Chủ tịch Nam, tôi nghĩ tôi vừa thắng thêm một set."

Cả hai nhanh chóng chỉnh trang trang phục. Maria vuốt lại váy lụa đỏ, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không có nếp nhăn hay dấu vết nào lộ ra, trong khi Nam kéo khóa quần, điều chỉnh lại áo vest và thắt lại cà vạt để giữ vẻ ngoài hoàn hảo của một lãnh đạo. Họ tiếp tục theo dõi buổi duyệt binh, như thể khoảnh khắc vừa qua chỉ là một bí mật giữa hai người. Maria, nghiêng người, thì thầm: "Chủ tịch Nam, anh đúng là biết cách biến một buổi lễ thành trận đấu kịch tính hơn cả Wimbledon. Tôi chưa từng trải qua điều gì táo bạo như thế này, ngay giữa hàng ngàn người." Nam, mỉm cười, đáp lại: "Cô Sharapova, cô cũng là một đối thủ đáng gờm. Chúng ta là một cặp đấu hoàn hảo, cả trên khán đài lẫn ngoài đời." Họ trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, trong khi phi đội Su-35 bay qua lần cuối, kết thúc phần diễu hành trên không bằng một màn nhào lộn ngoạn mục, vẽ nên hình ngôi sao trên bầu trời.

Sau buổi lễ, Nam và Maria được hộ tống bằng xe bọc thép về Nhà Xanh ở Seoul, nơi họ ngồi trong một phòng họp sang trọng, được trang trí bằng gỗ mun bóng loáng và tranh thêu truyền thống Triều Tiên mô tả cảnh núi Baekdu. Một bàn trà được bày biện với ấm trà xanh từ Jeju, tách sứ trắng tinh xảo với họa tiết hoa sen, và một đĩa bánh gạo injeolmi phủ bột đậu nành thơm lừng, bên cạnh là đĩa trái cây nhiệt đới được nhập từ Việt Nam. Không khí giữa họ vẫn còn vương vấn sự ám muội từ khán đài, nhưng cả hai chuyển sang thảo luận công việc với sự chuyên nghiệp. Maria, nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc sảo, hỏi: "Chủ tịch Nam, anh nghĩ các doanh nghiệp ở Okinawa có thể giúp Sugarpova mở rộng như thế nào? Tôi cần số liệu cụ thể về sản lượng, chi phí vận hành, và an ninh cảng Naha." Nam, giọng tự tin, đáp: "Tôi đã ra lệnh cho cố vấn Ri Jong-ho chuẩn bị một báo cáo chi tiết. Chuỗi khách sạn năm sao ở Naha, với 300 phòng và tầm nhìn ra biển, có thể được chuyển đổi thành trung tâm thương mại mang thương hiệu Sugarpova, với sản lượng dự kiến đạt 50 triệu USD trong năm đầu. Nhà máy linh kiện điện tử ở Uruma, với công suất 10.000 đơn vị mỗi tháng, sẽ hỗ trợ Therabody sản xuất thiết bị massage công nghệ cao. Về an ninh, hệ thống S-400 và lực lượng đặc nhiệm của tôi được triển khai 24/7, đảm bảo không ai dám động đến."

Đúng lúc đó, đại tá Choe Yong-min gọi điện qua đường truyền mã hóa, giọng ông vang lên đầy phấn khích qua loa điện thoại đặt trên bàn họp: "Thưa Chủ tịch, đội đặc nhiệm đã hoàn thành nhiệm vụ tại Macau. Chúng tôi đột kích sòng bạc Grand Lisboa ở Cotai, nơi Kim Jong-nam đang họp với 15 đồng minh chủ chốt trong một phòng VIP được bảo vệ nghiêm ngặt. Một vụ nổ được ngụy trang thành tai nạn gas đã phá hủy toàn bộ khu vực, tiêu diệt Kim Jong-nam và toàn bộ tổ chức của hắn. Chúng tôi thu giữ một vali tài liệu mật, bao gồm danh sách các nhà tài trợ quốc tế và kế hoạch ám sát Chủ tịch tại Okinawa. Không ai sống sót, và không có dấu vết dẫn đến Triều Tiên." Nam, ánh mắt lạnh lùng nhưng hài lòng, gật đầu, giọng trầm: "Tốt lắm, đại tá. Đảm bảo không để bất kỳ thông tin nào rò rỉ. Phần còn lại của Macau sẽ biết rằng Triều Tiên không dung thứ cho kẻ phản bội."

Nam quay sang Maria, nắm tay cô qua bàn Fac bàn trà, cảm nhận sự mềm mại của làn da cô, vẫn còn ấm nóng từ khoảnh khắc trên khán đài: "Cô Sharapova, mối đe dọa từ vụ đánh bom đã bị xóa sổ. Các dự án của cô tại Okinawa và Busan giờ đây an toàn hơn bao giờ hết. Tôi muốn cô xem xét mở rộng thêm một nhà máy sản xuất kẹo Sugarpova tại Naha, với ngân sách ban đầu do Triều Tiên hỗ trợ." Maria, ánh mắt sáng lên, mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: "Chủ tịch Nam, anh luôn biết cách làm tôi bất ngờ, từ khán đài đến bàn họp. Tôi tin anh, nhưng chiến tranh Mỹ-Trung vẫn là rủi ro lớn. Nếu anh đảm bảo được an ninh, tôi sẽ đầu tư thêm 20 triệu USD vào Okinawa." Nam gật đầu, ánh mắt tự tin: "Triều Tiên là bức tường thép. Với hệ thống phòng không S-400, phi đội Su-35, và liên minh với Nga, không ai có thể chạm đến chúng ta. Cô sẽ thấy Okinawa trở thành trung tâm kinh tế mới của châu Á."

Cả hai tiếp tục thảo luận, với Maria đặt ra các câu hỏi chi tiết về thuế suất, logistics từ cảng Naha đến các thị trường châu Á, và các biện pháp bảo vệ nhà máy trước nguy cơ không kích. Nam trả lời từng câu hỏi với sự am hiểu sâu sắc, thể hiện vai trò của một lãnh đạo không chỉ mạnh về quân sự mà còn sắc bén trong kinh tế. Tuy nhiên, ánh mắt họ vẫn giao nhau đầy ẩn ý, như thể khoảnh khắc trên khán đài đã thắt chặt mối quan hệ của họ vượt xa quan hệ đối tác kinh doanh. Trước khi rời đi, Maria đứng dậy, vuốt lại váy lụa đỏ, ánh mắt lấp lánh: "Chủ tịch Nam, tôi mong chờ lần hợp tác tiếp theo... và có lẽ là một trận đấu khác, dù là trên sân hay ở nơi nào đó táo bạo hơn." Nam cười lớn, ánh mắt lấp lánh: "Cô Sharapova, tôi luôn sẵn sàng cho cả hai. Hãy chuẩn bị thua lần nữa nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro