chương 17: Nhiệm vụ bí ẩn tại công viên
Tại một công viên vắng vẻ vào buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn buông xuống dịu nhẹ, phủ lên mọi thứ một màu vàng cam rực rỡ. Không gian xung quanh công viên dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạc và vài đứa trẻ chơi đùa ở xa. Dưới một tán cây lớn, ba chàng trai ngồi trên băng ghế đá, mỗi người đều tập trung vào việc riêng, chuẩn bị cho một nhiệm vụ quan trọng.
Kiều Lập, chàng trai có mái tóc vàng nhạt như màu nắng chiều và đôi mắt vàng sắc sảo, đang say sưa chơi game trên điện thoại. Cậu mặc áo phông đen đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo bomber jacket màu xanh quân đội, kết hợp với quần jeans xanh và giày thể thao đen. Bên cạnh cậu là Tây Khắc, với mái tóc hồng nổi bật và đôi mắt tím cuốn hút, vừa bóc một chiếc kẹo mút vừa thong thả quan sát xung quanh. Tây Khắc mặc một chiếc áo hoodie trắng kết hợp với quần thể thao đen và giày thể thao sáng màu. Cậu có vẻ ngoài thoải mái nhưng bên trong luôn sẵn sàng cho mọi tình huống. Cuối cùng là Quang Quang, cậu em út trong nhóm, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh sapphire sáng lấp lánh. Quang Quang mặc áo khoác xám nhạt, quần đen và kính gọng đen, ngồi tập trung vào chiếc laptop trên tay, ngón tay gõ nhanh như một cỗ máy.
Kiều Lập ngừng chơi game, nhướn mày nhìn về phía Quang Quang, rồi hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc:
“Này, Quang Quang, nhóc hack hết camera trong đấy chưa vậy?”
Quang Quang không ngẩng lên, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, giọng nói điềm tĩnh vang lên:
“Xong rồi. Mấy anh đã chuẩn bị xong chưa?” – cậu liếc mắt về phía Kiều Lập và Tây Khắc.
Tây Khắc ngậm kẹo mút, đôi mắt tím sáng lên như ánh đèn trong hoàng hôn. Cậu cười nhẹ, nói với giọng pha chút tự mãn:
“Chuẩn bị xong rồi, đừng lo. Công việc của nhóc là hỗ trợ từ xa mà. Bọn anh sẽ vào trong lấy tài liệu.”
Kiều Lập liếc nhìn Quang Quang với vẻ thư thái, ngón tay vẫn nghịch điện thoại:
“Nhóc quên rồi à? Anh đây là bậc thầy hóa trang. Công việc của anh là đánh lạc hướng mấy tên bảo vệ để Tây Khắc vào thẳng phòng tài liệu. Dễ như trở bàn tay thôi.”
Quang Quang đẩy nhẹ gọng kính, đôi mắt sắc lạnh lướt nhanh trên màn hình, không hề dừng lại:
“Thế mấy con dơi robot của anh có tác dụng gì trong vụ này?” – cậu hỏi Kiều Lập một cách nghiêm túc, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi công việc.
Kiều Lập nhếch môi cười, đôi mắt vàng sáng lên như đang thưởng thức một trò chơi thú vị:
“Mấy con dơi robot ấy à? Để theo dõi kẻ địch, giúp anh theo dõi hành tung của chúng. Ngoài ra, chúng còn làm phi tiêu nếu cần, có thể dùng để đánh lạc hướng, hoặc gây rối lúc thoát ra. Xịn không?” – giọng cậu đầy tự tin, vẻ mặt như thể đang khoe một món đồ chơi đắt tiền.
Quang Quang không tỏ ra ấn tượng, tiếp tục thiết lập những dòng lệnh cuối cùng. Sau đó, cậu nhìn Tây Khắc và hỏi với chút nghi ngờ:
“Nhưng sở trường của anh là bắn súng cơ mà. Nhiệm vụ này đâu giống kiểu của anh?”
Tây Khắc cười khẩy, nhún vai rồi nói:
“Xí, nhóc cứ đợi xem. Đàm phán cũng là một kiểu bắn, nhưng không cần đạn thôi. Cứ yên tâm, nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành gọn gàng.”
Hoàng hôn hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho màn đêm bao trùm. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ba chàng trai nhanh chóng rời khỏi công viên, tiến về phía tòa nhà cao tầng của tập đoàn mà họ nhắm tới. Tòa nhà đứng sừng sững giữa lòng thành phố, xung quanh là những con phố đông đúc và nhộn nhịp. Nhưng không ai chú ý đến ba người họ, tất cả đã chuẩn bị kỹ càng để nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ.
Quang Quang vẫn cầm laptop trên tay, tiếp tục theo dõi hệ thống an ninh từ xa. Từng camera một bị vô hiệu hóa, những con đường thoát hiểm đã được mở khóa sẵn. Mọi thứ đang diễn ra như kế hoạch.
Khi đến gần tòa nhà, Kiều Lập kéo mũ áo bomber lên, che một phần khuôn mặt, tay kiểm tra lại những dụng cụ hóa trang được giấu trong túi áo. Cậu có thể biến thành bất kỳ ai chỉ trong tích tắc và hoàn toàn thay đổi giọng nói để đánh lừa bất kỳ kẻ nào cản đường họ. Tây Khắc đứng cạnh đó, ánh mắt lấp lánh sự cảnh giác. Tay cậu khẽ chạm vào chiếc đồng hồ đặc biệt, chuẩn bị điều khiển những con dơi robot từ xa.
Khi họ bước vào tòa nhà, bầu không khí căng thẳng dần bao trùm. Những hành lang dài và lạnh lẽo, ánh đèn sáng trắng tạo nên cảm giác vừa sang trọng, vừa nguy hiểm. Kiều Lập bước lên trước, hóa trang thành một nhân viên bảo vệ, điềm tĩnh bước qua cửa chính, mở đường cho cả nhóm. Với sự tự tin và khả năng thay đổi giọng nói hoàn hảo, cậu đã đánh lừa mọi người xung quanh.
Trong khi đó, Tây Khắc điều khiển những con dơi robot nhỏ lướt qua các hành lang, giám sát vị trí của các nhân viên an ninh và những kẻ đang làm việc trong tòa nhà. Những con dơi bay nhẹ nhàng, gần như không gây ra tiếng động, len lỏi qua từng ngóc ngách để cung cấp thông tin quan trọng.
Quang Quang ngồi trong phòng điều khiển tạm thời của họ, tay lướt trên bàn phím, khóa từng cánh cửa và theo dõi hành động của hai người còn lại. Cậu đảm bảo rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, từ hệ thống camera đến các cổng ra vào.
Cả nhóm tiến tới phòng chứa tài liệu đen của tập đoàn, nơi chứa toàn bộ những bí mật mà họ cần lấy. Tây Khắc đứng trước cửa phòng, tay mở khóa bằng thiết bị đặc biệt. Khi cửa mở, cả nhóm nhanh chóng tiến vào bên trong. Không gian bên trong tối om, chỉ có vài ngọn đèn mờ mờ soi sáng những kệ hồ sơ và máy tính.
Kiều Lập nhanh chóng tìm kiếm những tài liệu cần thiết, còn Quang Quang cài đặt phần mềm vào máy chủ của tòa nhà, sao chép toàn bộ dữ liệu quan trọng. Trong khi đó, Tây Khắc đứng canh cửa, sẵn sàng cho mọi tình huống xấu có thể xảy ra.
Khi hoàn thành công việc, cả nhóm lặng lẽ rời khỏi tòa nhà. Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp như thường ngày, không ai biết rằng một nhiệm vụ lớn vừa được hoàn thành trong âm thầm.
Kiều Lập vươn vai, cười nhẹ:
“Xong rồi. Quá đơn giản.”
Tây Khắc nhét tay vào túi, quay sang Quang Quang, giọng nói không giấu nổi sự hài lòng:
“Mission complete.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro