Đừng Để Hạnh Phúc Chỉ Là Một Lời Hẹn Ướm Chừng Của Đời

Đừng Để Hạnh Phúc Chỉ Là Một Lời Hẹn Ướm Chừng Của Đời
​Người ta thường nâng niu chiếc áo lộng lẫy nhất cho một buổi yến tiệc chưa định ngày, để rồi khi cánh tủ bật mở, thanh xuân đã vội vã qua đi, và ánh hào quang của thời trang cũng đã kịp lu mờ.
​Người ta cất giữ chai rượu quý, hứa hẹn sẽ khui nó vào "ngày trọng đại" nhưng khoảnh khắc huy hoàng ấy cứ mãi lẩn tránh, chưa bao giờ thực sự gõ cửa.

​Người ta ấp ủ một chuyến du hành viễn xứ, tự nhủ sẽ khởi hành khi có đủ thời gian dư dả, rồi một sớm mai choàng tỉnh, nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi qua từ bao giờ, và chính tâm hồn cũng không còn vẹn nguyên khát khao thuở ban đầu.
​“Chúng ta đánh mất tuổi trẻ không phải trong một đêm bão táp, mà là đánh mất nó từng chút một, qua những lời hẹn hò khắc khoải: 'để đến mai.""

​Người ta giữ lại những lời yêu thương, những câu tri ân chân thành, hay lời xin lỗi muộn màng, đợi chờ một thời khắc "thiên thời địa lợi" để thốt lên, nhưng rồi có khi, người cần lắng nghe đã không còn đứng đợi nơi cuối con đường.
​Trên bàn tiệc đời thường, người ta thường dành phần tinh túy nhất đến giây phút sau cùng, để rồi bữa ăn kết thúc mà vị ngon ngọt ngào vẫn chưa kịp chạm đến đầu lưỡi.

​Và cuộc đời, chẳng khác nào bữa tiệc ấy, vẫn miệt mài gom góp và trì hoãn những điều tuyệt vời nhất cho "tương lai", mà nào biết rằng "tương lai" là một bến bờ không ai có thể chắc chắn cập bến.
​"Ngày mai chẳng hứa hẹn điều gì với ta, chỉ có phút giây hôm nay mới là món quà chân thực và chắc chắn nhất."

​Thói quen "để dành" ấy, thực chất là được sinh ra từ một nỗi sợ hầm hập: sợ đánh mất, sợ không đủ đầy, sợ cuộc sống thiếu thốn. Nhưng trớ trêu thay, đó chính là nghịch lý nghiệt ngã của kiếp người: càng sợ mất mát, ta càng không dám sống trọn vẹn; càng cố chấp giữ chặt, hạnh phúc càng lướt nhanh qua kẽ tay trong suốt.

​Có một triết lý đã từng được cất lên:

"Không ai chết chìm giữa đại dương vì một cơn sóng dữ, người ta chỉ chết vì cứ ôm chặt lấy hòn đá nặng trịch của chính mình."

​Chúng ta cũng vậy, ôm chặt những điều chưa dám hành động, chưa dám thổ lộ, chưa dám sống hết mình, cho đến khi cơ hội vụt bay, bỏ lại ta trong nuối tiếc khôn nguôi.
​Hạnh phúc đích thực không phải là một điều xa vời, mà nó ẩn mình ngay trong hơi ấm của chén cơm đang nghi ngút khói, trong ánh mắt tin yêu còn đong đầy của người thân kề cạnh, trong buổi bình minh hôm nay – khi ta vẫn còn được tỉnh thức, còn được hít thở, và còn được quyền ôm ấp yêu thương.

​"Đừng đợi đến khi hoàng hôn buông xuống mới biết quý trọng ánh dương, cũng đừng đợi đến lúc chia ly mới vội vã học cách nói lời yêu thương."

​Hãy khoác lên mình bộ cánh đẹp đẽ nhất ngay khi tâm hồn bạn mách bảo.
​Hãy thốt lên lời yêu thương ngay khi lồng ngực bạn còn đang rạo rực.
​Hãy cất bước viễn du khi đôi chân còn đủ sức mạnh để bước đi.

​Và hãy nếm trọn vị ngọt của hạnh phúc ngay khi cuộc đời mời gọi bạn an tọa bên bàn tiệc của khoảnh khắc này.
​Vì có những điều, chỉ cần chúng ta chần chừ và "để dành" – là sẽ mãi mãi vụt mất khỏi tầm tay.

​Đừng bao giờ để hạnh phúc chỉ là một lời hẹn ước xa xôi. Bởi lẽ, dòng đời vốn dĩ ngắn ngủi, và "ngày đặc biệt nhất" mà ta chờ đợi, chính là ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tusudoitoi