Chap 38: Lo lắng

Ngay khi Công Phượng nhắm mắt chờ đợi con dao cắm phập vào ngực mình thì "đoàng" một tiếng, cảm giác bỏng rát nơi tay khiến hắn rên lên, con dao cũng rơi xuống đất...

"Hừ, đâu có nhẹ nhàng vậy! Mấy năm qua sao có thể chỉ trả giá như vậy!"

Công Phượng nghe Tiến Dũng nói thế thì thở phào, ít ra thì hắn vẫn chưa chết, còn có thể ra khỏi đây và gặp lại người kia...

"Anh lại muốn làm gì?"

"Đưa cậu đi nếm trải cái gọi là "địa ngục"!"

Tiếp sau đó là báng súng Tiến Dũng hạ xuống, Công Phượng liền mất đi tri giác...

--------------------------------

Văn Hậu bị ác mộng làm cho tỉnh lại, lại là giấc mơ đó – tiếng la hét đau đớn của một ai đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí cậu, ở một hành lang thật dài, phía cuối là một cánh cửa màu đen, tiếng hét phát ra từ đó nhưng Văn Hậu dùng đủ mọi cách vẫn vĩnh viễn không thể chạm tới.

Văn Hậu thở hồng hộc, cố gắng bình ổn lại nhịp tim của mình. Giấc mơ đó là cậu sợ hãi, bởi tiếng hét đó rất đỗi quen thuộc, nó khiến trái tim cậu như bóp nghẹn, đau đớn...

Văn Hậu ngồi dậy rời giường, lúc này cũng chẳng ngủ được nữa. Cậu chợt nhớ đến Công Phượng, chẳng biết hắn ta thế nào rồi? Nhưng chuyện của hắn và Tiến Dũng, cậu không có quyền xen vào. Mấy năm qua cũng chẳng phải cậu không biết Tiến Dũng đã tốn bao nhiêu tâm huyết để chờ đến ngày này, vậy nên cậu sẽ không ngăn cản. Tiến Dũng có nỗi hận của riêng anh mà Công Phượng cũng nên trả món nợ đó...

Thấy bên ngoài vẫn sáng đèn nên cậu tò mò di ra khỏi phòng, cậu đã về nhà được mấy hôm, chỉ gặp mỗi Đức Chinh, còn Tiến Dũng gần như mất tích.

Nghe tiếng bước chân nên Đức Chinh ngẩng đầu:

"Không ngủ được à?"

"Ừ! Anh cũng vậy à?"

Đức Chinh thở dài gật đầu. Văn Hậu nhíu mày ngồi đối diện Đức Chinh.

" Có tâm sự à?"

"Cũng không có gì... chỉ là gần đây Tiến Dũng không về, tôi có chút lo lắng..."

Văn Hậu cười khẽ:

"Chuyện đấy thì anh không cần lo! Mấy năm lăn lộn trong chốn lửa đạn kia của anh ta cũng không phải đùa, cho nên anh không cần lo lắng chi cho mệt óc!"

"Chuyện đó thì tôi biết rõ, chính là ngày đó Công Phượng bị anh ấy đưa đi, đến giờ vẫn không rõ tung tích... tôi sợ anh ấy không kìm chế được mà... dù sao tôi vẫn còn sống không phải sao?" Đức Chinh không nói nữa.

Sắc mặt Văn Hậu trầm hẳn đi, cậu cũng có chút lo lắng. Việc Công Phượng khiến Tiến Dũng và Đức Chinh chia xa đã trở thành cái gai trong lòng Tiến Dũng, thêm việc Đức Chinh bị Côn Phượng ép buộc mà suýt mất mạng thì việc giết chết Công Phượng không phải không có khả năng.

"Có lẽ anh ta sẽ biết chừng mực..." Văn Hậu nhẹ giọng nói.

Đức Chinh cũng thở dài, có chút tò mò nhìn Văn Hậu đang sầu mi khổ não nơi đó.

"Văn Hậu... cậu và Công Phượng là như thế nào? Nghe Thành Chung nói, là cậu cưỡng... hắn ta?" Đức Chinh có chút xấu hổ vì tò mò chuyện người khác như thế.

Văn Hậu lại buồn bực, cái ông anh Thành Chung chết tiệc này thật là nhiều chuyện.

"Đúng vậy! Lúc đầu tôi cũng không biết đó là Công Phượng... nhưng lần đó tôi bắn không chết hắn, không có nghĩa lần này hắn giữ được mạng trong tay tên biến thái Tiến Dũng kia..."

"Cậu thực sự không quan tâm?" Đức Chinh dò hỏi.

"Tại sao tôi phải quan tâm kẻ thù?" Văn Hậu không kiên nhẫn đáp rồi bỏ lên phòng.

Đức Chinh dõi mắt nhìn theo - Văn Hậu đang nói dối, từ ánh mắt cậu có thể nhìn ra được cậu rất để tâm đến Công Phượng, chỉ là tâm lý lẫn trái tim vẫn kháng cự điều đó...

"Tiến Dũng... hi vọng anh đừng làm những việc điên rồ không thể vãn hồi như Công Phượng khi ấy..." Đức Chinh lẩm nhẩm.

------------------------------

End chap 38
Hơi ngắn nhưng tại do cạn kiệt sức lực thật sự nên không viết tiếp được....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dungchinh