Ngày 11
Em biết không? Anh đang mang theo mình thứ kỉ niệm cũ kĩ, mang hàng tá những vết thương trong tim nên anh đã nghĩ là nếu mình gặp nhau sớm hơn, hẳn sẽ tốt hơn bây giờ.
Em hỏi tại sao anh không hay cười, vì có ai mang nhiều nỗi buồn như thế mà cười nổi đâu em?
Em hỏi tại sao anh không biết khóc, vì anh đã từng khóc rất nhiều lần trước đó.
Em hay hỏi anh tại sao anh nói chuyện lạnh lùng, cộc lốc, chẳng biết quan tâm em, thật ra là do anh chẳng biết cách nói chuyện, mặc dù xung quanh anh có quá nhiều người. Bởi nếu anh dễ dãi, anh biết cách nói chuyện với họ, liệu em có giữ nổi anh không?
Có nhiều người hỏi anh, tại sao anh lại đau lòng hoài như vậy, phải chăng chuyện tình giữa anh và em buồn đến thế sao? Nếu mà đau buồn vậy sao anh vẫn cố nhớ, cố thương? Anh không trả lời, nhất quyết là sau này vẫn vậy. Vì như anh biết, chúng ta yêu nhau và rời xa nhau cũng là do duyên phận, chẳng ao biết được cả, có vui, có buồn, có nước mắt và cũng có nụ cười, kèm theo sau đó là cả tổn thương anh phải mang theo suốt quãng đời sau này.
Anh chỉ nghĩ em sẽ là của anh thôi, không phải của ai khác cả. Anh cố giữ em bên cạnh, ,nhưng đó cũng là từng bước đẩy em ra xa anh. Chắc tại vì em sợ bị gò bó, không lối thoát.
Anh xin lỗi vì chẳng giữ được em, cũng chẳng biết trân trọng em, để rồi nhìn em rời đi ngay trước mắt giữa cơn mưa cuối tháng 12 lạnh ướt áo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro