Chương 15: Đột kích trong đêm
Tiếng còi báo động vang lên khắp các hành lang của tập đoàn, tiếng bước chân dồn dập xen lẫn những tiếng hét lo lắng. Giữa cơn hỗn loạn, một giọng nói đầy uy lực vang lên, xuyên qua bức tường căng thẳng:
“Dữ liệu đen của chúng ta bị đánh cắp! Tìm hắn ngay! Lục soát tất cả các tầng!”
Những nhân viên trong tập đoàn vội vã chạy khắp nơi, tìm kiếm trong mọi ngóc ngách, từ hành lang lạnh lẽo đến các phòng làm việc bỏ hoang. Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, ai cũng sợ rằng mình sẽ bị vạ lây nếu kẻ đột nhập không bị bắt giữ.
Trên sân thượng, không gian hoàn toàn đối lập với sự náo động phía dưới. Gió đêm thổi mạnh qua những tòa nhà cao tầng, mang theo chút lạnh lẽo của đêm khuya. Hai nhân viên đang đứng ở đó, nói chuyện nhỏ to, cố tránh xa sự ồn ào bên dưới. Cả hai mặc đồng phục màu đen, áo sơ mi, cà vạt thắt chặt và đôi mắt mệt mỏi, cố tỏ ra bình tĩnh trước tình huống căng thẳng.
Cửa dẫn lên sân thượng bật mở, và người quản lý vừa hô hào nãy giờ xuất hiện. Hắn bước ra với bộ vest màu xám tối, áo sơ mi trắng phía trong làm nổi bật dáng vẻ lạnh lùng. Đôi mắt sắc bén sau cặp kính phản chiếu ánh đèn từ phía dưới sân thượng, hắn đẩy gọng kính lên, giọng lạnh băng:
“Hai anh làm gì ở đây? Có phải gián điệp không? Mau đưa đồ cho tôi lục soát!”
Hai nhân viên tái mặt, lắp bắp trả lời:
“Không, bọn tôi không phải gián điệp mà!” – Nhưng họ vẫn nhanh chóng đưa đồ ra để chứng minh trong sạch.
Hắn cẩn thận lục soát từng món đồ, từ điện thoại đến ví tiền, kiểm tra kỹ lưỡng. Khi không tìm thấy gì khả nghi, hắn nhếch mép, đôi mắt vẫn không bớt nghi ngờ:
“Coi như các anh vô tội. Tránh ra cho tôi kiểm tra.”
Cả hai nhân viên lén thở phào nhẹ nhõm rồi vội rời đi, thì thầm với nhau:
“Ông quản lý chết tiệt, lúc nào cũng làm quá...”
Khi họ khuất bóng, người quản lý nhìn quanh một lượt, đảm bảo không còn ai trên sân thượng. Sau đó, hắn huýt một giai điệu ngắn. Từ trên trời cao, một chiếc trực thăng không người lái nhanh chóng hạ thang dây xuống sân thượng. Ánh đèn trực thăng chớp sáng, phản chiếu trên bức tường bê tông lạnh lẽo.
Người quản lý nắm lấy thang dây, leo lên trực thăng với sự thành thạo. Khi ngồi vững trên máy bay, hắn tháo chiếc mặt nạ của mình ra, để lộ khuôn mặt Vũ Vũ – cậu con trai da ngăm, đôi mắt nâu và mái tóc trắng. Cậu cười nhẹ, giơ hai ngón tay thành ký hiệu victory, giọng nói mang chút tự hào:
“Lại hoàn thành thêm một tập đoàn nữa rồi.”
Ngồi ở khoang lái, Kiệt Vũ quay đầu lại, mỉm cười:
“Em làm tốt lắm, Vũ Vũ. Giờ thì đi đón các thành viên còn lại thôi.”
Kiệt Vũ, với mái tóc tím ngắn và đôi mắt nâu ấm áp, mang một phong thái điềm tĩnh và chững chạc. Anh mặc bộ đồ tác chiến màu đen, gọn gàng với găng tay và giày ủng chuyên dụng. Là anh trai của Bảo Bảo, Kiệt Vũ luôn giữ một trách nhiệm lớn trong lòng mình, nhưng hôm nay, anh không thể giấu được nụ cười hài lòng khi nhìn thấy Vũ Vũ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vũ Vũ, dù chỉ là một cộng sự trong đợt tác chiến này, nhưng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc hợp tác với Kiệt Vũ. Mục tiêu chung của họ không chỉ đơn thuần là đánh bại các tập đoàn, mà còn là tìm lại Hỏa Hỏa – một người đã biến mất không dấu vết.
Cậu gật đầu, mắt dõi xuống thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới. Những tòa nhà cao tầng lấp lánh, nhưng trong lòng Vũ Vũ, mọi thứ dường như trống rỗng và lạnh lẽo. Kể từ ngày người bạn thân nhất của mình mất tích, và cả nhóm phải trải qua một tháng luyện tập gian khổ, Vũ Vũ biết rằng họ không còn là những con người như trước nữa. Mỗi thành viên trong nhóm đều thay đổi – mạnh mẽ hơn, nhưng cũng trở nên xa cách và lạnh lùng.
Nhìn từ trên cao, tòa nhà của tập đoàn mà Vũ Vũ vừa đột nhập giờ chỉ còn là một khối bê tông lạnh lẽo, chìm trong bóng tối. Ánh đèn trực thăng nhấp nháy, chiếu xuống thành phố đang chìm trong giấc ngủ, nhưng trong lòng Vũ Vũ, cậu cảm nhận được sự rối ren bên trong mình.
“Nhóc nghĩ gì vậy?” – Kiệt Vũ hỏi khi thấy Vũ Vũ im lặng.
Vũ Vũ khẽ cười, nhưng không trả lời. Những hình ảnh về Hỏa Hỏa, Bảo Bảo, và những người bạn khác hiện lên trong đầu cậu. Cậu không thể xua đi cảm giác kỳ lạ, như thể có một sự kết nối vô hình nào đó giữa họ, một thứ mà cậu chưa thể hiểu rõ.
“Chúng ta sẽ tìm ra Hỏa Hỏa thôi.” – Kiệt Vũ nói thêm, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Vũ Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy hoài nghi. Máy bay trực thăng tiếp tục bay cao, rời xa khỏi khu tập đoàn và hướng về phía chân trời xa thẳm, nơi ánh sáng của thành phố dần chìm vào bóng tối.
Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh, như những ký ức mờ nhạt mà họ đang cố tìm lại giữa cuộc đời đầy biến động này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro