Đừng nhìn - Chương 28.2: Thích em (2)

Thắt dây giày xong, Tiêu Chỉ Hàn đứng dậy, cúi đầu nhìn Trì Ý, bàn tay cậu buông thõng, ngữ khí vô tội, “Tiện tay mà thôi.”
Mẹ nó thế này là tiện tay?
Buộc dây giày giúp cô ngay trước mặt bao nhiêu người, mẹ nó thế này là tiện tay hả?
Nhưng giọng điệu của cậu rất tùy ý, hình như thật sự chỉ thế thôi.
“Nếu cậu dẫm lên dây giày bị ngã thì ai giúp tớ học tập, ” Hai tay cậu đút túi quần, lười nhác đứng đó, “Tớ đã nói rồi, tớ chỉ cần cậu không cần người khác.”
Tiêu Chỉ Hàn nói xong câu đó, không nhìn Trì Ý và mấy người Phương Vũ Thành vẫn đứng im tại chỗ, rời khỏi lầu học thí nghiệm.
Hiệu suất làm việc của Trường Nhất Trung Thành phố Nam rất cao, tối hôm qua vừa báo danh, chiều nay đã tổ chức vòng tuyển chọn đầu tiên. Phải trải qua hai vòng tuyển chọn, mới chốt lại danh sách biểu diễn cuối cùng.
Trì Ý nhớ chiều nay mình phải biểu diễn, vừa về ký túc xá đã lấy đàn Nhị Hồ* ra lau sạch sẽ và chỉnh âm.
Trần Vận từ trên giường nhô đầu ra, “Trì Ý, chiều nay là vòng tuyển chọn đầu tiên à?”
Trì Ý gật đầu, ừ một tiếng.
Mọi người ở ký túc xá đang nghỉ ngơi nên cô không kéo đàn, chỉ thử âm một chút rồi cất đi, cô đặt đàn lên bàn rồi trèo lên giường nghỉ ngơi.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cô nghe thấy ở dưới có tiếng ồn ào.
Trì Ý mở to mắt nghe ngóng một lúc nhưng không thấy gì, chỉ nghĩ là tiếng gió thổi bên ngoài, bèn nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Chiều thứ sáu chỉ học hai tiết, loa phát thanh thông báo thời gian biểu diễn bắt đầu từ tiết thứ ba. Có lẽ phải chọn đến sáu, bảy giờ mới xong.
Trì Ý không ngờ Tiêu Chỉ Hàn thật sự chuyển dàn trống từ nhà đến, trực tiếp đặt trong hội trường của trường học.
Trường học cũng có dàn trống, ngày đó Phương Vũ Thành cũng chỉ thuận miệng nói bừa, ai ngờ Tiêu Chỉ Hàn thực sự nói được làm được.
“Dùng đồ của mình thuận tay hơn.” Đối với thắc mắc của Phương Vũ Thành, Tiêu Chỉ Hàn chỉ trả lời ngắn gọn.
Hội trường rất rộng, vì không có nhiều người nên lộ ra vẻ trống trải.
Ban giám khảo và thí sinh biểu diễn được sắp xếp ngồi ở phía trước, phía sau gần như trống không. Dụng cụ biểu diễn và nhạc cụ đều đặt ở hậu trường, chờ đến lúc  lên sân khấu sẽ có thành viên của Hội học sinh đưa qua.
Hôm nay chủ yếu là tuyển chọn tiết mục ca hát, thứ tự biểu diễn của Trì Ý ở gần cuối. Lúc cô đi rửa tay quay về, đi vào hội trường thì thấy Đường Tư Kỳ đang cầm micro hát trên sân khấu.
Đường Tư Kỳ hát chay, không có nhạc cụ phụ trợ, giọng hát của cậu ta có phần yếu ớt bất lực.
Trì Ý không tập trung nghe, cô ngồi xuống ghế ở đằng trước, ngón tay đặt trên đầu gối nghĩ đến bản nhạc mình sắp kéo.
Đường Tư Kỳ xuống sân khấu không lâu thì đến lượt Trì Ý.
Cô nhận đàn Nhị Hồ do thành viên Hội học sinh đưa đến, đứng trên sân khấu cúi chào mọi người ngồi phía dưới, “Chào mọi người, em là Trì Ý đến từ lớp 11/20, hôm nay em biểu diễn tiết mục độc tấu đàn Nhị Hồ có tựa đề Khát Vọng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chỉ Hàn ngồi ở phía trước tự động vỗ tay reo hò, “Đại ca giỏi nhất, đại ca là số một!”
Những câu thổi phồng mất não, khiến không ít người có mặt ở hội trường ngạc nhiên.
Vòng tuyển chọn này có cả khối mười và khối mười hai tham gia, nhưng bọn họ không hiểu rõ mối quan hệ giữa Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý. Bây giờ thấy Tiêu Chỉ Hàn gọi một nữ sinh xinh đẹp là đại ca, cặp mắt nhìn Trì Ý đã có sự biến đổi.
Đường Tư Kỳ đứng trong đám người, cắn môi nhìn Trì Ý.
Chỉ có một mình cô biết, cô không nhìn Trì Ý, mà đang nhìn cây đàn Nhị Hồ trong tay Trì Ý.
Trì Ý phớt lờ Tiêu Chỉ Hàn, nhận ghế do nhân viên hậu cần mang đến, nhỏ giọng nói cám ơn, rồi ngồi xuống ghế dựa, đặt đàn Nhị Hồ trên đùi mình.
Cô hơi cúi đầu, vừa kéo cung đã cảm thấy cung kéo trong tay hơi căng cứng, âm thanh phát ra cũng có chút quái dị, không giống với âm thanh mà cô kéo thử lúc trưa.
Trì Ý nhíu mày, vẫn duy trì động tác kéo cung, nhưng kéo được hai lần thì âm thanh của đàn biến đổi, dây đàn đột nhiên bị đứt.
Ban giám khảo ngồi hàng đầu nhìn thấy tình huống này, đặt cây bút trong tay xuống, hỏi, “Dây đàn bị đứt rồi, em có biểu diễn được không?”
Trì Ý đứng dậy, lắc đầu.
Cô khó hiểu nhìn đàn Nhị Hồ trong tay mình.
Trưa nay cô thử âm rõ ràng nó vẫn rất tốt.
Cây đàn Nhị Hồ này ở bên cạnh cô từ năm mười ba tuổi, chất lượng không phải bàn, Vì để âm sắc của đàn tốt hơn, hai tháng cô sẽ thay dây đàn một lần, dây thay cũng là dây của hãng. Tuy mấy tháng gần đây cô không thay dây nhưng theo lý thuyết thì tuổi thọ của nó sẽ không ngắn như vậy.
“Bây giờ có thể đổi đàn Nhị Hồ được không?” Có giáo viên dò hỏi.
Hội học sinh khó khăn lắc đầu.
Những loại nhạc cụ thường dùng như dương cầm, ghita… thì trường còn có, nhưng đàn Nhị Hồ thì phòng âm nhạc của trường không có.
Giáo viên nghe thấy câu trả lời thì cảm thấy tiếc nuối.
Vừa muốn mở miệng nói vài câu thì nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn bước lên sân khấu, đứng cạnh Trì Ý.
“Chuyển tiết mục của em lên trước, em và cậu ấy thi chung.”
“Hả?”
Trì Ý quay đầu, nhìn cậu đầy khó hiểu.
Cô kéo đàn Nhị Hồ còn Tiêu Chỉ Hàn thì biểu diễn đánh trống Jazz, đừng nói lúc đàn Nhị Hồ của cô không hỏng thì họ cũng không biểu diễn chung được, huống chi là bây giờ đàn của cô đã hỏng.
Hai người họ làm sao phối hợp với nhau được?
“Cậu biết hát không?” Tiêu Chỉ Hàn ra dấu tay, hợp tình hợp lý sai bảo thành viên hội học sinh như đàn em, bảo người ta ngừng phát đoạn nhạc của người biểu diễn tiếp theo, cúi đầu hỏi.
“Hát cái gì?” Trì Ý không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ầy, ” Tiêu Chỉ Hàn rút điện thoại ra, cầm trên tay, đưa danh sách các ca khúc nhạc đệm của trống Jazz đến trước mặt cô, “Cậu chọn một bài đi, tớ sẽ gõ trống phối hợp với cậu.”
Trì Ý cũng không muốn bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà cứ thế xuống sân khấu, vui vẻ đồng ý với đề nghị của Tiêu Chỉ Hàn. Cô nhìn lướt một vòng, chọn một bài trong số đó, “Chọn bài này đi.”
Tiêu Chỉ Hàn cũng chẳng bận tâm đến mấy người ngồi ở dưới, vươn tay xoa nhẹ máy tóc cô, “Không có chuyện gì lớn.”
Trì Ý ngửa đầu nhìn cậu, ừ một tiếng.
Cô cất đàn Nhị Hồ, cầm micro lên.
Tiêu Chỉ Hàn ở đằng sau đã ngồi xuống ghế, cầm dùi đánh trống, vẻ mặt hờ hững bắt đầu biểu diễn.
Động tác của cậu rất tùy ý, giống như chỉ tùy tiện đập xuống mặt trống, nhưng từng nhịp gõ đều mang theo quy luật, khúc nhạc dạo dần dần vang lên trong hội trường.
Ngồi dưới sân khấu có không ít nữ sinh, người nào người nấy mắt sáng lên nhìn Tiêu Chỉ Hàn, thưởng thức màn biểu diễn của cậu, có người còn lấy điện thoại ra quay video.
Trong màn hình, bàn tay cầm dùi đánh trống của nam sinh trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng. Cậu cầm dùi lỏng lẻo, cây dùi như muốn trượt khỏi tay cậu, nhưng lại được cậu vững vàng tiếp lấy, hững hờ gõ xuống mặt trống, cậu thậm chí còn biểu diễn tung dùi lên đổi bên đánh tiếp.
Trì Ý là nữ sinh, giọng hát êm dịu như đang thủ thỉ bên tai.
Phối hợp với tiếng trống vang dội, lại hài hòa ngoài ý muốn.
Tiêu Chỉ Hàn đánh trống bài bản, lúc Trì Ý hát được một nửa, cậu hơi cúi người ghé sát vào micro, hoàn giọng với Trì Ý.
“Thích em lắm, một ánh mắt rung động, một nụ cười mê người. Mong lại được vuốt ve gương mặt dễ thương ấy, nắm tay em nói những lời mơ mộng, giống như em và tôi hôm nào.”*

Đây là bài Thích em của Đặng Tử Kỳ
T

iêu Chỉ Hàn hát bằng tiếng Quảng Đông, chất giọng khàn khàn, lại có chút trong trẻo.
Đặc biệt là trong nháy mắt cậu cất tiếng hát, mắt cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Ý, dừng như lời bài hát là những gì cậu muốn nói với cô.
Có lẽ cậu đã chọn trước, hát xong hai câu này thì trả lại sân khấu cho Trì Ý, cam lòng đánh trống đệm nhạc ở phía sau.
Cuối tiết mục biểu diễn, một giây sau khi âm cuối của Trì Ý kết thúc, Tiêu Chỉ Hàn cầm hai cái dùi trống, gõ mạnh vào mặt trống, tiếng trống vang lên dồn dập, sau đó hai tay tung hai cây dùi lên rồi nhanh chóng bắt lấy, hoàn thành tiết mục biểu diễn.
Lúc họ chào cảm ơn, trong hội trường vang lên một tràng vỗ tay giòn dã.
Màn biểu diễn này kích thích thị giác vô cùng.
Chưa bàn đến giọng ca và màn đánh trống, không biết hôm nay Tiêu Chỉ Hàn lên cơn hay là đặc biệt coi trọng lần biểu diễn này, cậu vậy mà mặc đồng phục nghiêm chỉnh.
Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đây là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa, huống hồ người đẹp, nhìn thế nào đều cũng thấy thích mắt.
Còn có giọng hát của Trì Ý và nhịp trống chính xác của Tiêu Chỉ Hàn đã tô điểm thêm cho màn biểu diễn này.
Vài ngày sau mới có kết quả của vòng tuyển chọn, biểu diễn xong, Trì Ý không có lý do ở lại hội trường, chờ Tiêu Chỉ Hàn gọi người vận chuyển dàn trống trở về mới rời khỏi hội trường cùng với cậu.
Sắc trời đã tối, mái đình giữa hồ nước được quấn quanh đủ sắc đèn màu, vào lúc này hiện lên một chút ánh sáng yếu ớt.
Trì Ý đi bên cạnh Tiêu Chỉ Hàn, lúc sắp đến ký túc xá nữ sinh, cô quay đầu nhìn cậu, “Trả đàn Nhị Hồ cho tớ được rồi.”
Vừa ra khỏi hội trường, Tiêu Chỉ Hàn không nói hai lời đã giựt đàn Nhị Hồ của cô, lấy lý do là giúp cô đỡ mang nặng.
Nhưng cái ba lô cô đeo vốn chẳng có gì bên trong, nó không hề nặng.
Tiêu Chỉ Hàn nắm chặt túi đựng đàn Nhị Hồ, cụp mắt nhìn Trì Ý, “Cậu không ăn cơm đã về ký túc xá.”
Trì Ý gật đầu, “Tớ nhờ Trần Vận mua giúp tớ sữa với bánh mì rồi.”
“Ăn bánh mì với sữa làm gì, ” Tiêu Chỉ Hàn bĩu môi, “Quán cơm đối diện trường học, mời hay không mời.”
Trì Ý cảm thấy Tiêu Chỉ Hàn nói “Mời cơm” mà cứ như là “Bắn đại bác” vậy, dùng sức lắc đầu, “Không mời không mời, chú à, chúng ta không có hẹn.”
“Chú?” Tiêu Chỉ Hàn giật giật môi.
“Không phải cậu và Phương Vũ Thành cùng thế hệ à?”
Nghe cô nhắc nhở, Tiêu Chỉ Hàn nhớ đến lần Phương Vũ Thành bị cô gọi là chú.
“Nếu tớ là chú thì cậu là dì” Cậu giơ đàn Nhị Hồ lên trước mặt cô, “Đàn Nhị Hồ của cậu còn ở trong tay tớ, cậu mau nói gì dễ nghe chút.”
“Cậu thích thì cho cậu đó.” Trì Ý giả vờ không quan tâm, lùi về sau một bước, ngay lúc Tiêu Chỉ Hàn không đề phòng, cô nhanh chóng tiến lên tóm tay cậu, nhón chân giật đàn Nhị Hồ.
Tiêu Chỉ Hàn giơ cao hơn, vẻ mặt đắc ý, “Không biết nói gì thì tớ dạy cho cậu…”
“Anh, ” Trì Ý đột nhiên hô lên, “Anh thật sự xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, duyên dáng yêu kiều như đóa sen mới nở…”
Trì Ý dùng toàn từ miêu tả con gái để hình dung cậu, nhưng Tiêu Chỉ Hàn vốn không để ý những cái này, trong đầu cậu chỉ toàn là tiếng gọi ‘anh’ mềm mại của Trì Ý.
Mà Trì Ý, nhân lúc cậu ngây người, nhanh như chớp giật lấy đàn Nhị Hồ, chạy một mạch đến cổng ký túc xá nữ.
Lúc cánh cổng được kéo ra, cô quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn đường, bóng Tiêu Chỉ Hàn bị kéo ra rất dài.
Cậu đút một tay vào túi quần, lười nhác đứng đó, ánh mắt không chút che giấu nhìn về phía cô, mơ hồ mang theo tính xâm lược.
Cách một khoảng, Trì Ý không nhìn rõ ánh mắt của cậu, trong lòng thầm cảm ơn cậu đã giúp cô ở hội trường, cong môi phất tay với cậu rồi xoay người chậm rãi rời khỏi tầm mắt cậu.
Tiêu Chỉ Hàn đứng ở phía dưới một lúc, tính toán thời gian Trì Ý vào đến phòng, mới đi ra khỏi trường học.
Buổi tối.
Trì Ý sờ dây đàn bị đứt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
“Trì Ý, không thay dây được à?”
Thấy cô cầm đàn Nhị Hồ ngồi ngẩn người rất lâu, Hứa Hi không nhịn được hỏi.
Trì Ý lắc đầu.
Một cây đàn Nhị Hồ tốt, phải chú trọng đến dây đàn và  dây cung. Cho dù mấy tháng cô mới thay dây đàn một lần thì cũng phải tìm phụ kiện chính hãng.
Nhưng mà, thời gian đã lâu, người ta đã không còn sản xuất loại dây đàn này nữa.
Nếu như không phải đồ chính hãng, cô tình nguyện bỏ cây đàn Nhị Hồ.
Đây là món quà mà ba mẹ tặng cho cô khi cô bắt đầu học đàn Nhị Hồ, nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
Đêm đó, lúc Tiêu Chỉ Hàn lướt Wechat, đột nhiên nhìn thấy một dòng trạng thái mới của bạn bè, ảnh đại diện của người đó rất quen thuộc.
Cậu không dám tin mở ra xem, liền thấy dòng trạng thái duy nhất của Trì Ý.
“Trên thế giới này thật sự có Doraemon vạn năng sao? Có thể tặng cho tôi một con được không? Là thú bông cũng được.”
Cậu nhìn hai hàng chữ trong màn hình, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Giờ tự học buổi tối ngày chủ nhật, Trì Ý đang ngồi đọc tuyển tập bài làm văn, chợt nghe thấy tiếng kinh hô ở bên ngoài.
Có mấy người ở trong lớp đi ra ngoài nhìn.
Tiếng ồn càng lúc càng lớn, hình như có xu thế dịch chuyển về phía này.
Trì Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn mặc đồng phục, một tay bưng thùng giấy, tay còn lại thì ôm một con Doraemon cao bằng người.
Ngoài cửa có không ít người nghe tiếng ồn mà tụ tập đến.
Con Doraemon lớn như vậy, Trì Ý không biết Tiêu Chỉ Hàn làm sao mang vào được. Những người đứng ở cửa không ai dám cản cậu.
Những tiếng kinh hô này chắc là do hành động của Tiêu Chỉ Hàn gây nên. Dù sao, ở Trường Nhất Trung Thành phố Nam, không có ai to gan như thế, dám ôm một con thú bông to như vậy đi rêu rao khắp nơi.
Tiêu Chỉ Hàn bước vào phòng học, cậu nhấc chân đạp cửa, cửa mở ra rồi bịch một tiếng khép lại.
Mọi người ngồi trong phòng học lập tức tản ra không thấy bóng dáng.
Đùa à, thế này mà còn không nhìn ra Tiêu Chỉ Hàn tức giận thì người đó chính là đồ ngu.
Tiêu Chỉ Hàn đi đến chỗ ngồi, đặt thú bông cao bằng người cậu ngồi xuống chỗ của mình.
Trì Ý nhìn thấy động tác của cậu, bỗng muốn cười.
Cô đột nhiên cảm thấy Tiêu Chỉ Hàn cũng đáng yêu đó chứ.
Vừa định thu hồi ánh mắt thì Tiêu Chỉ Hàn đã đặt thùng giấy trong tay xuống trước mặt Trì Ý.
“Mở ra nhìn xem.”
“Cậu làm gì thế?” Trì Ý không hiểu cậu muốn làm cái, vừa định đẩy thùng giấy về phía cậu, không ngờ đồ vật bên trong không được xếp gọn gàng khiến nắp thùng chợt bung ra.
Bên trong đựng đầy những con Doraemon to nhỏ.
“Cậu muốn một con đã là gì, ” Cậu nói, toàn thân lộ ra vẻ tùy ý, “Tớ sẽ tặng cậu rất nhiều.”
Thấy Trì Ý ngẩn người, Tiêu Chỉ Hàn đẩy con Doraemon đang ngồi trên chỗ của cậu về phía Trì Ý, “Còn con to bự này nữa, tất cả đều tặng cậu.”
Cậu không nói cho cô biết, cậu đã đặt người ta làm gấp con Doraemon này dựa theo chiều cao của cậu.
“Thế nào?” thấy Trì Ý không có phản ứng gì, Tiêu Chỉ Hàn lại nói, “Không phải cậu đăng Wechat muốn có một con Doraemon à?”
Trì Ý bị Tiêu Chỉ Hàn làm cho ngây ngẩn.
Cô muốn Doraemon, nhưng không ngờ người tặng cô là Tiêu Chỉ Hàn, hơn nữa cô cũng chỉ là đăng vu vơ mà thôi.
Không ngờ Tiêu Chỉ Hàn lại đặt câu nói của cô ở trong lòng.
Cảm giác này hình như có chút kỳ lạ.
Trì Ý không biết phải diễn tả ra sao, tưởng chừng như nó sẽ phá đất chui lên thì trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết, cô không kịp bắt lấy nó.
Rõ ràng cô không nên nhận, nhưng lại không nói nên lời từ chối.
Có lẽ Tiêu Chỉ Hàn đã nhìn ra sự do dự của cô, “Đây là tớ quan tâm giúp đỡ bạn cùng bàn, cậu từ chối tớ là không được đâu.”
Trì Ý không biết phải nói gì, nhìn vào ánh mắt Tiêu Chỉ Hàn, cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Cô quay đầu, định mở cửa sổ ra.
Cửa kính chỉ hơi nặng, nhưng toàn thân cô như mất hết sức lực, người nhũn ra.
Sau lưng đột nhiên có một nguồn nhiệt nóng hổi áp vào.
Hai tay Tiêu Chỉ Hàn chống hai bên người Trì Ý, khóa cô ở trong lồng ngực mình. Sau khi đẩy cửa sổ ra, cậu cũng không lùi lại mà cúi người, nghiêng đầu nói với Trì Ý.
“Không phải còn có tớ ở đây sao? Đẩy không ra sao không gọi bạn cùng bàn của cậu?”
Hơi thở nóng ấm phun vào cổ và vành tai của cô.
Cậu vẫn còn nói tiếp, mang theo ý cười khe khẽ.
“Cậu không biết đâu, chỉ một tiếng anh của cậu, tớ có thể làm rất nhiều chuyện vì cậu.”
“Mọi chuyện đã có anh ở đây, biết chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: