Chương 1: Nhiều năm như vậy, trí thông minh cũng chẳng tăng lên

Edit: Yuu.

Năm giờ rưỡi sáng, Lâm Tảo đang ngủ say, chăn mền trên người đột nhiên bị ai đó xốc lên.

Cô lẩm bẩm vặn vẹo uốn éo, xoay người ngủ tiếp, một cái chân trắng nõn giơ lên, làm lộ ra một mảnh xuân quang dưới váy ngủ.

Tần Lộ đứng bên giường, hai tháng này ngày nào cũng cùng Lâm Tảo dính lấy nhau, lại nhìn thấy cái tư thế ngủ vũ mị này của Lâm Tảo, Tần Lộ lộ vẻ ghen tị lẫn ghen ghét.

Dựa vào cái gì là hai chị em họ, cô là chị lại chỉ cao một mét rưỡi, nhan sắc bình thường, ăn cái gì cũng dễ béo, làn da lại ngăm đen. Lâm Tảo là em lại cao hơn cô mười centimet, dung mạo xinh đẹp, ăn cái gì cũng đều không mập, da thịt còn trắng đến nỗi có thể phát sáng? Nhìn xem khuôn mặt trắng nộn cùng đôi chân dài thẳng tắp kia, có chỗ nào giống một nha đầu ngốc được "lão thái thái" nuôi ở vùng thôn quê chứ?

"Rời giường, ngày hôm nay có hi vọng rồi!" Tần Lộ hai tay chống nạnh, nhìn người đang ngủ trên giường rống to.

Nghe xong từ có hi vọng, Lâm Tảo mặc dù rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.

Chị họ này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê phim, chỉ cần cùng phim ảnh có quan hệ, Lâm Tảo nhất định phải nghe lời, nếu không liền phải thừa nhận bị Tần Lộ điên cuồng niệm kinh ong ong bên tai.

"Phim gì vậy a?" Lâm Tảo ngáp một cái, chậm rãi xuống giường.

"Động tác nhanh lên." Tần Lộ một mặt ghét bỏ, không khác nào một huấn luyện viên quân đội.

Lâm Tảo vội vàng giữ vững tinh thần, xông vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.

Hai người thuê một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ một phòng chính, Tần Lộ đứng trước tủ quần áo, chọn lấy một bộ đồ rồi ném ra ngoài: "Chị đã nói với em bộ « Tam quốc » gần đây sẽ khởi quay, phó đạo diễn của đoàn làm phim là bạn chị, chị đã quay video một số cảnh diễn của e cho ông ta, hiện tại đoàn phim thiếu một nhân vật nữ quần chúng, yêu cầu duy nhất chính là đẹp, ông ta kêu chị tranh thủ thời gian đưa em tới đó."

Lâm Tảo ngồi ở trên bồn cầu, mơ mơ màng màng hỏi: "Cát-sê ra sao?"

Chị họ cô mỗi ngày đều nói rất nhiều, Lâm Tảo sớm đã quên cái gì Tam quốc, cô bây giờ chỉ quan tâm đến tiền.

Không phải là cô thấy tiền sáng mắt, mà là cô nhất định phải kiếm tiền.

Hai tháng trước, Lâm Tảo thi đại học lần nữa thất bại, ông ngoại bà ngoại mặt ủ mày chau, cô cũng áy náy không dám nhìn hai ông bà. Kỳ thật cô đã rất liều mạng chuẩn bị cho kì thi, cuối tuần đều nhốt mình trong phòng làm bài, chỉ vì muốn thi đậu vào trường đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt, sau đó sẽ chăm lo cho ông bà an hưởng tuổi già.

Cô đại khái không phải loại người ham học, học lại một năm, thành tích thế mà so với lần thứ nhất thi còn thấp hơn mấy lần, làm ông bà ngoại trước giờ luôn cổ vũ cô cũng không muốn nói nhiều thêm.

Ngay tại lúc Lâm Tảo không muốn học nữa, định ở nhà phụ bán quán ăn cho hai ông bà thì chị họ của cô _Tần Lộ xuất hiện.

Chị cô nói cô rất có tố chất đóng phim, gặp được cơ hội khẳng định liền có thể nổi tiếng.

Chị họ còn nói, làm diễn viên đóng thế mấy lần liền có thể kiếm được năm trăm, thu nhập một tháng dễ dàng có hơn mười ngàn.

Tim Lâm Tảo đập thình thịch.

Chị họ quả nhiên không lừa cô, vừa tới công ti điện ảnh hai tháng, Lâm Tảo đã kiếm lời hơn ba mươi ngàn, chia cho chị họ cùng sinh hoạt hàng ngày, mỗi tháng trung bình có thể có được mười ngàn.

Tần Lộ biết em họ ngốc của cô quan tâm nhất là tiền cát-sê, đi đến trước cửa phòng vệ sinh nói: "Một ngàn."

Lâm Tảo: . . .

Lần trước chị họ tìm cho cô một công việc thù lao năm ngàn, đóng một bộ phim mười tám tập, cảnh nữ phụ ném tú cầu cho nam chính khiến nữ chính ghen tuông, quay xong chị họ còn đảm bảo cô có thể nổi tiếng, vậy mà nghỉ ngơi mấy ngày, tiền cát-sê sao lại ít đi hơn?

"Ít như vậy. . ." Lâm Tảo nhỏ giọng lầm bầm.

Tần Lộ nhớ tới lúc em họ cô diễn một vai quần chúng trong số 500 người thì cười, khẽ nói: "Chị nói với em bao nhiêu lần rồi, quay phim không thể chỉ nhìn thù lao mà còn phải nhìn vào tiềm lực của đoàn phim, cao ốc Hoàn Vũ mà trước kia chị dẫn em đi qua, bộ « Tam quốc » này chính là do tập đoàn Hoàn Vũ đầu tư, sau khi phát sóng khẳng định sẽ nổi, ngày hôm nay dù chỉ là diễn viên quần chúng cũng có bao nhiêu người tranh nhau mẻ trán sứt đầu, là chị họ đây giao thiệp tốt mới dành được về cho em đấy."

Lâm Tảo nghe xong, không còn chê ít tiền nữa, hướng cửa phòng tắm kêu to: "Chị thật lợi hại!"

Ngoài cửa, Tần Lộ thở dài.

Cô lợi hại cái gì a, mười tám tuổi chạy đến mấy công ti truyền hình đóng vai quần chúng, một lòng muốn đóng phim trở thành minh tinh kiếm nhiều tiền, có thể cô không có tư sắc lẫn không được đào tạo bài bản, lăn lộn nhiều năm như vậy miễn cưỡng có thể ấm no, duy nhất là lăn lộn làm diễn viên quần chúng nhiều khiến phó đạo diễn Tiểu Thành quan mặt.

Ba tháng trước, có phó đạo diễn Lý khen cô, đề nghị cô đổi nghề làm người đại diện. Tần Lộ có chút động tâm, đang chuẩn bị gửi sơ yếu lí lịch đến các công ty lớn, bà ngoại lại nói em họ của cô_Lâm Tảo thi rớt, còn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói em họ cô nhiều năm như vậy, trí thông minh cũng chẳng tăng lên chút nào.

Trong ấn tượng của Tần Lộ, em họ chỉ là một tiểu nha đầu, kết quả bà ngoại gửi ảnh chụp qua, hai mắt Tần Lộ lập tức sáng như cái bóng đèn, ngày thứ hai liền mua vé về nhà, đem em họ lên thành phố.

Lâm Tảo là mầm mống tốt, Tần Lộ thề có thể làm cho em họ nổi tiếng, để e họ thay cô thực hiện nguyện vọng mà cô chưa làm được, sau đó cô liền làm người phụ nữ ở sau lưng em họ.

Sáu giờ rưỡi sáng, hai chị em không ăn sáng liền chạy tới đoàn làm phim « Tam quốc ».

Tần Lộ liếc mắt liền thấy được phó đạo diễn Lý đang loay hoay.

Lý Ca hơn ba mươi, dáng người hơi mập làm trông nhiệt tình , dựa vào năng lực, phó đạo diễn Lý phụ trách rất nhiều việc.

"Lý Ca!" Tần Lộ lôi kéo Lâm Tảo chen vào.

Lý Ca quay đầu, nhận ra Tần Lộ, hắn nhìn ngay lập tức tới cô gái bên cạnh Tần Lộ.

Hai tháng trước Tần Lộ gửi video của em họ cô cho hắn, cô gái trong video xác thực rất xinh đẹp, như nước trong veo, nhưng bây giờ nữ diễn viên đều sẽ động tay chân vào mặt của mình, so sánh với Tần Lộ, Lý Ca hoài nghi khuôn mặt Lâm Tảo cũng đã bị động tay chân. Đến khi hai người họ đi đến gần, Lý Ca mới xác định Lâm Tảo đúng là một tiểu mỹ nhân.

Rất khéo, ngày hôm nay có một diễn viên quần chúng bị cảm nắng không thể quay cảnh lộ mặt, Lý Ca lập tức nghĩ đến Tần Lộ.

Tần Lộ nhiều năm như vậy không dễ dàng, hiện tại muốn nâng đỡ em của mình, Lý Ca cũng giúp cô một tay vậy.

Nhìn khuôn mặt Lâm Tảo một khuyết điểm cũng không có, Lý Ca kêu trợ lý dẫn Lâm Tảo đi hóa trang, đồng thời nói với Tần Lộ: "Cảnh của cô ấy khoảng 10h sẽ quay, còn hơn ba giờ, cô giúp cô ấy chuẩn bị cẩn thận."

"Cảm ơn đạo diễn Lý." Tần Lộ biết hắn bận bịu, sau khi nói cám ơn liền đuổi theo Lâm Tảo.

Đám diễn viên trong phòng hóa trang vô cùng hỗn loạn, Tần Lộ cầm kịch bản trợ lý đưa cho liền ở ngoài chờ, đại khái qua nửa giờ, sau lưng truyền đến một tiếng vui vẻ "Chị họ" .

Tần Lộ cầm kịch bản quay người, trông thấy em họ cô đã đổi xong tạo hình cổ trang, một thân màu đỏ chót cùng váy lụa rườm rà bảo thủ, chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài. Chỉ là một diễn viên quần chúng được ống kính quét qua vài lần, kiểu tóc của Lâm Tảo cũng rất đơn giản, mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống sau lưng, trên đầu chỉ đeo một cây trâm nhỏ lắc lắc.

Dù vậy, Lâm Tảo vẫn lộ ra vẻ vũ mị xinh đẹp.

Thấy chị họ nhìn mình chằm chằm, Lâm Tảo ngó ngó trên thân váy dài, rất hài lòng.

Trước đó cô có diễn qua diễn viên quần chúng trong thanh lâu, đồ hóa trang đặc biệt hở, cái rốn đều lộ ra, nếu không phải lần kia cát-sê có một ngàn mà lại cô chỉ cần đứng yên là được, Lâm Tảo chắc chắn sẽ không chịu quay.

Lâm Tảo cũng nhận ra được, chị họ toàn lấy cho cô nhân vật mĩ nhân, mười lần thì có bảy lần phải hi sinh nhân sắc, cho nên mỗi lần quay Lâm Tảo đều rất lo lắng, vừa mới đi thay quần áo phát hiện quần áo này bảo thủ như vậy, Lâm Tảo liền cười.

Tần Lộ nhìn là biết em họ mình vui vẻ vì cái gì.

Đứa nhỏ này ăn đắng nhịn được cực khổ, chính là quá bảo thủ không thả ra, lộ cái rốn là mặt đã đỏ lên.

Tần Lộ là người đứng đắn, tuyệt sẽ không để em mình quay mấy loại phim không đứng đắn, nhưng em họ cô dáng dấp đẹp, làm diễn viên quần chúng mỹ nhân vừa dễ lại vừa có tiền, cô cũng là thay em họ suy nghĩ.

Ho khan một cái, Tần Lộ đem kịch bản đưa cho Lâm Tảo.

Kịch bản chỉ có mấy câu: [ Đổng Trác ôm ấp ca cơ, ca cơ lộ nửa vai, thấy Đổng Trác chỉ nhìn Điêu Thuyền khiêu vũ, ca cơ vuốt ve ngực Đổng Trác khẽ gọi "Tướng quốc", bị Đổng Trác nắm lấy tay vung trên mặt đất, không cam lòng rời đi]

Lâm Tảo: . . .

Tần Lộ duỗi ra một ngón tay: "Một ngàn, lộ bả vai liền có một ngàn!"

Lâm Tảo khẽ cắn môi, ngoan ngoãn cùng Tần Lộ đi qua một bên luyện tập.

Quen tay hay việc, diễn kỹ cũng là như thế, Tần Lộ làm diễn viên quần chúng nhiều năm, đã sớm lấy ra kinh nghiệm, chỉ điểm Lâm Tảo dư xài.

Để Lâm Tảo diễn Đổng Trác, Tần Lộ làm mẫu ca cơ một lần.

Tần Lộ tựa vào trong ngực Lâm Tảo, tay nhỏ từ bụng Lâm Tảo bắt đầu di chuyển, cuối cùng ở trước ngực Lâm Tảo vẽ một vòng, một bên mị nhãn như tơ mở miệng: "Tướng quốc. . ."

Lâm Tảo đỏ mặt.

Tần Lộ trừng cô: "Không có tiền đồ!"

Hai người tập luyện đến chín giờ rưỡi, Lý Ca tới gọi bọn họ tới chuẩn bị.

Lâm Tảo là diễn viên, Tần Lộ đảm nhiệm người đại diện cùng trợ lý của cô, có thể đi vào.

Studio, đạo diễn đang quay cảnh Điêu Thuyền đồng ý với Tư Đồ Vương câu dẫn Đổng Trác.

Đóng vai Vương Doãn chính là vị diễn viên già dặn, diễn kỹ tinh xảo lời kịch vững chắc, nghiễm nhiên có tư thái là một trọng thần thời cổ đại.

Đóng vai Điêu Thuyền là tiểu hoa đang bạo Từ Tinh Tinh, Lâm Tảo chỉ ở trên TV thấy qua, hiện tại nhìn thấy người thật, Lâm Tảo có chút ngoài ý muốn, trước mắt Từ Tinh Tinh mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng không kinh diễm giống như người ta nhìn thấy trên màn ảnh.

"Diễn tốt đi, biết đâu qua mấy năm nữa em cũng sẽ được vai nữ một." Tần Lộ lặng lẽ ở sau lưng nàng nói.

Lâm Tảo vừa định khuyên chị họ đừng mơ nữa, nghiêng đầu một cái, đã thấy nơi xa đi tới hai người, người đàn ông đi trước mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, ngũ quan tuấn mỹ, làm người ta khi nhìn vào không có cách nào di dời tầm mắt, chỉ là lông mày người đó phong lăng lệ, mắt đen lạnh lùng, lại mười phần dọa người.

Người đó càng ngày càng gần, toàn thân lạnh lùng, khí thế áp đảo người khác ngày càng lớn.

Lâm Tảo rụt cổ, tiếp tục xem diễn, sau đó, cô trông thấy người đàn ông đó đi đến bên cạnh đạo diễn.

Chị họ ô hô hấp hơi loạn, Lâm Tảo nghi hoặc mà cúi đầu.

"Trời ạ, Mạnh Hoài An!" Tần Lộ kích động nắm lấy cánh tay Lâm Tảo, đôi mắt chăm chú nhìn đối diện.

Lâm Tảo nhỏ giọng hỏi: "Mạnh Hoài An là ai?"

Tần Lộ trực tiếp ném ra ngoài từ có thể miêu tả điểm mấu chốt: "Ở cao ốc Hoàn Vũ đã gặp qua. Cậu ta, là người sở hữu cả trăm tỉ đấy!"

Lâm Tảo lập tức tưởng tượng đến tòa cao ốc trọc trời kia.

Lại nhìn Mạnh Hoài An, ánh mắt Lâm Tảo thay đổi: Kia không phải người, rõ ràng là một cái máy in tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro