HẬU TRUYỆN - CHUYỆN SAU NGÀY BÌNH YÊN



Sau ngày lễ hội mừng chiến thắng, làng quê yên tĩnh ven sông bước vào một thời kỳ mới – thời kỳ của hồi sinh và xây dựng.

Lê Chi không còn khoác áo đen đi trong đêm, không còn hành tung bí mật, không còn cần phải lẩn tránh ai. Cô sống cùng Đặng Yến trong một ngôi nhà nhỏ bên sườn đồi, có hàng chè xanh phủ lối, có mái ngói đỏ thẫm vươn ra đón nắng mai.

Yến dạy học cho lũ trẻ trong làng, giọng nàng mềm như tơ lụa, lũ nhỏ rất thích ngồi xung quanh nàng nghe kể chuyện cổ tích và "câu chuyện về một nữ hiệp giấu mặt". Chúng không biết nữ hiệp ấy chính là người mỗi ngày nấu cơm, nhóm bếp, ngồi may áo bên hiên nhà – Lê Chi.

Một buổi chiều, khi cả hai ngồi bên gốc thị già sau vườn, Yến vuốt nhẹ lên má Chi – nơi có một vết sẹo mảnh như sợi chỉ, màu nhạt, ẩn dưới làn da ngăm rám nắng.

Yến hỏi, như bao lần:
"Chị chưa từng kể rõ... vết sẹo này từ đâu mà có?"

Chi mỉm cười. Lần này, nàng không né tránh.

Hồi ấy, Chi mới chỉ chín tuổi, còn Đặng Yến chừng năm, sáu tuổi.
Hôm ấy, trời nắng gắt. Yến chạy chơi ra bờ ao, vấp ngã, trượt chân rơi xuống dòng nước sâu. Người làm không ai hay, chỉ có Chi, đang gần đó, thấy được. Nàng lao xuống không chút đắn đo.

Tay Chi quơ được tay Yến, nhưng trong lúc kéo nàng lên bờ, một hòn đá nhọn ven bờ ao cào mạnh vào má cô. Máu tứa ra, nóng rát như lửa. Dù vậy, Chi vẫn kéo được Yến lên bờ, mệt đến mức không đứng dậy nổi.

Yến khi ấy vừa ho sặc sụa, vừa cuống quýt bò dậy. Nhìn thấy vết máu trên má Chi, nàng hoảng sợ, cởi khăn tay trắng thêu quấn vội lên mặt cô.

"Ngươi... máu chảy kìa!"

Chi bất giác nhìn nàng, ánh mắt đen láy lạ thường.

Yến vừa run vừa buộc khăn, tay lóng ngóng:
"Đừng chết... Ta sẽ bảo cha thưởng ngươi gạo... À không, không phải... cảm ơn ngươi..."

Chi thì thào, lúc ấy nói câu đầu tiên:
"Không cần gì hết. Miễn cô không sao."

Rồi khẽ khàng, như lời hứa dán vào lòng đất:
"Tôi sẽ luôn bảo vệ cô, như bây giờ."

Yến không nhớ hết lời hứa đó. Nhưng Chi thì nhớ.
Nhớ mãi đến tận hôm nay – khi nàng cười dịu dàng dưới mái hiên nhà.

Kể đến đó, Chi bật cười:
"Thật ra ta vốn không định nói đâu. Nhưng chắc em cũng đoán được rồi, đúng không?"

Yến gục đầu lên vai cô, khẽ đáp:
"Em đã quên bao nhiêu thứ... "

Chi đưa tay vào túi áo – lấy ra một mảnh vải nhỏ cũ kỹ, khô cứng theo năm tháng, nhưng nét thêu vẫn còn nguyên.

"Nếu ta đã không giữ được em ngày ấy... thì mọi cố gắng sau này cũng là vô nghĩa."

Yến lắc đầu, ôm lấy Chi:
"Chị đã giữ rồi. Cả đời này, vẫn luôn giữ."

Còn Lục và Lan, mở một quán ăn nhỏ ngay chợ huyện. Quán không lớn, nhưng Lục nấu giỏi, Lan khéo nói, nên khách tới lúc nào cũng đông kín.

Lan giờ không còn là cô em hầu e dè năm xưa. Nàng có tiếng nói riêng, có người thương cạnh bên, và mỗi đêm lại nằm gối tay Lục, thủ thỉ rằng:
"Người ta sống mấy mươi năm, ta chỉ cần có Lục một đời thôi là đủ."

Lục hay cằn nhằn miệng mép, nhưng đêm nào cũng ôm Lan thật chặt, không một lần rời.

Những buổi chiều sau mùa gặt, hai cặp đôi thường hẹn nhau bên bến sông. Lan đánh đàn tranh, Yến đọc sách, Lục loang loáng đuốc lên thuyền, còn Chi... chỉ ngồi nhìn mọi người, mỉm cười không nói.

Gió thổi qua, rộn ràng tiếng cười. Hạnh phúc không cần là điều gì huy hoàng. Chỉ là khi quay đầu, người ấy vẫn đứng đó, chìa tay ra nói:

"Về thôi, ta nấu cơm chờ em rồi."

Gió qua sông, hoa dại đong đưa, tiếng cười vang vọng giữa chiều hoàng hôn.

Vết sẹo trên mặt Chi, vết khăn tay đã cũ, lời thề thuở nào – nay không còn là dấu tích của quá khứ đau thương. Mà là chứng nhân cho tình yêu đã trải bao mùa mất mát, và niềm hạnh phúc viên mãn mà họ xứng đáng có được. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro