Chương 18: Tên liệt dương thất học
Mùi máu tươi trên boong tàu vẫn chưa tiêu tán, gió biển thổi đến như bất thình lình ăn một miệng mù tạt, mùi hương khó chịu như hóa thành vũ khí xông thẳng vào khoang mũi.
Hứa Bồi không dám tắt thiết bị chặn mùi hoàn toàn.
Anh từ từ xoay về hướng off, khi xoang mũi bắt đầu không chịu nổi, anh dừng lại, giữ sự cân bằng.
Vẫn không ngửi thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Sự khác thường mà Hứa Bồi đang tìm là những yếu tố không thuộc về bối cảnh này.
Chẳng hạn như khói thuốc súng trên quảng trường, xyanua trong nhà hàng, tất cả đều rất lạ lẫm trong bối cảnh lúc đó. Còn mùi máu, rượu, mùi nước khử trùng trong bể bơi, và thỉnh thoảng là mùi thuốc súng từ casino, đều rất phù hợp với không gian hiện tại.
Ở đây không còn thêm manh mối gì nữa.
Trán lại bắt đầu đau âm ỉ, một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, Hứa Bồi mất khả năng định hướng trọng tâm, cơ thể không kiểm soát được, ngã về một bên.
Hạ Diệc Tuần vội vàng đỡ lấy Hứa Bồi đang lảo đảo: "Cậu ổn chứ?"
"Không sao." Hứa Bồi xoa nhẹ trán, "Lên trên xem thử đi."
Thang máy đã trở lại trạng thái ban đầu, trong khi thang máy đi lên, Hạ Diệc Tuần nhìn vào màn hình hiển thị số tầng một cách bình thản, rõ ràng không gian này với hắn rất quen thuộc và không có gì đặc biệt.
Nhưng Hứa Bồi vừa mới mất mặt ở đây, không thể thoải mái như Hạ Diệc Tuần, anh đành cúi đầu giả vờ chóng mặt.
"Nếu cậu không khỏe, có thể dựa vào tôi." Hạ Diệc Tuần nói.
"A?" Câu hỏi đột ngột khiến Hứa Bồi theo phản xạ ngẩng đầu lên, kết quả là mùi hương quả bách xù vốn lượn lờ trong không khí, như thể đột nhiên có ý thức, ào ạt, lúc mạnh lúc yếu xộc vào mũi Hứa Bồi. "Thôi, càng chóng mặt hơn."
Chẳng bao lâu sau, thang máy cuối cùng cũng đến tầng.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Hạ Diệc Tuần giơ tay lên, định đỡ lưng Hứa Bồi, ai ngờ Hứa Bồi đột nhiên bước đi nhanh như bay, tất tả đi xa một đoạn.
Cái cảm giác chóng mặt giống như Schrödinger.
Hai bên gần thang máy là khu vực phòng trống, vì người ra vào liên tục, dễ làm phiền người khác nghỉ ngơi, nên khách quý thường được sắp xếp ở khu vực giữa.
Khi bước vào khu vực tập trung nơi ở của khách, không khí trở nên phức tạp hơn.
Mùi keo xịt tóc còn sót lại, chai nước giải khát đã mở, tàn thuốc trong gạt tàn, cà phê với đường...
Mỗi mùi đều hoàn hảo hòa lẫn vào không gian của phòng cho khách.
Khoan đã.
Có một thứ không đúng.
Đường trắng không phải thể rắn. Mà ở trạng thái lỏng.
Mùi ngọt trong phòng chỉ tồn tại trong dung dịch cà phê, nhưng ở đây không có cà phê, hương ngọt này xuất hiện riêng biệt.
Vị trí cũng không đúng. Trong phòng vệ sinh.
Chẳng lẽ có ai đó uống nước đường trong phòng vệ sinh sao?
Một thứ bình thường, khi được đặt vào bối cảnh không đúng, lại trở nên bất thường. Tuy nhiên, thiết bị chặn mùi của Hứa Bồi vẫn chưa tắt hoàn toàn, có thể anh đã bỏ sót thông tin khác.
Anh cố gắng giảm chỉ số chặn mùi thêm một chút nữa, nhưng việc kiểm soát sự cân bằng này giống như điều chỉnh máy nước nóng trong khách sạn giá rẻ, vượt quá một mức là nước nóng ngay lập tức. Anh chỉ xoay một chút về hướng off, kết quả là hỗn hợp mùi hương bỗng nhiên khuếch đại gấp trăm lần, đột ngột tấn công não bộ của anh, khiến anh rơi vào tình trạng "chết máy".
"Hạ Diệc Tuần," Hứa Bồi lảo đảo giơ tay lên, hướng về phía Hạ Diệc Tuần, "Nhanh, nhanh đỡ tôi..."
Cánh tay được một bàn tay khỏe mạnh tóm lấy.
Sau khi giao nhiệm vụ xong, Hứa Bồi không thể chịu đựng được nữa, mắt trợn trắng lên rồi ngất đi.
Cơ thể chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng vẫn còn chút ý thức.
Hứa Bồi có thể cảm nhận được Hạ Diệc Tuần đang ôm mình, gọi tên mình và lắc người mình.
Giọng nói trước nay luôn bình tĩnh có thêm chút lo lắng. Ngay khi đang cảm thán cảnh sát Hạ cũng biết lo cho người khác, Hứa Bồi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình được đỡ dậy, cằm gác trên vai Hạ Diệc Tuần.
Hạ Diệc Tuần một tay kéo cổ áo anh ra, tay còn lại vỗ nhẹ lên tuyến thể: "Tỉnh lại đi, Hứa Bồi."
Mẹ nhà anh, đau quá...
Hứa Bồi chỉ muốn chửi thề.
Nếu ở thế giới bên kia, ngược đãi Omega như thế này sẽ bị kết án đó, biết không?!
Thấy không hiệu quả, Hạ Diệc Tuần cuối cùng cũng ngừng tàn phá tuyến thể của Hứa Bồi, bế anh lên đi về phía thang máy.
Dựa vào lồng ngực rắn chắc, cơ thể hoàn toàn thư giãn. Cảm giác buồn ngủ dữ dội ập đến, liên tục xâm chiếm lấy phần ý thức còn lại.
Hứa Bồi vừa mới ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hạ Diệc Tuần. Vốn dĩ, thời gian này cũng nên đi ngủ rồi.
Kết quả là, chưa kịp ngủ ngon giấc, Hứa Bồi đã bị một luồng khí lạnh thấu đánh thức.
Anh mở mắt, đỉnh đầu là ánh đèn sáng chói. Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đứng cạnh giường, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, nói: "Tỉnh rồi."
Hạ Diệc Tuần đứng dậy đi tới trước mặt Hứa Bồi: "Cậu không sao chứ?"
Hứa Bồi run rẩy ngồi dậy, quay lại nhìn thì thấy một túi đá trên gối.
"Tuyến kia của cậu..." Chắc vì có người khác ở đây, không muốn giải thích quá nhiều, Hạ Diệc Tuần đổi cách nói: "Gáy của cậu rất nóng. Tôi chỉ có thể giảm nhiệt về mặt vật lý thôi."
Anh mẹ nó đúng là thiên tài.
Hứa Bồi nghiến răng thầm nghĩ.
Đánh thì cũng thôi, còn dám đông lạnh tuyến thể của mình nữa, hắn không biết cơ thể của omega mỏng manh thế nào sao?!
... À, đúng là không biết thật.
Cuối cùng thì tha thứ cho hắn một lần vậy, sau này sẽ dạy dỗ lại.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Hứa Bồi hỏi.
Hạ Diệc Tuần nhìn lên đồng hồ treo tường: "Mười phút."
Còn không cho anh ngủ thêm một chút!
Hứa Bồi cảm thấy đầu óc choáng váng, tạm thời mất hết cảm giác muốn nói chuyện, xoa xoa thái dương.
Bác sĩ bên cạnh tận tâm hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Không." Hứa Bồi thở dài, "Có thể chỉ là say sóng."
Say cái tên Alpha bị liệt dương không chút kiến thức này.
"Chuyện này không có gì lớn cả." Bác sĩ thấy Hứa Bồi không có vấn đề gì nghiêm trọng, trượt ghế trở lại bàn làm việc, "Người nào đến đây ít nhất cũng phải chảy máu."
Hứa Bồi đột nhiên nhớ đến lời Lăng Phong đã nói, mất tích, xâm hại tình dục, buôn bán nội tạng... Tất cả đều là chuyện thường gặp trên con tàu Lucky Star này, cũng không ngạc nhiên khi bác sĩ trên tàu lại không coi say sóng là vấn đề.
"Chắc công việc của anh vất vả nhỉ." Hứa Bồi nói.
Anh nhớ đến bác sĩ trong những bộ phim chuyên chữa trị cho các thành viên xã hội đen.
"Tôi sẽ không làm nữa đâu." Bác sĩ thư giãn dựa lưng vào ghế, hai tay ôm sau đầu, "Áp lực quá lớn, tôi sẽ về mở phòng khám cho nhẹ nhàng hơn."
Hứa Bồi rất khó tưởng tượng áp lực mà bác sĩ đi theo tàu phải chịu, trong đầu anh không khỏi nảy sinh những suy nghĩ đáng sợ: "Phải chăng là có quá nhiều người chết rồi sao?"
"Chuyện này có là gì." Bác sĩ nói, "Là vì con tàu này thường xuyên gặp chuyện, cậu không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra. Mới đây, con trai của kiểm sát trưởng Lý là tôi phụ trách cấp cứu, trời biết tôi phải chịu bao nhiêu áp lực khi tuyên bố cái chết của cậu ấy."
Hóa ra là vậy.
Là do quá nhiều sự việc đột phát, cần có khả năng chịu đựng tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, giống như mỗi lần ra khơi đều phải căng thẳng thần kinh.
"Không phải tôi nói chứ, tôi luôn cảm thấy du thuyền Lucky Star này bị nguyền rủa, mỗi lần ra khơi đều có người nhảy biển, cứ như là có một chỉ tiêu phải hoàn thành vậy." Có lẽ vì sắp nghỉ việc, bác sĩ mở máy hát, bắt đầu phàn nàn về công việc của mình, "À mà cũng phải, ngày đầu tiên ra khơi đã xảy ra chuyện như thế, chứng tỏ mọi chuyện đều có điềm báo trước."
Hạ Diệc Tuần vốn đang im lặng nghe, đột nhiên lên tiếng: "Chuyện gì?"
Bác sĩ nhận ra mình đã lỡ miệng, ánh mắt bỗng chốc trở nên lúng túng: "À, cũng không có gì đâu."
"Không có gì sao?" Hạ Diệc Tuần hỏi lạnh lùng, "Hay là anh muốn tôi đưa anh về đồn cảnh sát rồi nói?"
"Không phải," bác sĩ ngồi thẳng người, vẻ mặt khó xử nói, "Ngài Hạ không cho phép bàn luận về chuyện này."
Hứa Bồi không khỏi tò mò: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Thì, chuyện này," bác sĩ cũng biết Hạ Diệc Tuần không dễ bị lừa, nói lấp lửng, "Chuyện như của con trai kiểm sát trưởng Lý không phải lần đầu xảy ra, trước đó cậu Hạ cũng quấy rối một nữ phục vụ, khiến cô ấy nhảy biển chết, ngay ngày đầu tiên Lucky Star ra khơi."
Hạ Diệc Tuần nhíu mày: "Sao tôi không biết chuyện này?"
"Thị trưởng Lâm đã phong tỏa thông tin đó mà, khi đó bà ấy vừa mới nhậm chức thị trưởng, ký giấy phép cho Lucky Star, cậu nghĩ bà ấy sẽ để chuyện này bị rò rỉ sao?" Bác sĩ nói, "Mà bà ấy có bối cảnh gì, chắc cảnh sát Hạ biết rõ nhất, bà ấy không chỉ là thị trưởng, mà phía sau còn có người chống lưng, phong tỏa chuyện này quả thực dễ như trở bàn tay."
Hứa Bồi nhạy bén cảm nhận được chuyện này không đơn giản, anh hỏi Hạ Diệc Tuần: "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
"Khoảng bốn năm trước." Hạ Diệc Tuần nói xong, lại hỏi bác sĩ, "Cô phục vụ đó tên gì?"
"Chuyện này ai nhớ được." Bác sĩ trả lời với vẻ mặt 'cậu làm khó tôi quá', "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi."
Hứa Bồi tin rằng, dù là những sự việc xảy ra gần đây, như vụ con trai kiểm sát trưởng Lý nhảy biển, nếu yêu cầu bác sĩ phải nói ra tên của người phục vụ bị chết, anh ta cũng sẽ không thể nhớ ra. Bởi vì đối với phần lớn mọi người, tên của nạn nhân chỉ là một danh từ không quan trọng trong tin tức mà thôi.
Nếu động cơ giết người của thủ phạm xuất phát từ chuyện này...
Hứa Bồi nhìn về phía Hạ Diệc Tuần hỏi: "Chu Diệp làm việc cho Hạ Mậu Hổ từ khi nào?"
"Vào lúc tôi đang tập trung tấn công sản nghiệp của Hạ Mậu Hổ. Ông ấy đã mời Chu Diệp đến để giúp tẩy trắng thân phận." Hạ Diệc Tuần nhớ lại rồi nói, "Khoảng năm năm trước."
Ánh mắt Hứa Bồi trầm xuống: "Vậy thủ phạm chỉ có thể là người đó rồi."
Hạ Diệc Tuần vẫn cau mày: "Nhưng người đó làm sao có thể bỏ độc vào trong ly sâm panh?"
Hứa Bồi chợt liếc thấy túi chườm đá trên gối, một luồng sáng trắng lóe lên trong đầu, anh chợt nhận ra: "Hóa ra lúc đó cũng có thiết bị hẹn giờ."
Không để ý đến sự khó chịu trong cơ thể, Hứa Bồi từ trên giường bệnh bò dậy, cùng Hạ Diệc Tuần đi xuống sòng bạc ở tầng một.
Lúc này, Hạ Mậu Hổ vừa mới thẩm vấn người xong, thấy hai người đến, ông bất lực nói: "Tôi đã tìm ra người bắn phát súng đầu tiên rồi, nhưng hình như không liên quan đến chuyện của Tiểu Tuấn."
"Cậu hại tôi thảm rồi, Hứa giáo sư." Chu Diệp có vẻ rất oan ức, "Tôi chỉ nói một câu 'Ông chủ Lăng không có ở trong phòng', nhưng đó không phải là kích động, mà là tuyên bố sự thật khách quan thôi mà. Cậu làm cho hai sếp lớn đây nghi ngờ tôi, tôi suýt nữa bị ăn đạn rồi."
Hứa Bồi không thèm bận tâm đến Chu Diệp, mà tìm kiếm bóng dáng của người đó trong đám người.
Hạ Diệc Tuần nhanh chóng quét mắt một vòng xung quanh rồi hỏi: "Mã Cạnh đâu?"
Sau khi chia tay trên boong tàu, Mã Cạnh rõ ràng đã vào sòng bạc.
"Anh ta lên lầu rồi." Chu Diệp chỉ lên tầng trên, "Hình như đi tìm thị trưởng Lâm."
Hứa Bồi thầm kêu một tiếng không ổn, nhìn Hạ Diệc Tuần, cả hai liếc nhau một cái rồi quay người cùng đi về phía thang máy.
Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng súng khác lại vang lên trong du thuyền, lần này đến từ trên lầu!
"Nhanh lên!" Hạ Diệc Tuần chạy về phía thang máy, Hứa Bồi cũng theo sát phía sau. Mặc dù những người khác không hiểu tại sao, họ vẫn vội vã đi theo.
Mỗi giây đi lên của thang máy cực kỳ dài. Dường như Hạ Mậu Hổ có dự cảm không lành. Gương mặt ông nghiêm nghị và không nói gì. Lăng Phong hiếm khi cũng có chút lo lắng, chắc hẳn gã đang nghĩ đến việc phải làm gì nếu có chuyện xảy ra với ngài thị trưởng.
Không gian nhỏ hẹp và đông đúc tràn ngập cảm giác bất an.
Cuối cùng, một tiếng "ding" vang lên chấm dứt sự im lặng bao trùm.
Mấy người vội vã chạy ra khỏi thang máy. Hạ Diệc Tuần là người chạy đến cửa phòng Lâm Mân đầu tiên.
Không nói một lời, hắn rút súng ra phá khóa cửa, sau đó đá văng cửa phòng.
Trong phòng không một bóng người.
Nhưng trên ban công nhìn ra biển, Lâm Mân đang túm lấy cổ áo của Mã Cạnh, đè sát vào lan can và dí súng vào trán anh ta.
Hạ Diệc Tuần này không hề bất ngờ trước cảnh tượng này.
Hắn giơ súng lên và nghiêm giọng nói: "Lâm Mân, bỏ súng xuống."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro