Chương 9: Đừng uống! Có độc!

Có lẽ là do nghe thấy tiếng động trong phòng bên, cửa phòng đối diện 'cạch' một tiếng bị kéo mở, Lâm Mân mặc chiếc váy dài màu hoa hồng xuất hiện sau cửa, tay cầm túi xách, mày nhíu lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, lớp trang điểm tinh tế không che giấu được sự bất mãn trong ánh mắt: "Anh thật sự thích lo chuyện bao đồng."

Hạ Diệc Tuần dựa ở trên bàn, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt đáp lời: "Con chỉ đang làm việc của mình."

Lâm Mân dẫm lên giày cao gót bước vào phòng của hai người như lãnh đạo đi thị sát, bà liếc nhìn khắp phòng, hừ một tiếng, nói: "Tôi chưa bao giờ thấy người nào trong thời gian làm việc lại ở chung phòng với trợ lý, huống chi là anh."

Hạ Diệc Tuần lười giải thích, vờ như không hiểu ý của Lâm Mân dời mắt đi chỗ khác kết thúc cuộc đối thoại.

Lâm Mân không nhận được phản hồi mong muốn, ánh mắt sắc bén lại chuyển sang Hứa Bồi, lần này ý tứ thăm dò rõ ràng hơn: "Không ngờ nó lại có mối quan hệ tình cảm với đồng nghiệp."

Hứa Bồi thực sự không hiểu tại sao cuộc trò chuyện lại chuyển sang một chủ đề như vậy, càng không thể liên kết mình với "đồng nghiệp của Hạ Diệc Tuần".

Nói thì không biết nói gì, mà không nói cũng không được, nên anh chỉ lúng túng đáp một câu vô nghĩa: "Vậy sao?"

Vẫn không nhận được thông tin hữu ích, Lâm Mân mất kiên nhẫn, quay người lạnh lùng gọi to về phía phòng đối diện: "Thư ký Mã, cậu còn chưa xong sao?"

"Đến ngay đây, boss!" Tiếng xả nước trong nhà vệ sinh vọng ra, Mã Cạnh vội vã chạy ra, tay chưa kịp lau khô: "Tôi thấy tiệc vẫn còn vài phút nữa mới bắt đầu."

"Đi xuống được rồi." Lâm Mân quay người đi về phía thang máy cuối hành lang, đôi giày cao gót của bà bước đi như thể đang đi trên mặt đất. Mã Cạnh vội vã theo sau, mặc dù anh ta không thấp, nhưng đi cạnh Lâm Mân lại cảm giác bị lép vế.

Bóng của hai người nhanh chóng biến mất trong thang máy, Hứa Bồi thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn Hạ Diệc Tuần hỏi: "Chúng ta có đồ ăn không?"

Giữa trưa ăn một bữa đến giờ, vẫn chưa được uống một ngụm nước.

Nhu cầu cơ bản đầu tiên của một người xuyên không không phải là giải quyết cái ăn cái mặc sao? Đối với Hứa Bồi, những chuyện về thủ phạm hay tập kích gì đó đều là phù du.

Hạ Diệc Tuần đứng thẳng, rời khỏi bàn làm việc, lấy khẩu súng từ bao đeo súng, tháo hộp đạn ra kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì, lại lắp hộp đạn vào.

"Tối nay tôi vốn phải theo Lâm Mân." Ý là, hắn sẽ đưa Hứa Bồi đến bữa tiệc.

Hứa Bồi thở phào nhẹ nhõm, không cần lo đói bụng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, nhìn báng súng thỉnh thoảng lộ ra dưới lớp áo vest: "Anh sẽ không lau súng cướp cò chứ..."

Đương nhiên thâm tâm anh vẫn có lòng tin với Hạ Diệc Tuần, nhìn hắn có vẻ giống một học sinh giỏi. Nhưng dù sao hai người cũng chưa đủ quen thuộc, anh sợ cảnh sát Hạ lý thuyết phong phú nhưng kinh nghiệm không đủ.

Hạ Diệc Tuần cầm lấy thẻ phòng đi ra ngoài: "Cậu nên đọc thêm tin tức đi."

Tin tức?

Hứa Bồi ngẩn ra một lúc mới hiểu được, Hạ Diệc Tuần đang nói đến sự kiện bệnh viện.

Hóa ra cảnh sát Hạ bề ngoài tỏ ra không quan tâm đến dư luận, thật ra vẫn để ý chuyện bị hiểu lầm.

Nhà ăn ở lầu hai, là một không gian mở, xuyên qua lan can cầu thang có thể nhìn thấy sòng bạc xa hoa.

Hứa Bồi hiếm khi thấy một nhà hàng có cách sắp xếp bàn ghế giống như căng tin trường học thế này. Trước mắt anh là từng dãy bàn dài được phủ khăn trắng.

Thỉnh thoảng có thể thấy một số tấm khăn không được phẳng phiu, phần bàn bên dưới hơi lệch, có vẻ như những chiếc bàn dài này được ghép lại từ nhiều bàn vuông. Khi du thuyền hoạt động bình thường, chắc hẳn cách sắp xếp không phải như vậy.

Dọc theo bức tường là quầy buffet phong phú với mùi thơm lan tỏa khiến người ta thèm thuồng. Ý nghĩ đầu tiên của Hứa Bồi là đến xem thử các món ăn, nhưng ngay khi vừa bước đi, một người có gương mặt khá giống Hạ Diệc Tuần đã chặn đường anh.

"Chà, hôm nay là cuộc họp gia đình à?" Người nọ đứng chắn trước Hứa Bồi, tay nhét vào túi, nhưng lời nói lại là dành cho Hạ Diệc Tuần. "Anh không xem tình huống này à, còn dẫn theo tình nhân đến đây làm phiền người khác."

Lần thứ hai, Hứa Bồi bị người ta gọi là "tình nhân" của Hạ Diệc Tuần.

"Anh biết anh ta giết người bừa bãi không?" Người nọ chuyển sự chú ý sang Hứa Bồi, hơi nghiêng người tiến lại gần, mùi thuốc lá từ miệng đối phương xộc vào mặt Hứa Bồi. "Anh ta không phải là cảnh sát tốt đâu."

Hứa Bồi cảm thấy khó chịu, bước lùi về phía Hạ Diệc Tuần. Dù trong lòng có bực bội, nhưng do bản tính lịch sự của mình, anh không che mũi trước mặt người khác.

Cũng may, mùi hương quả bách xù xua tan mùi thuốc lá, cho Hứa Bồi một chút không gian để thở.

Xuất phát từ sự chán ghét thuần tuý với người nọ, Hứa Bồi nhíu mày, nghiêng mặt nhìn Hạ Diệc Tuần, rồi liếc mắt về phía người kia nói: "Anh ấy có nguyên tắc, sẽ không giết người bừa bãi."

Hạ Diệc Tuần nghe vậy, liếc nhìn Hứa Bồi một cái.

"Ôi." Người kia như phát hiện ra điều gì mới lạ, nghiêng người về phía sau một cách cường điệu, rồi nói với Hạ Diệc Tuần: "Không ngờ chị dâu lại bảo vệ anh như thế."

Hứa Bồi đột nhiên nhớ lại một bài báo mình đã đọc sơ qua về gia đình của Hạ Diệc Tuần. Hình như hắn có một người em cùng cha khác mẹ, nhớ không nhầm thì tên là Hạ Tuấn.

Dù hai anh em có vẻ mặt tương tự nhau, nhưng khuôn mặt của Hạ Tuấn lại gầy hơn, quần thâm mắt đậm như túng dục quá độ, trông không khỏe mạnh như Hạ Diệc Tuần.

"Có phải cậu nghĩ tôi không biết cậu đã chuyển đồ đi đâu không?" Hạ Diệc Tuần nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến sắc mặt Hạ Tuấn lập tức cứng đờ. "Không điều tra là vì tôi tạm thời không có thời gian, không có nghĩa là tôi không biết cậu đang làm gì sau lưng."

"Anh mẹ nó đúng bị điên!" Hạ Tuấn chửi một câu, vội vàng lấy điện thoại ra, đi sang một bên gọi.

Hứa Bồi như đang xem phim cảnh sát, lòng hiếu kỳ bị kích thích. Sau khi Hạ Tuấn đi xa, anh nhỏ giọng hỏi Hạ Diệc Tuần: "Là cái gì vậy?"

"Ma túy." Hạ Diệc Tuần lấy hai đĩa ăn, đưa một cái cho Hứa Bồi. "Cậu ta dùng nó để kiểm soát nam, nữ trẻ tuổi."

Hứa Bồi sống ở một thành phố cấm vũ khí ma túy, những chuyện như thế này khiến anh không thể chịu đựng nổi. Anh không nhận đĩa, nghiêm túc chất vấn Hạ Diệc Tuần: "Tại sao anh không điều tra? Đây là chuyện không có thời gian à?"

"Vì không biết cậu ta đã chuyển đi đâu." Hạ Diệc Tuần đặt đĩa lên bàn, ra hiệu Hứa Bồi tự đi lấy.

Hứa Bồi: "..."

Được rồi, nhìn Hạ Tuấn đang vội vàng gọi điện, có vẻ như cảnh sát đang phục kích để bắt được con cá lớn.

Thức ăn ở tiệc buffet khá ngon, món mặn và món chay có thể phân biệt được chiên bằng dầu khác nhau, cho thấy nhà bếp rất chú trọng đến chất lượng.

Hứa Bồi tùy tiện lấy một ít món, đi theo Hạ Diệc Tuần tìm chỗ ngồi. Từng hàng dài người mặc áo vest đen mang đến cảm giác áp lực, dù thỉnh thoảng nhìn thấy vài chỗ trống, nhưng người ngồi cạnh đều tỏ ra không hoan nghênh hai người.

Đi một lúc lâu mà vẫn không tìm được chỗ ngồi.

Khi Hứa Bồi bắt đầu nghi ngờ liệu anh và Hạ Diệc Tuần có còn chỗ ngồi hay không, anh đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ đã giúp mình, và hai chỗ ngồi đối diện cô cũng đang trống.

"Ở đó." Hứa Bồi kéo Hạ Diệc Tuần, ra hiệu anh đi theo, rồi trực tiếp bước tới ngồi đối diện người phụ nữ, "Chào chị, cảm ơn chị đã giúp tôi lúc nãy."

Mọi người xung quanh đồng loạt ngừng ăn, tiếng ồn ào như bị một miếng bọt biển hút hết, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên đất.

Bỗng nhiên trở thành trung tâm chú ý, Hứa Bồi không dám động đậy, thận trọng liếc nhìn Hạ Diệc Tuần bên cạnh, chỉ thấy được sự im lặng của hắn.

"Ngồi đi, cảnh sát Hạ." Người đàn ông mặc áo len bó sát màu đen ngồi cạnh người phụ nữ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng này, "Người này là...?"

Im lặng chuyển thành sự bất đắc dĩ, Hạ Diệc Tuần thở dài, ngồi xuống cạnh Hứa Bồi: "Là trợ lý của tôi."

"Thật vậy sao." Người đàn ông dường như nhận ra sự bất đắc dĩ của Hạ Diệc Tuần, mỉm cười rồi nói với Hứa Bồi, "Chào cậu, Lăng Phong."

Hứa Bồi cảm nhận được người này có thân phận không tầm thường, nhưng anh thật sự không biết, chỉ có thể đáp lại một cách lễ phép: "Chào anh, Hứa Bồi."

Lăng Phong tiếp tục ăn, hỏi người phụ nữ ngồi bên cạnh: "Vừa rồi cô đã giúp cậu ấy?"

Người phụ nữ trả lời: "Người của đối thủ gây phiền phức cho cậu ấy."

Lăng Phong lại nhìn Hứa Bồi, lần này có thêm phần đánh giá.

Mọi người xung quanh đã xem đủ, tiếp tục trò chuyện và ăn uống.

Cho đến lúc này Hứa Bồi mới nhận ra bàn ghế ở đây được bố trí tinh tế hơn, khoảng cách rộng hơn, trên bàn còn có hoa trang trí. Trong đĩa của Lăng Phong có món thịt bò chất lượng cực tốt, rõ ràng là món gọi riêng, dụng cụ ăn cũng tinh xảo hơn.

Vậy người này rốt cuộc là ai?

Hứa Bồi vừa ăn vừa lấy điện thoại ra, tìm kiếm những tổ hợp từ đồng âm. Khi bức ảnh trên điện thoại trùng khớp với người trước mắt, anh suýt nữa bị nghẹn.

Trùng hợp làm sao, anh lại ngồi ngay trước mặt đầu sỏ của thế giới ngầm, thảo nào Hạ Diệc Tuần lại có vẻ mặt khó tả như vậy. Còn người phụ nữ bên cạnh, anh cũng nhận ra, là vệ sĩ của Lăng Phong, tên Cindy.

Nhìn quanh, Lâm Mân và Hạ Tuấn đều đang ngồi ở những vị trí không xa, Hứa Bồi quả thật đã thẳng tiến vào "hang ổ" rồi.

【Hứa Bồi: Sao anh không ngăn tôi lại?】

Hạ Diệc Tuần biết Hứa Bồi tìm gì trên mạng — không phải là nhìn trộm, mà là giám sát hợp pháp, cũng không ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn này.

Hắn không nhanh không chậm trả lời:【Tinh thần ăn cơm của cậu nhiệt tình quá.】

Hứa Bồi thở dài, quyết định ăn nhanh cho xong, nhưng đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ khiến anh ngay lập tức mất hết khẩu vị.

Đó là một mùi hương vô cùng khó tả, vừa cay vừa đắng. Giống như lá bạch quả bị nghiền nát, như vỏ cây thối rữa, như hạt óc chó bị mối mọt... Nói chung, đó không phải là thứ đáng lẽ sẽ có ở đây.

Hạ Diệc Tuần để ý thấy Hứa Bồi có vẻ lạ, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

"Có một mùi kỳ lạ." Hứa Bồi nói, "Tôi cảm giác giống như lần ngửi thấy... Mùi thuốc súng trên quảng trường vậy, thật khó chịu."

Hạ Diệc Tuần đột ngột buông đũa, giọng nói bình thường của hắn lần này nhanh hơn một chút: "Cậu ngửi thử xem."

Nếu muốn ngửi rõ hơn thì chỉ có thể tắt thiết bị ngăn chặn, Hứa Bồi xoay một vòng chiếc nhẫn đeo ở ngón út tay trái, hành động này bị Hạ Diệc Tuần nhìn thấy hoàn toàn.

Mùi của thức ăn bỗng nhiên trở nên cụ thể, át đi những mùi khó chịu từ những tên côn đồ xung quanh. Nhưng điều đáng sợ là, một mùi hành sống mạnh mẽ xộc vào mũi Hứa Bồi, khiến nước mắt anh ào ạt chảy ra khỏi hốc mắt.

Mùi này khiến Hứa Bồi suýt nữa nghẹt thở, anh liên tục chớp mắt, vội vàng lấy giấy lau, nhưng vẫn không thể ngừng được cảm giác cay xè.

Bên cạnh chỉ có một mùi hương duy nhất có thể làm dịu đi, Hứa Bồi như nắm được phao cứu sinh, lập tức dán đầu vào vai Hạ Diệc Tuần.

Mùi hương dễ chịu của quả bách xù dường như có tác dụng an thần, dùng cách làm sảng khoái để át đi cơn cay nồng đột ngột.

Nước mắt từ từ rút đi, có lẽ là bản năng của con người thích xu lợi tị hại, Hứa Bồi dựa vào Hạ Diệc Tuần mà không động đậy, cho đến khi lưng anh bị vỗ, giọng nói của Hạ Diệc Tuần vang lên: "Được chưa?"

Vừa rồi không biết ai ăn hành sống, giờ thì đã ăn xong rồi.

Hứa Bồi lau khô khóe mắt nói với Hạ Diệc Tuần: "Được rồi."

Nói xong, Hứa Bồi mới nhận ra Lăng Phong đối diện đang nhìn hai người với ánh mắt đầy tìm tòi, như muốn nói 'Cảnh sát Hạ thật chu đáo với trợ lý.'

Hứa Bồi không khỏi cảm thấy hơi lúng túng, còn Hạ Diệc Tuần thì vẫn giữ vẻ mặt bình thường, thu tay từ lưng Hứa Bồi, lạnh nhạt nói: "Được rồi thì tiếp tục đi."

Tiếng "keng keng keng" vang lên, có ai đó dùng thìa gõ vào ly sâm panh, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Mọi người, hôm nay tôi đến đây là để làm rõ một việc, ngành dịch vụ giải trí là trụ cột của thành phố Tân, chỉ cần tôi còn là thị trưởng một ngày, tôi sẽ không để ngành này suy thoái..."

Hạ Diệc Tuần biết, Lâm Mân lên tàu không vì lý do gì khác, chỉ là để làm dịu lòng các ông chủ ngành dịch vụ giải trí. Nói cách khác, bà muốn lấy lòng cả người dân và các nhà tài trợ.

Với hành vi nói một đằng làm một nẻo của bà, Hạ Diệc Tuần đã quen, không còn để tâm đến những lời giả dối này nữa. Vì vậy, suy nghĩ của Hạ Diệc Tuần vô thức quay lại cảnh vừa rồi.

Hắn thật sự không hiểu Hứa Bồi đang làm gì.

Dù có bị nghẹn, tại sao lại phải dựa vào vai hắn?

Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?

Đây chẳng lẽ là một kiểu quyến rũ mới?

Dù nhìn thế nào, Hạ Diệc Tuần cảm thấy Hứa Bồi rất đáng nghi, cho đến khi—

"... Tình huống hiện tại chỉ là tạm thời, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua." Lâm Mân nói xong, nâng ly sâm panh trong tay lên, nhưng ngay khi bà định đưa ly lên môi, một bóng người đột nhiên lao đến.

"Đừng uống!" Hứa Bồi vung tay, đánh rơi sâm panh trong tay Lâm Mân, "Có độc."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro