chương11 ký ức giả tạo( Phần 2)

Sau khi quá trình quét ký ức kết thúc, Simon Lee bước ra khỏi cỗ máy. Khuôn mặt cậu vẫn giữ nét ngây thơ như trước, nhưng có điều gì đó sâu thẳm trong ánh mắt đã thay đổi. Cậu cảm thấy như ký ức của mình đã trở lại, đầy đủ và rõ ràng: một cuộc sống giàu có, với một người cha đầy yêu thương và cũng là người thầy nghiêm khắc, đã dạy cậu mọi thứ – từ nấu ăn đến việc trở thành một điệp viên tài giỏi. Mọi thứ trong ký ức của Simon Lee đều mạch lạc, chi tiết đến từng giây phút.

Nhưng có điều gì đó... không đúng. Nếu cậu đã trải qua những bài tập nghiêm ngặt và khắc nghiệt để trở thành một điệp viên, thì tại sao cơ thể của cậu lại cảm thấy yếu đuối như vậy? Cậu tự hỏi, nhưng rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Có lẽ chỉ là do chấn thương gần đây khiến cậu mất sức mà thôi.

Simon Lee mỉm cười, bước về phía cha mình, Simon Jim, rồi cúi đầu chào kính cẩn:
"Con về rồi đây, thưa cha." – Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng nụ cười trên môi lại mang chút gì đó khiến người ta sởn gai ốc. Sự hồn nhiên nhưng đầy bí ẩn ấy làm cho không khí xung quanh như trở nên căng thẳng.

Simon Jim bước tới, ánh mắt ông ánh lên niềm tự hào, xoa đầu cậu con trai với vẻ trìu mến:
"Mừng con trở lại, con trai của ta. Con đã làm rất tốt."

Simon Lee nhếch môi cười, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm:
"Thế khi nào con mới được luyện tập lại đây hả cha?" – Giọng cậu có chút nôn nóng, nhưng vẫn giữ được sự lịch sự.

Bất chợt, Lauza – tiến sĩ với mái tóc nâu dài – xen vào cuộc trò chuyện, giọng nói đều đều nhưng có chút lo lắng:
"Thưa cậu chủ, khi quét trả ký ức có một lỗi nhỏ. Điều này có thể gây ra tác dụng phụ, và cậu sẽ thường hay bị đau đầu. Vì vậy, nhớ uống thuốc này đều đặn nhé." – Anh ta đưa một hộp thuốc nhỏ cho Simon Lee, ánh mắt chăm chú theo dõi phản ứng của cậu.

Simon Lee liếc nhìn hộp thuốc, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Lauza, cậu mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:
"Vậy à? Cảm ơn anh." – Cậu đón lấy hộp thuốc từ tay tiến sĩ, giữ nụ cười dễ thương trên khuôn mặt nhưng trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu không chắc mình có thực sự cần thuốc này hay không, nhưng việc này có vẻ như đã được tính toán từ trước.

Simon Jim cười hài lòng, vỗ nhẹ vào vai con trai mình:
"Như con mong muốn, con trai. Bất cứ khi nào con cảm thấy khá hơn, con có thể bắt đầu luyện tập lại. Ta rất mong đợi con sẽ sớm lấy lại phong độ và trở thành người mà con xứng đáng."

Simon Lee ngước nhìn cha mình, nụ cười của cậu thoáng hiện lên vẻ quyết tâm xen lẫn sự tò mò:
"Được thôi. Vậy giờ con xin phép đi nhé." – Cậu quay người, sẵn sàng rời đi, nhưng trong lòng vẫn lấp đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Trước khi cậu bước hẳn ra ngoài, Lauza nhắc nhở thêm:
"Cậu chủ, nhớ là nếu có bất kỳ triệu chứng gì lạ, hãy lập tức báo cho tôi. Đừng xem thường tác dụng phụ của quá trình này."

Simon Lee ngoảnh đầu lại, nháy mắt với Lauza, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi:
"Tôi sẽ nhớ mà, tiến sĩ. Đừng lo lắng quá."

Cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng cảm giác bất an bên trong vẫn còn âm ỉ. Có điều gì đó không đúng, nhưng giờ Simon Lee chỉ biết tiếp tục làm theo kỳ vọng của người cha mà cậu nghĩ mình đã luôn kính trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro