Chương duy nhất: Gió Thổi Về Phía Không Còn Anh

Lê Tịch Chi gặp Sở Giao lần đầu vào một chiều mưa của năm mười bảy tuổi. Anh ngồi ở dãy bàn cuối, ánh mắt u buồn nhưng đẹp đến mức cô không dám nhìn quá lâu. Từ đó, tất cả thanh xuân của cô như bị cuốn vào một cơn lốc mang tên Sở Giao.

Họ thi cùng một trường đại học — một nguyện vọng, một thành phố, một giấc mơ chung. Trong đôi mắt từng ngập đầy mưa của Tịch Chi là hình bóng anh, từng bước đi cạnh cô, nhẹ nhàng mà vững chắc.

Nhưng rồi thời gian dường như chỉ đổi thay một người. Cô vẫn là Lê Tịch Chi – bình tĩnh, thông minh, yêu một người bằng tất cả lòng tin không phòng bị. Còn Sở Giao, dường như đã bắt đầu lạc hướng.

Anh không còn nhắn tin chúc ngủ ngon như trước. Không còn đưa tay giữ lấy mái tóc cô khỏi gió. Không còn nhìn cô như thể ngoài cô ra, cả thế giới đều là nhạt nhòa.

Cô hỏi anh, một lần duy nhất:

> “Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa, xin anh, đừng làm chuyện chó đẻ.”

Sở Giao bật cười, ôm lấy cô: “Tịch Chi, em nghĩ anh là loại người đó sao? Anh thề—”

Lời thề tan vào hư vô như sương đọng đầu mi. Bởi chỉ một tuần sau, cô bắt gặp anh trong phòng nghiên cứu, tay siết chặt eo Ly Ẩn, miệng như đang ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng kia như một con thú đói.

Thế giới của cô sụp đổ trong lặng thinh.

Tịch Chi không khóc. Cô chỉ đứng đó, mỉm cười. Một nụ cười mà chính cô cũng thấy xa lạ. Bởi vì từ giây phút đó, cô biết… tình yêu không đáng thương bằng sự phản bội.

---

Thích Hữu bước vào đời cô vào đúng lúc cô cần một người đàn ông không đặt tay lên ngực thề thốt, mà đặt tay vào thế cờ cô vẽ ra.

> “Em muốn trả thù?” – Thích Hữu hỏi.

“Không,” – Tịch Chi nhấp một ngụm vang, ánh mắt lạnh lẽo – “Em muốn anh ta phải yêu em đến tận xương tủy… rồi mất em. Mất hết.”

Kế hoạch diễn ra như vẽ. Sở Giao như kẻ mê muội, nhìn thấy cô lùi một bước liền vội vã tiến ba bước. Ly Ẩn bị cô biến thành một quân tốt đáng thương – đúng lúc, đúng chỗ, đúng lỗi lầm.

Tịch Chi vẫn là người con gái dịu dàng, vẫn là cô bạn gái thấu hiểu, vẫn là cô sinh viên đứng đầu lớp — trong mắt Sở Giao.

Còn trong hậu trường, cô là cổ đông lớn thứ hai vừa lặng lẽ cắn đứt mạch máu dòng vốn của tập đoàn họ Sở. Là người con gái thỏa thuận cùng Thích Hữu đẩy Sở Giao khỏi ghế Giám đốc bằng một đòn “ngọt ngào” đến tàn nhẫn.

---

Ngày anh ta mất chức, Ly Ẩn cũng biến mất khỏi cuộc đời anh. Cô gái từng quyến rũ, giờ chỉ còn là một cái tên bị nguyền rủa trên truyền thông. Sở Giao như một con thú bị thương, vẫn gọi điện cho cô giữa đêm, giọng khàn đặc:

> “Chi à… Anh chỉ tin mỗi em.”

Cô nhìn màn hình nhấp nháy, lặng thinh.

Cô không nhấc máy. Không phải vì hận. Mà vì lúc ấy… cô đang ngồi cạnh Thích Hữu, ngón tay đan lấy nhau, như hai người đã sống bên nhau rất lâu rồi.

---

Mùa tốt nghiệp năm ấy, gió thổi qua dãy giảng đường cũ. Những cánh phượng rơi lả tả như thanh xuân của một người đang chết dần trong ảo vọng.

Sở Giao vẫn ngồi ở chiếc ghế quen thuộc, ánh mắt tìm hoài một người đã từng yêu anh đến quên cả tên mình.

Nhưng người ấy giờ đây, đã không còn là của anh nữa.

---

End.



Ngoại truyện: Một Người Không Còn Ở Đây

Có những đêm, Sở Giao tỉnh giấc giữa cơn mơ. Trong mơ là dáng người con gái mặc áo sơ mi trắng, ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh nắng rọi qua tóc cô như một vầng hào quang. Anh gọi tên cô – "Tịch Chi" – nhưng không ai quay lại.

Cô không còn ở đó nữa. Không còn là của anh nữa.

Sở Giao mất tất cả. Mất ghế, mất bạn bè, mất danh tiếng… nhưng không gì đau hơn mất Lê Tịch Chi.

Anh từng nghĩ cô hiền lành, yếu mềm. Anh từng nghĩ cô sẽ khóc lóc, níu kéo, sẽ tha thứ như bao lần trước.

Nhưng cô không khóc.

Cô chỉ mỉm cười, rời đi, mang theo cả linh hồn anh.

Anh hận Ly Ẩn đến tận xương. Hận vì cô ta dụ dỗ anh, vì cô ta là nguyên nhân khiến Tịch Chi rời đi, vì cô ta làm anh mù quáng. Nhưng anh không dám nhìn vào sự thật… rằng chính anh là kẻ mở cửa cho tội lỗi bước vào.

Càng về sau, anh càng hiểu ra:

Tịch Chi không trả thù bằng dao kiếm. Cô trả thù bằng cách yêu anh một lần duy nhất và không bao giờ quay đầu lại.

Anh sống, nhưng như đã chết.

Dằn vặt ấy không buông tha anh, dù tóc anh bạc trắng. Bao nhiêu lần định gọi cho cô, nhưng bàn tay run lên, chẳng dám bấm số.

Anh ngồi trước căn nhà cũ nơi cô từng sống, lặng thinh hàng giờ… chỉ mong một lần thấy bóng dáng ấy bước qua.

Không ai bước ra cả.

Chỉ còn gió – lạnh đến tận tim.

---
Hết thật rồi đấy!!😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro