chương 5 Đưa ra sự lựa chọn

Buổi chiều tối hôm ấy, không khí trong khách sạn trở nên căng thẳng và nặng nề. Kiệt Vũ quay trở lại với một người đàn ông lạ mặt đi theo sau. Người này có mái tóc màu đỏ rượu nổi bật, đôi mắt xanh biển sâu thẳm, và bộ vest đen lịch lãm tôn lên vẻ ngoài điển trai của anh ta. Khi cả nhóm trông thấy anh bước vào, sự hiếu kỳ tràn ngập trong đôi mắt mỗi người.

Kiệt Vũ khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý rồi nói:
“Giới thiệu với mấy đứa, đây là Lauren, hay còn gọi là La Luân trong tổ chức.” – Anh vừa nói, vừa chỉ tay về phía người con trai mái tóc đỏ rượu ấy.

La Luân tiến lên một bước, nở nụ cười nhẹ rồi chậm rãi giới thiệu:
“Chào các cô cậu, tôi là La Luân. Tên tiếng Anh của tôi là Lauren. Tôi đến đây với mục đích giúp các cô cậu, nhưng trước hết... hãy để tôi giới thiệu về tổ chức của mình.” – Anh ta bước tới gần bàn, khoanh tay lại, giọng điệu trầm tĩnh. “Chúng tôi là một tổ chức điệp viên ngầm. Nhiệm vụ chính của chúng tôi là đánh cắp và thu thập các dữ liệu quan trọng nhằm đánh bại những tổ chức xấu xa đang hoạt động khắp nơi trên thế giới.”

Hàn Hàn không còn kiên nhẫn, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói đầy bất mãn:
“Vậy thì có liên quan gì đến bọn tôi? Thứ mà bọn tôi muốn không phải là mấy thứ đó. Bọn tôi chỉ muốn tìm Hỏa Hỏa!”

La Luân cười khẽ, bước đến gần Hàn Hàn và vỗ vai cậu, làm như thân thiết nhưng thật ra mang ý giễu cợt. Sau đó, anh ta xoay người lại, lùi vài bước, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Muốn tôi giúp thì các cô cậu cũng phải trả giá chứ nhỉ?”

Cả nhóm im lặng. Kiệt Vũ định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại một không gian đầy ngờ vực.
Lâm Lâm nhìn theo Kiệt Vũ, rồi quay sang La Luân:
“Vậy chúng tôi phải trả bằng cách nào?”

La Luân mỉm cười, ánh mắt tinh ranh, rồi giơ hai ngón tay lên, như thể đưa ra một thỏa thuận không thể từ chối:
“Thứ nhất, các cô cậu phải trả tiền cho một cuộc tìm kiếm. Đối với học sinh như các cô cậu, giá là 15,000 đô.”
Vũ Vũ lập tức bật dậy, hét lớn:
“Anh điên rồi! Làm sao bọn tôi có nổi số tiền đó chứ? Bọn tôi chỉ là học sinh thôi!”
La Luân cười nhẹ, lắc đầu rồi tiếp tục:
“Bình tĩnh nào, tôi biết mà. Đó chỉ là điều kiện thứ nhất. Còn điều kiện thứ hai...” – Anh ta dừng lại, nhếch mép nói đầy ẩn ý, “Tham gia tổ chức của chúng tôi. Nếu các cô cậu có thể hoàn thành mục tiêu là đánh bại 30 công ty xấu, tôi sẽ cân nhắc lại việc tìm kiếm Hỏa Hỏa.”

Quang Quang khẽ đẩy gọng kính lên, hỏi bằng giọng nghiêm túc:
“Nhưng bọn tôi là học sinh, chúng tôi không có kỹ năng để làm điệp viên. Anh tính sao về điều đó?”

La Luân giả vờ suy nghĩ, tay xoa cằm:
“Đúng là một vấn đề khó nhỉ... Nhưng đừng lo, tổ chức của chúng tôi có thể đào tạo các cô cậu. Đảm bảo sau vài tháng, các cô cậu sẽ trở thành những điệp viên đủ khả năng để đối phó với bất kỳ tình huống nào. Thấy thế nào? Đồng ý chứ?”

Bảo Bảo, người đã im lặng từ đầu buổi, cuối cùng cũng cất tiếng, giọng trầm lắng nhưng đầy nghi ngờ:
“Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng anh?”

La Luân vỗ tay, tỏ vẻ thích thú với câu hỏi đó:
“Một câu hỏi rất hay, Bảo Bảo. Tất nhiên, chúng ta sẽ có hợp đồng. Một hợp đồng ràng buộc về mặt pháp lý, đảm bảo rằng tôi sẽ giữ lời hứa.”

Lâm Lâm cau mày, rồi nhìn cả nhóm trước khi nói:
“Cho chúng tôi chút thời gian để thảo luận. Đây không phải là quyết định dễ dàng.”

La Luân nhún vai, bước ra phía cửa, tay đút vào túi quần:
“Cứ tự nhiên, tôi sẽ chờ. Nhưng nhớ rằng thời gian không đứng về phía các cô cậu đâu.” – Anh ta vừa nói vừa ra ngoài, đóng cửa lại.
______________________
Cả nhóm quay lại với nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn khi quyết định quan trọng này đang treo lơ lửng trên đầu họ.
Lâm Lâm nhìn quanh, giọng đầy lo lắng:
“Các cậu nghĩ sao? Nếu không còn cách nào khác, chúng ta có thể phải tham gia tổ chức của họ.”
Quang Quang thở dài, tay chống cằm:
“Đúng là rất rủi ro, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu không đồng ý, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy Hỏa Hỏa.”
Vũ Vũ nhăn mặt:
“Nhưng còn 15,000 đô thì sao? Làm sao chúng ta trả nổi số tiền đó?”
Hàn Hàn lạnh lùng đáp:
“Đó chỉ là chiêu trò của anh ta thôi. Điều quan trọng là chúng ta có dám đánh cược tất cả để tìm Hỏa Hỏa hay không.”
Bảo Bảo nhìn xuống sàn nhà, im lặng một lúc lâu trước khi nói:
“Tớ... tớ đồng ý tham gia. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể bỏ mặc Hỏa Hỏa.”
Sau một hồi thảo luận, cả nhóm cuối cùng cũng đi đến quyết định. Họ không có lựa chọn nào khác. Lâm Lâm đứng dậy, mở cửa và gọi La Luân vào.

Khi La Luân bước vào, nụ cười đắc thắng của anh ta lộ rõ trên khuôn mặt. Anh ta biết rằng nhóm đã đồng ý.

Lâm Lâm nghiêm túc nói:
“Chúng tôi chấp nhận điều kiện của anh. Bất kể khó khăn thế nào, chúng tôi sẽ tham gia tổ chức của các anh.”
La Luân cười lớn, ánh mắt lóe lên đầy thách thức:
“Tuyệt vời! Các cô cậu sẽ không hối hận đâu. Chào mừng đến với thế giới của những điệp viên thực thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro