chương 6 Mất ký ức
Ánh sáng mờ ảo len lỏi qua rèm cửa sang trọng khiến Hỏa Hỏa nhăn mặt. Cậu dần tỉnh dậy, cơn đau nhức lan khắp cơ thể như thể vừa trải qua một trận đấu khốc liệt. Cảm giác đầu óc trống rỗng lấn chiếm lấy cậu, đôi mắt từ từ mở ra, đón nhận khung cảnh xung quanh. Đó là một căn phòng xa hoa với những đồ vật đắt tiền bày biện cẩn thận, từ chiếc đèn chùm trên trần nhà đến những bức tranh treo tường đều toát lên vẻ sang trọng.
Hỏa Hỏa khẽ rên, nhấc mình dậy khỏi chiếc giường êm ái, nhưng cơ thể lại phản kháng, sự đau nhức không ngừng khiến cậu phải gồng mình. Cậu không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó.
"Mình đang ở đâu?" – Cậu thì thầm, đôi mắt ngơ ngác tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào. Ông có mái tóc màu xám bạc, vẻ mặt uy nghi nhưng nụ cười lại đầy ấm áp. Thấy Hỏa Hỏa cố gắng ngồi dậy, ông nhanh chóng bước tới đỡ cậu lên.
“Con trai của ta, sao con lại bất cẩn đến thế?” – Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng trách móc, giọng nói đầy quan tâm.
Hỏa Hỏa nhìn ông ta đầy bối rối, lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. "Con trai"? Ông ấy đang nói gì vậy?
“Ơ... tôi không nhớ gì cả... Đây là đâu? Và... ông là ai?” – Cậu hỏi, giọng nói đầy vẻ hoang mang.
Người đàn ông trung niên mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ông thoáng vẻ trầm tư trước khi trả lời:
“Ta là Simon Jim. Tên thánh của ta là Simon. Và ta là cha của con, con trai à.”
Hỏa Hỏa cảm thấy một cơn đau nhói đầu khi nghe những lời này. Cậu cố gắng sắp xếp những mảnh ký ức nhưng tất cả đều trống rỗng. Đôi mắt lục bảo của cậu nhìn chăm chú vào người đàn ông, cảm giác xa lạ lại càng thêm sâu sắc.
“Cha... sao?” – Hỏa Hỏa lẩm bẩm, rồi lại hỏi tiếp, giọng nói lạc đi, “Vậy... sao con lại bị thương như thế này? Tại sao con không nhớ gì hết?”
Simon Jim khẽ thở dài, rồi xoa đầu cậu một cách ân cần:
“Con bị xe tông rất nặng, và đã suýt mất mạng. Chấn thương đó khiến con mất trí nhớ. Nhưng đừng lo, ta đã đưa con về đây, chăm sóc cho con. Và... ta có một cách để giúp con hồi phục trí nhớ.”
Hỏa Hỏa ngây người, đôi mắt mở to khi nghe điều đó. Cậu lẩm bẩm:
“Simon... Lee... ra tên của con là Simon Lee sao?”
Cậu nhắc lại cái tên ấy, cảm giác nó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Nhưng dẫu vậy, không có bất kỳ ký ức nào ùa về trong tâm trí cậu. Hỏa Hỏa – hay bây giờ cậu biết tên mình là Simon Lee – ngẩng đầu nhìn ông ta, không thể che giấu sự tò mò:
“Thế con phải làm gì để có lại ký ức?”
Simon Jim đặt tay lên vai cậu, nhìn vào mắt cậu với ánh mắt trấn an:
“Khi con khỏe hẳn rồi, ta sẽ dẫn con đến một nơi. Nơi đó sẽ giúp con nhớ lại mọi thứ. Đừng lo lắng, con trai của ta, tất cả sẽ ổn thôi.”
Hỏa Hỏa khẽ gật đầu, tuy vẫn còn mơ hồ và đầy hoài nghi về hoàn cảnh hiện tại. Cậu không có ký ức gì về quá khứ, nhưng cảm giác rằng người đàn ông trước mặt này rất quan trọng, và câu chuyện của ông có phần thuyết phục. Cậu đành tin tưởng lời hứa của ông ta, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều khó hiểu chưa được giải đáp.
Simon Jim mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ vai cậu rồi đứng dậy.
“Con cứ nghỉ ngơi đi, Simon Lee. Khi con khỏe lại, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo.”
Hỏa Hỏa nhìn theo bóng dáng người đàn ông bước ra khỏi phòng, tâm trí cậu vẫn đang rối bời. Dù tên mình là Simon Lee, nhưng cậu không thể thoát khỏi cảm giác trống rỗng. Bên trong cậu có một điều gì đó chưa thể giải đáp, như một mảnh ghép quan trọng bị thất lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro