Chap 4


Bờ môi của hắn rốt cục cũng rời khỏi cô, hơi nhích người ra, Trịnh Sảng nhân cơ hội hít mấy hơi thật sâu, cô sắp chết vì thiếu oxi rồi. Nhưng cô lại mừng hụt vì ...
Bàn tay to lớn thô ráp của hắn mạnh mẽ xé rách toàn bộ vướng bận trên người cô.
Cảm nhận được sự trống trãi cùng lạnh lẽo trên cơ thể mình, Trịnh Sảng như bừng tỉnh khỏi ảo mộng, quay về với hiện thực, cô sử dụng hết hơi sức toàn thân để kháng cự, " Đừng mà, tôi xin anh.."
Và giờ khắc này cơ thể của Trịnh Sảng hoàn toàn phô bài trước mắt hắn, dừng lại động tác, Dương Dương ngắm nhìn cô như đang thưởng thức một mĩ vật

Trong bóng đêm, Trịnh Sảng gần như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cô vô cùng sợ hãi cùng xấu hổ muốn dùng đôi tay che đi thân thể ngọc ngà.


Anh khống chế thân thể cô, dùng hai chân mạnh mẽ tách hai đùi cô ra, bàn tay to lớn mang lướt trên bụng cô
Như có một dòng điện chạy qua, cô nổ lực khép chặt hai chân mình lại
Hắn kiên nhẫn lần nữa tách hai chân đang khép chặt của cô, đầu cuối xuống dùng môi kiếm láp vùng bụng nhạy cảm của cô, cứ thế từ từ trượt xuống dưới vừa cắn vừa hôn, mỗi một nơi anh đi qua đều để lại một dấu ấn đỏ son. Không thể kìm chế được cô dùng hai tay nắm chặt lấy khăn trãi giường, cảm thấy mình mất đi sự an toàn cô khàn  giọng gào lên.

Ngay sau đó, anh tiến vào cơ thể cô, đau đơn như xé toạt.
Trịnh Sảng điên cuồng lắc mạnh đầu như điên dại, nhắm chặt đôi mắt lại, đôi bàn tay bấu chặt bờ vai rộng lớn của anh, thét lớn " Aaaaaaaa..."

Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không kìm được mà tuôn ra như mưa. Cùng với sự ra vào của anh là tiếng khóc nấc vì đau đớn của cô.


Trịnh Sảng không kìm được thốt ra vào câu chửi mắng
" Khốn kiếp"
Hắn điên cuồng giày xứ cô suốt một đêm, khiến cô tưởng chừng như không chịu đựng nổi, cho đến lúc cô lịm đi vì đau đớn
Trong lúc mơ màng cô vẫn cảm thấy hắn chưa từng rời khỏi cơ thể cô

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro