chương 8: Bước đầu kiểm tra
Hàn Hàn đi chầm chậm phía sau cả nhóm, tay cậu siết chặt một vật nhỏ trong túi quần. Đó là chiếc băng đeo tay của Hỏa Hỏa, thứ mà cậu bạn đã nhờ Hàn Hàn giữ dùm trước khi vụ tai nạn xảy ra. Cảm giác lạnh lẽo từ chiếc băng khiến lòng cậu bất an, đầy khó chịu. Hỏa Hỏa đã biến mất, và giờ cậu chỉ còn lại món đồ này như một lời nhắc nhở về người bạn thân.
Đứng giữa căn phòng rộng lớn đầy thiết bị công nghệ, Hàn Hàn bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh như xa rời. Trong đầu cậu chỉ vang lên câu hỏi: Hỏa Hỏa bây giờ đang ở đâu? Cậu ấy có an toàn không? Cảm xúc ấy như dồn nén lại thành sự gấp gáp.
Hàn Hàn ngước lên nhìn La Luân với ánh mắt kiên quyết:
"Vậy khi nào chúng ta bắt đầu? Chúng tôi không có nhiều thời gian. Lỡ như Hỏa Hỏa đang gặp nguy hiểm và cần chúng ta giúp đỡ thì sao?"
Bảo Bảo đứng bên cạnh cũng gật đầu, giọng nói rõ ràng sự sốt ruột:
"Đúng vậy, anh không thể để chúng tôi chờ lâu hơn nữa. Phải bắt đầu ngay thôi!"
La Luân ngước nhìn cả nhóm, đôi mắt sắc lạnh của anh ấy lướt qua từng khuôn mặt trẻ tuổi. Rồi anh khẽ nhắm mắt lại, nhún vai và cười nhẹ, tạo ra một chút căng thẳng giữa không khí im lặng của cả phòng.
"Chà... nếu các cô cậu đã nóng lòng như vậy, thì hãy kiểm tra đầu vào trước đã. Không ai có thể nhảy vào nhiệm vụ mà không được đánh giá cả."
Cả nhóm im lặng, bất ngờ trước lời nói của Lauren. Vũ Vũ bước lên trước, nhíu mày hỏi:
"Kiểm tra đầu vào? Chúng tôi còn phải vượt qua kiểm tra nữa sao?"
La Luân nghiêng người, nở nụ cười đầy hàm ý:
"Đúng vậy. Muốn trở thành điệp viên, các cậu phải chứng minh mình có khả năng. Đừng lo, chỉ là kiểm tra phản xạ và kỹ năng cơ bản thôi. Coi như một buổi tập nhẹ nhàng."
Anh ra hiệu cho cả nhóm bước theo mình vào một căn phòng khác. Căn phòng này hoàn toàn khác với khu vực huấn luyện ban đầu, không có màn hình hay máy móc phức tạp, mà chỉ là một căn phòng trắng tinh với vài chiếc ghế sắt ở giữa. Các bức tường trông trơn nhẵn, nhưng thoáng chốc, từ trên trần và tường, các màn hình điện tử nhỏ bắt đầu xuất hiện, chiếu sáng các góc của căn phòng.
La Luân vỗ tay và nói lớn:
"Kiểm tra này sẽ đo lường khả năng phản xạ, tốc độ và sự chính xác của các cậu. Mọi thứ ở đây là thực tế ảo, nhưng cảm giác sẽ giống như thật. Nếu muốn vượt qua, các cậu phải tập trung tối đa. Sẵn sàng chưa?"
Quang Quang đưa tay lên đầu, mặt ngơ ngác hỏi:
"Phản xạ, tốc độ, sự chính xác? Nghe giống phim hành động vậy!"
La Luân nở một nụ cười khẽ:
"Phải rồi, nhưng lần này các cậu là nhân vật chính đấy."
Hệ thống bắt đầu khởi động. Ánh sáng xanh chiếu rọi khắp phòng, và bỗng nhiên không gian xung quanh thay đổi. Các bức tường trắng biến thành một cảnh tượng đầy rẫy những chướng ngại vật như tường chắn, rào thép gai và các mục tiêu di động.
La Luân bước lui ra ngoài, đứng bên ngoài quan sát qua cửa kính, anh nói qua hệ thống âm thanh:
"Bài kiểm tra đầu tiên là vượt qua các chướng ngại vật và đánh trúng mục tiêu di động trong thời gian giới hạn. Các cậu sẽ phải né tránh, chạy và nhắm bắn. Để xem các cậu có đủ tiềm năng không. Chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Hàn Hàn siết chặt tay, ánh mắt quyết tâm. Cậu không chỉ muốn vượt qua bài kiểm tra này, mà còn muốn tìm thấy Hỏa Hỏa. Mọi thứ như hiện lên trước mắt cậu, gương mặt tươi cười của bạn thân hiện hữu, rồi vụ tai nạn bất ngờ khiến tất cả thay đổi.
"Bắt đầu!" – Giọng của La Luân vang lên.
Ngay lập tức, những chướng ngại vật xung quanh bắt đầu chuyển động, các mục tiêu di động xuất hiện từ khắp nơi. Vũ Vũ chạy trước, cố gắng nhảy qua một bức tường chắn, trong khi Bảo Bảo nhanh nhẹn né tránh những rào cản di động. Quang Quang bắn vào mục tiêu đang di chuyển, nhưng chỉ trúng được một vài viên đạn.
Hàn Hàn tập trung hết sức, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước. Cậu vừa chạy, vừa bắn trúng các mục tiêu đang lướt qua. Trái tim cậu đập thình thịch, cảm giác lo lắng xen lẫn với sự quyết tâm mãnh liệt. Chiếc băng đeo tay của Hỏa Hỏa vẫn nằm trong túi, như một động lực vô hình thúc đẩy cậu tiếp tục.
Bài kiểm tra kéo dài vài phút, nhưng với họ, nó dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, khi giọng nói của La Luân vang lên lần nữa, mọi thứ trở lại trạng thái bình thường. Không gian xung quanh trở về màu trắng, các chướng ngại vật biến mất. Cả nhóm thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.
La Luân bước vào phòng, mỉm cười nhìn họ.
"Không tệ đâu. Các cậu đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Nhưng đây chỉ là khởi đầu thôi. Còn nhiều điều khó khăn hơn phía trước. Nếu muốn tìm được Hỏa Hỏa, các cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Hàn Hàn vẫn siết chặt chiếc băng đeo tay, ánh mắt không hề lơ là. Cậu biết rằng thời gian không chờ đợi, và Hỏa Hỏa có thể đang ở đâu đó cần họ giúp đỡ. La Luân nói đúng, đây mới chỉ là khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro