chương 23: Â Mưu tăm tối
Kết thúc hồi tưởng, Simon Lee đứng tựa vào cây gần đó, đôi mắt xanh lục bảo của anh nhìn xa xăm qua làn đêm mát rượi, thở dài một hơi. Mái tóc đỏ của anh bồng bềnh theo từng đợt gió. Dù đã suy nghĩ kỹ, anh nhận ra rằng những câu hỏi trong đầu không thể được giải đáp ngay bây giờ. "Chắc phải quay lại trụ sở vậy," Simon lẩm bẩm, quyết định dứt khoát.
Ở phía xa, những hành trình flycam nhỏ bé, tinh vi như những con chim sắt đang bay lượn trên trời, theo dõi từng cử chỉ của Simon. Chúng không phát ra tiếng động, nhưng ánh sáng đỏ lấp lánh từ chúng phản chiếu dưới ánh trăng như những đôi mắt ám ảnh, giám sát mọi di chuyển của Simon Lee.
---
Tại trụ sở, trong phòng làm việc của Simon Jim, không gian tối tăm và lạnh lẽo được chiếu sáng bởi một ngọn đèn vàng u ám trên bàn. Ông ta mặc một bộ vest màu xám đậm, bóng loáng, mái tóc đen điểm bạc gọn gàng như thể được chải chuốt một cách tỉ mỉ. Gương mặt Simon Jim đầy nét cương nghị, nhưng nụ cười của ông ta lại toát lên một sự tàn ác khó tả.
Ông ta ngoắc tay gọi Tiến sĩ Lauza, người đàn ông gầy gò với bộ áo khoác trắng của phòng thí nghiệm. Tiến sĩ Lauza bước vào, đôi mắt mệt mỏi ẩn sau cặp kính tròn. Dù anh ta đã quen với sự đe dọa từ Simon Jim, mỗi lần đối diện với ông ta, Lauza vẫn cảm thấy nỗi căng thẳng xâm chiếm toàn thân.
Simon Jim nhìn Lauza với nụ cười nham hiểm:
"Thật kỳ lạ nhỉ, tiến sĩ, ngươi có chắc là đang phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của ta không đấy?" Giọng của ông ta vang lên đầy mỉa mai và đe dọa.
Lauza cúi đầu, cơ thể anh căng cứng, bàn tay nắm chặt lại trong sự bất lực. Anh không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại.
Simon Jim cười nhếch môi, rồi bước lại gần hơn, cúi xuống ghé sát mặt vào Lauza:
"Ngươi đừng quên rằng con bé đang ở trong tay ta. Lauza, nếu ngươi muốn nó an toàn, thì hãy nghe lời đi."
Lời nói của Simon Jim như những lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí của Lauza. Môi anh mím chặt, cơn giận dâng lên, nhưng anh không dám biểu lộ ra ngoài.
"Vâng, thưa chủ tịch," Lauza trả lời, nhưng tay anh vẫn siết chặt, nắm đấm rung lên trong sự căng thẳng.
Simon Jim nhìn vẻ mặt khó chịu của Lauza mà càng thích thú. Ông ta quay người, bước đến chiếc bàn lớn đầy những thiết bị công nghệ cao, rồi nhìn qua vai với ánh mắt tàn nhẫn:
"Liệu hồn đấy, tiến sĩ. Nếu ngươi để Hỏa Hỏa rời khỏi khu vực này một lần nữa... thì liệu hồn đấy."
Lauza cắn chặt môi, toàn thân như bị kìm nén trong sự khó chịu. Anh không thể đáp trả, nhưng trong đầu anh, những suy nghĩ phản kháng bùng nổ như muốn xé toang lớp vỏ phục tùng mà anh đang khoác lên. Tiến sĩ Lauza xoay người, dự định rời đi khỏi căn phòng ám ảnh này càng nhanh càng tốt. Nhưng khi anh vừa bước tới cửa, giọng nói của Simon Jim lại vang lên, kèm theo tiếng cười điên loạn.
"Chờ đã, Lauza! Ta vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời." Simon Jim đột ngột nói lớn, tay ông ta kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong hộp là một con chip nhỏ, ánh sáng lập lòe lạnh lẽo dưới ánh đèn. Simon Jim giơ con chip lên trước mặt Lauza, nụ cười tà ác hiện rõ trên gương mặt:
"Ngươi hãy cấy ghép con chip này gần tim Hỏa Hỏa đi. Ta sẽ dễ dàng giám sát nó hơn. Và nếu nó phản kháng..." Ông ta giơ lên một chiếc remote nhỏ với nút bấm màu đỏ chói. "Ta sẽ giật điện nó bằng thứ này.**"
Tiếng cười lớn của Simon Jim vang lên khắp phòng, như lấn át cả không gian tối tăm, khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Tiến sĩ Lauza rùng mình, ánh mắt kinh hoàng. Trong lòng anh, nỗi phẫn nộ và phản kháng bùng lên mãnh liệt. Anh không thể tin được vào sự tàn ác và điên loạn của Simon Jim. "Hắn ta điên rồi," Lauza nghĩ thầm, cơ thể run lên vì tức giận. Nhưng anh vẫn không dám phản kháng trực tiếp, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, rời khỏi căn phòng đầy ám ảnh.
---
Bên ngoài phòng làm việc, hành lang dài với ánh sáng yếu ớt, tạo nên những bóng mờ đan xen nhau trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Lauza bước đi với tâm trạng rối bời, từng bước chân nặng nề. Anh biết rằng Simon Jim không phải là người dễ chơi, và việc phục tùng mệnh lệnh này không chỉ liên quan đến bản thân anh mà còn đến những người mà anh muốn bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro