Chương 22: Sự gặp gỡ bí ẩn


Bên trong căn phòng VIP trên tàu, Rose, với trang phục quý bà thanh lịch và vẻ mặt nghiêm nghị, đang thưởng thức bánh kem sữa chua ngọt mà ông lão đưa cho. Bánh kem với lớp kem trắng trang trí trái dâu đỏ tươi thật tinh tế, nhưng tâm trí của Rose không thật sự tập trung vào hương vị của món ăn.

Một cậu con trai với mái tóc xanh đậm và đôi mắt tím lạnh lẽo bước đến gần Rose. Ban đầu, Rose không để ý nhiều đến sự xuất hiện của cậu ta, nhưng khi cậu con trai lên tiếng, cô bắt đầu chú ý.

“Thưa quý bà, tôi muốn nói chuyện riêng với bà.” Cậu con trai cất giọng trầm.

Rose quay lại nhìn cậu, và ngay lập tức, cơn đau đầu dữ dội ập tới. Cô không thể đứng vững, dĩa bánh rơi xuống sàn, bánh kem văng tứ tung. Cậu con trai, với vẻ mặt lạnh lẽo và điềm tĩnh, là Hàn Hàn, lập tức tiến tới đỡ Rose và dẫn cô vào phòng nghỉ trên tàu dành riêng cho VIP.

Hàn Hàn đưa Rose vào phòng, rồi ngồi xuống ghế đối diện cô. Ánh sáng vàng ấm áp từ các đèn trong phòng chiếu sáng gương mặt Hàn Hàn, làm nổi bật vẻ lạnh lùng và kiên định của anh.

“Bớt giả bộ đi.” Hàn Hàn nói, giọng bình thản nhưng đầy quyền lực.

Rose cố gắng lấy thuốc của Tiến sĩ Lauza ra, nhưng cơn đau đầu không hề giảm bớt. Cô lo lắng nghĩ, "Không lẽ bản thân bị lờn thuốc rồi ư?" Trong lúc lo lắng, cô nhìn Hàn Hàn với vẻ mặt mệt mỏi. Hàn Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

“Đôi mắt của bà rất giống...” Hàn Hàn bắt đầu nói nhưng đột ngột dừng lại. Anh chuyển chủ đề, “Tốt nhất cứ nghỉ ngơi đi. Người già sức yếu không phù hợp ở đó đâu.” Nói rồi, Hàn Hàn đứng dậy và rời khỏi phòng.

Rose gượng dậy, nhìn theo Hàn Hàn rời đi. Miệng cô lầm bầm: “Thật quái lạ, khi nhìn cậu ta tôi lại bị nhức đầu quá trời. Hơn nữa, cậu ta... có đôi mắt tím giống chị Lena và giống hệt như người con trai mà lâu lâu tôi hay bị ảo giác khi nhìn thẳng vào mắt Lena.”

Sau khi chuyến hành trình kết thúc, Tinh Gia Biệt đã lái xe ra đón Lena và Rose. Trên xe, khi vào trong, Rose tháo bỏ lớp mặt nạ, trở lại thành Simon Lee với mái tóc đỏ như lửa và đôi mắt xanh ngọc lục bảo.
Phong cảnh bên ngoài xe là những con đường đô thị lấp lánh ánh đèn trong đêm, phản chiếu sự nhộn nhịp và sự hối hả của thành phố. Trong xe, ánh sáng từ các đèn nội thất tạo nên một không khí ấm áp và riêng tư, đối lập hoàn toàn với sự căng thẳng và bí ẩn của cuộc gặp gỡ trước đó.

Lena ngồi bên cạnh Simon Lee, nhìn vẻ mặt thay đổi của bạn mình với sự quan tâm. “Simon, sao vậy? Cậu có vẻ không ổn.” Lena hỏi, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

Simon Lee nhìn Lena với ánh mắt mệt mỏi, rồi lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là mệt thôi.”

Lena cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không hỏi thêm. Cả hai ngồi im lặng, để cho tiếng động của thành phố và ánh sáng lấp lánh bên ngoài xe lấp đầy không khí

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro