Chương 106
Chương 106: Nhận chủ
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Quán bar vào lúc màn đêm buông xuống không hề còn dáng vẻ lúc ban ngày. Chỗ biểu diễn đàn cổ đã được sân khấu với ánh đèn đủ màu chiếm chỗ. Rất đông người ở đó, trên sân khấu có dàn nhạc đang bật những bài hát đang nổi.
Trai có gái có, ai nấy cũng mặc đồ đẹp cụng ly gõ chén, lớn tiếng cười đùa nói chuyện với nhau.
Hạ Du Châu kéo Tư Quân ngồi xuống ghế cao trước quầy bar, cầm menu đồ uống xem: "Chà, đây là gì thế?"
Không hổ là nơi Lí Bạch vớt trăng, tất cả đồ uống ở đây đều có tên liên quan đến vị thi tiên này: rượu say bất tử, rượu tiêu muộn phiền, rượu hoa ngút ngàn... ngay cả loại rượu nho bình thường cũng còn được đóng ngoặc mở ngoặc ghi là có thể được phục vụ trong ly dạ quang.
Nhân viên pha chế đang cầm một cái dao nhỏ bào đá ngẩng đầu nhìn hai người, lại lấy một menu đồ uống khác ra.
Bìa ngoài của menu này giống y chang menu lúc nãy, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác nhau: máu nóng sôi trào, trời xanh đổ máu đào, máu rọi trăng sáng...
Hạ Du Châu: "... Menu này đặc biệt quá, xem ra không thường đâu."
Tư Quân không nói gì, ngón tay chỉ dòng cuối của menu.
[Tên rượu chỉ mang tính chất tham khảo, tất cả đều là đồ chay]
Menu này dành riêng cho ma cà rồng, những loại rượu này đều có tác dụng bổ máu. Nhưng loại nào cũng dùng máu động vật, ma cà rồng ăn chay cũng có thể yên tâm uống. Kế bên giá bình thường còn có một số nhỏ khác, đây là ngoại trừ tiền bình thường ra còn phải trả thêm bằng điểm Huyết Minh nữa.
"Chà, cũng được đó chứ, em muốn thử xem." Hạ Du Châu chọn một ly rượu say bất tử, một ly máu nóng sôi trào, còn gọi thêm một dĩa đậu phông rang muối.
Tư Quân chọn một ly "Toà thành máu hoàng hôn" không thêm cồn, lúc bưng lên chính là một ly nước ép táo bỏ thêm máu.
"Nước ép táo thôi sao gọi là toà thành máu hoàng hôn được thế?" Hạ Du Châu hỏi nhân viên pha chế đang vắt chanh.
Nhân viên pha chế mỉm cười ngẩng đầu: "Bởi vì nước ép táo vốn có màu trắng như tuyết, để lâu sẽ có màu đỏ nhạt, giống như màu của hoàng hôn vậy."
"Đặt tên nghe cũng nghệ ghê đó." Hạ Du Châu bĩu môi, "Vậy làm sao mà anh biết chúng tôi cần menu đồ uống này?"
Cậu tự thấy ngoại trừ cái răng nanh kia ra, bề ngoài của mình cũng rất giống con người, không hiểu sao mà anh trai này liếc mắt liền nhận ra bọn họ là ma cà rồng được.
Nhân viên pha chế vô tội nháy mắt mấy cái, đưa ly rượu say bất tử lên: "Bởi vì anh đến cùng thiếu gia nhà chúng tôi mà."
Hạ Du Châu nhìn cổ tay áo màu bạc có hình đàn lia của nhân viên pha chế, giơ tay lên che mặt, kéo ly rượu qua. Ly rượu say bất tử này vị cũng khá nhạt, khá giống mùi nước chanh mật ong, ngọt ngọt không bị cay xè.
"Phụt..." Tư Quân nhịn không được cười ra tiếng, chờ Hạ Du Châu liếc qua mới nhanh chóng uống một hớp nước ép táo che miệng mình.
"Cười gì mà cười." Hạ Du Châu chọc hắn, "Vậy nếu người tới không phải người quen thì sao nhận ra được?"
Bình thường thì khu vực này dân cư động đúc, hầu hết là con người đến chơi, lâu lâu có ma cà rồng tới thì cũng đều là người nhà họ Tư. Nhưng gần đây đang tổ chức Vũ Hội Trăng Tròn, cũng có người nhà khác đến đây, vậy thì cũng khó nhận ra chứ.
Tư Quân nhướng cằm: "Tự em nhìn đi."
Hạ Du Châu quay đầu qua nhìn, trong nhóm trai gái lẫn lộn kia thật ra có không ít ma cà rồng. Chuyện thần kỳ ở đây là cậu chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn ra ai là con người ai là ma cà rồng. Hồi xưa lúc đi học chỉ tiếp xúc ma cà rồng nhà mình, không có khái niệm gì mấy, gần đây được nhìn thấy nhiều loại phương Tây mới phát hiện thật ra ma cà rồng rất khác với con người.
Không nói rõ được là không giống chỗ nào, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được. Kiểu giống như nhìn một con báo nhỏ và một con mèo nhà, liếc mắt là phân biệt được.
Bây giờ trong đây cũng có ít nhất mười ma cà rồng. Có một con đang ngồi trong góc uống rượu giải sầu, có vài con thì đang ngồi nói chuyện với nhau, có một con thì đang cầm một cây đàn lia đi lên sân khấu. Tuy nhà họ Tư ăn chay, nhưng trong lãnh địa cũng có thể có người ăn mặn, mấy người này đến có khi cũng gọi đồ ăn.
"Hôm nay trăng tròn sáng rõ, mọi người cho phép tôi chung vui một bài nhé." Người cầm đàn kia đeo gia huy nhà họ Tư, nhưng Hạ Du Châu chưa gặp bao giờ.
Đàn lia trên gia huy thật ra là một loại đàn lia cổ. Loại đàn mà người trên sân khấu cầm là một loại đàn lia mới, gảy nhẹ một cái, âm thanh khàn khàn xa xưa như là đến từ trong một cánh đồng hoang vu, mang đến loại lãng mạn tràn ngập thê lương.
Ai cũng im lặng để nghe bản nhạc này. Lời là tiếng nước ngoài, cũng may kỹ năng ngoại ngữ của Hạ Du Châu không tệ lắm, có thể nghe ra được ý chính thế này:
Tôi đến từ một đất nước xa xôi
Đường dài phủ trắng như tuyết
Cát vàng tận trời suýt chôn vùi tôi
Nhưng tôi trải qua gian nguy trùng trùng để được gặp người
Những cực nhọc kia không đáng nói tới, ha ha, không hề đáng
Người là ngôi sao sáng chói trên trời cao
Người là cám dỗ trên biển mênh mông
À không, thơ này không hề xứng với người
Tôi gảy đàn ngày đêm đến tay rỉ máu
Nhưng cũng không chạm được đến một góc áo choàng
Hỡi người ơi, hỡi người ơi
Người là ánh trăng treo trên đàn lia
...
Âm điệu cổ xưa dường như đã mang người ta quay về trên con đường tơ lụa trăm ngàn năm trước, cát vàng, núi tuyết, sa mạc Gobi. Người ngâm thơ rong không chịu khuất phục trải qua trăm ngàn nguy hiểm đi tới phương Đông dồi dào tài nguyên này để gặp được mỹ nhân chỉ xuất hiện trong mộng.
Bài thơ ca này không hề hợp với với sân khấu bảy màu thế này, nhưng tâm trí của mọi người đang rất tập trung nên nghe đến mê mẩn.
Hạ Du Châu suy nghĩ một hồi: "Câu cuối nghe quen lắm, có phải là câu khắc trên tượng không?"
[Người là ánh trăng treo trên đàn lia]
Câu này rất đặc biệt nên vẫn còn nằm trong tâm trí của Hạ Du Châu.
Tư Quân gật đầu: "Đây là câu thơ truyền nhiều thế hệ của nhà anh, người họ Tư nào cũng biết.
"Thì ra là thế." Hạ Du Châu ngập tràn tán thưởng trong lòng, không ngờ đây như là một bài hát của trường vậy. Chàng trai trẻ trên sân khấu trông giống như một bậc thầy về nghệ thuật cổ điển lập tức bị biến thành một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh và hát bài của trường trên sân khấu, thế là cậu không còn hứng thú nữa.
Xong bài này, mọi người đứng dậy vỗ tay, người trẻ tuổi kia mỉm cười đi xuống, lập tức có một cô gái xinh đẹp đi tới.
Dàn nhạc lại lần nữa lên bài, không khí lại quay về như cũ. Người trẻ tuổi kia từ chối lời đề nghị mời một ly của cô gái xinh đẹp, đi thẳng qua bên đây: "Ôi, thông cảm cho đôi mắt vụng về của tôi nha, không hề nhìn thấy thanh niên tài tuấn nhà ta đã quay về."
Phong thái lễ phép tao nhã nhưng cũng khó che điểm không thân thiện trong lời nói.
Hạ Du Châu nhướng mi, quay qua hỏi Tư Quân: "Đây không phải là tiểu bối trong nhà anh hả? Sao không lễ phép chút nào vậy."
Thanh niên kia lập tức đỏ mặt, đứng đực ra tại chỗ.
Không đợi Tư Quân nói gì, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh bước đến, còn chưa mở miệng nói gì đã cười ha ha: "Ha ha ha, Tư Quân ơi, sao đối tượng của cậu lợi hại thế a ha ha ha ha..."
Hạ Du Châu quay đầu nhìn qua, cảm thấy chói hết cả mắt. Ma cà rồng không phơi nắng cho nên hầu hết ai cũng rất trắng, người này không chỉ trắng, mà còn trắng đến toả sáng, trên thân mình tự mang vầng sáng. Nghe giọng thì cỡ khoảng 30 tuổi, làn da lại mịn màng như da em bé vậy.
Tư Quân nhìn thấy người tới, cởi bao tay chào: "Chú hai Bạch."
"Này, đừng gọi chú nữa, cứ gọi là Lão Liễu đi." Chú hai Bạch cười tủm tỉm nói: "Cậu cũng là lãnh chủ rồi, địa vị không còn như trước, có thể gọi tên của tôi."
"Bạch Thù." Tư Quân nghe lời sửa lại cách xưng hô.
"Đúng rồi đó." Bạch Thù ha hả đáp lại.
Hạ Du Châu: "... Nhưng nghe cũng đâu khác nhau là mấy."
Tư Quân quay qua giới thiệu cho cậu, người này là em ruột của nhà họ Bạch quản lý tộc Thanh Dương, tên là Bạch Thù, lớn hơn Tư Quân năm tuổi, nhưng được xếp đồng lứa. Tuy trẻ tuổi nhưng rất có năng lực, được giao cho quản lý xí nghiệp gia đình nhà họ Bạch.
Mà người trẻ tuổi bị cậu làm tức đến sắp xỉu kia là con trai út của cậu ba Tư Quân, Tư Quân gọi hắn là anh họ.
"Anh họ sao, nhìn không ra luôn." Hạ Du Châu nhìn hắn ta, người nọ có gương mặt búp bê, nhìn còn rất trẻ.
Anh họ che ngực, thở hổn hển nói: "Chú hai cứ nói chuyện, con xin lỗi không tiếp được." Dứt lời, xoay người bước đi.
"Ha ha ha ha." Bạch Thù cười đứng lên: "Người nhà họ Tư sợ nhất là bị người khác nói không lễ phép, nó lại còn ghét nhất bị người khác nói mình nhỏ, một câu của cậu một mũi tên trúng hai đích, ngầu vãi!"
Bạch Thù tuy mặt mỹ nhân nhưng lời nói rất là thô tục, chê chưa đã nghiền, còn nâng chân lên giẫm lên ghế bên cạnh, lộ ra chiếc quần ngắn loè loẹt bên trong. Gõ quầy bar nói với nhân viên pha chế: "Có xiên cay không? Tôm càng cũng được!"
"Không có ạ." Nhân viên pha chế hết sức bình tĩnh trả lời, "Ngài có thể chọn đậu phộng sâu rượu hoặc đậu nành luộc cũng được."
"Đậu nành luộc đi." Bạch Thù gọi đĩa đậu nành, phối với rượu máu nóng sôi trào, thấy Hạ Du Châu cũng chọn loại này liền nhiệt tình cụng ly với cậu.
"Sao tên anh họ kia cứ quái quái thế nào ấy?" Hạ Du Châu nhịn không được hỏi.
Tư Quân uống nước táo, không để ý lắm: "Lúc nào anh ta cũng vậy cả."
"Ây, còn sao được nữa, bởi vì vị Tư thiếu gia này vĩ đại quá nên mấy người anh em họ sống đâu có dễ dàng. Giống tôi nè, từ nhỏ đã giỏi buôn bán, anh trai em trai cũng thế thôi, bị ông già tôi quất cho hoài ha ha ha ha!" Bạch Thù thảy miếng đậu vào miệng, thành công xua được cô gái tính lại gần.
Bạch Thù đúng là người nói nhiều, ngồi thêm một lát nữa liền nghe hắn nói thêm.
"Uầy, chuyện làm ăn trong nhà có vấn đề, anh tôi không đi được nên bảo tôi đến Vũ Hội Trăng Tròn giùm. Phiền chết đi được, tôi cũng có công chuyện vậy, bảo tôi đến mấy chỗ già nua thế này chắc giảm thọ mười năm mất."
"Tiểu Hạ, muốn thẩm mỹ không, nhà tôi có bí quyết gia truyền, đảm bảo có thể cải lão hoàn đồng."
"Nếu hôm nay muốn quẹt thẻ cũng được đó, giảm cho cậu 5%. Nhưng phải đến chỗ trong lãnh địa Thanh Dương."
"..."
Hạ Du Châu nghe đến co rút miệng, nhưng cũng hiểu được nhà họ Bạch làm về thẩm mỹ. Nọc độc nhà họ Bạch có công dụng giúp người ta đẹp hơn, trăm ngàn năm qua dùng để hấp dẫn người ta chủ động dâng máu tươi. Nhưng giờ người nhà họ Bạch ăn chay, cho nên năng lực này dùng để kiếm tiền.
"Vậy có giống nguyên lý mặt nạ nọc rắn không?" Hạ Du Châu còn nghiêm túc hỏ.
"Cũng tương tự, nhưng hiệu quả hơn loại đó nhiều." Bạch Thù khoác chân, "Giống như tiêm axit hyaluronic, tiêm meso, tiêm hoá nếp nhăn, đảm bảo như mới đẻ lại luôn."
"Hiệu quả thế sao, vậy chắc là mắc lắm."
"Đương nhiên rồi, đó là dịch vụ mắc nhất, nếu không phải VVIP thì không làm cho đâu."
"Đúng là của càng hiếm thì càng đắt. Này, con gái tôi là idol đó, có cần tôi nói con bé giới thiệu khách cho không?"
"Cần lắm đó, này, cậu không biết đâu, mấy người nổi tiếng trong giới giải trí không có giới thiệu chỗ làm đẹp cho nhau đâu, sợ người ta biết bí quyết thẩm mỹ của mình. Nếu con gái cậu giới thiệu khách cho tôi thì tôi trích phần trăm cho... Ây, mà khoan, cậu mới bao tuổi mà có con gái lớn vậy rồi? Có phải cậu gặp Tư Quân từ hồi đi nhà trẻ không?"
"Thật ra tôi cũng muốn lắm đó, nhưng lúc đó còn chưa quen biết anh ấy..."
Tư Quân nhìn hai người vào quán bar người nhai đậu phộng người cạp đậu tương, còn đang bàn tới chuyện đẩy mạnh tiêu thụ cho viện thẩm mỹ phòng khắm răng rồi giới thiệu khách cho nhau, nói đến không còn chỗ cho hắn chen vào, liền im lặng uống nước táo.
"Á ——" Một tiếng thét chói tai phá vỡ không khí náo nhiệt, mọi người nhìn theo tiếng hét đó.
Đó là góc chết của quán, có một người phụ nữ ngã ngồi trên đất, bị doạ không nhẹ. Trong góc tối, Hạ Du Châu mờ mờ nhìn thấy một người treo ngược.
Đêm khuya, bán bar, ngõ hẻm, người treo ngược, đúng là hiện trường giết người... nếu không hề có cái khoen môi lấp la lấp lánh kia.
Người treo ngược nhảy xuống, đi đến chỗ đèn sáng, lộ ra khuôn mặt tát nhợt đẹp trai: "Tôi đã đeo khoen môi rồi mà, tại sao còn gặp người khác nữa chứ."
Hạ Du Châu chạy đến, đưa tay ra đỡ người phụ nữ té dưới đất nhưng bị Tư Quân cản lại, bồi bàn ở đó đã đỡ người dậy rồi. Bất đắc dĩ nhìn anh trai đang ghen, lại quay đầu nhìn về phía Cổ Cực đang vểnh môi.
"Ây, Tiểu Cực Cực à, sao lại chạy đến đây thế?" Bạch Thù nhai đậu nành đi tới xem náo nhiệt.
"Tới ăn cơm." Cổ Cực không vui vẻ lắm nói, "Đừng có gọi tôi kiểu đó."
"Này, sao nói chuyện xa lạ vậy chứ..."
Nói còn chưa xong, Cổ Cực bỗng nhiên lườm hắn, lại hung ác nhe răng, câu nói trêu trọc của Bạch Thù im hẳn, ngượng ngùng nói: "Ây da, tôi còn phải đi tặng Tư Niên mặt nạ nữa, khi nào gặp lại nói chuyện sau nha!"
Vỗ vai Hạ Du Châu vài cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
Hạ Du Châu chớp mắt mấy cái, nhìn là biết rất không thích Cổ Cực, cậu nhớ mình từng nói cho hắn cá trích đóng hộp ở đây, cười gượng hai tiếng: "Vậy thì để đôi này mời cậu một ly nha."
Tư Quân nghe thấy cậu nói "đôi này" thì cặp chân mày nhăn lại cũng giãn ra, liếc mắt nhìn Cổ Cực một cái. Thế mà Cổ Cực lại không từ chối, đi theo bọn họ tới quầy bar.
Nhà họ Cổ ăn mặn, nhưng lâu lâu cũng ăn được đồ chay, thế là gọi một ly rượu máu nhấm nháp từ từ.
"Nói này, nếu không phải đi săn thì cậu đừng treo ngược như thế, như vậy xác suất doạ con mồi chạy mất lớn lắm." Chắc là làm cha riết quen, Hạ Du Châu thấy mặt ai hiền hiền là nhịn không được khuyên bảo người đó.
"Cá trích đóng hộp." Cổ Cực nhìn cậu rất là oán hận.
Thế mà Hạ Du Châu lại hiểu được mấy từ này có ý gì, bởi vì cá trích nên hắn mới tới đây từ sớm nên không thể đi săn ăn cho no trước.
"Thật ra xác suất thành công cũng không thấp lắm." Tư Quân nhắc nhở Hạ Du Châu để không bị người nhà họ Cổ am hiểu mê hoặc lòng người lừa. Độ hung tàn nhà họ Cổ rất nổi tiếng, chính là dựa vào kỹ thuật đi săn kiểu đó nên đến giờ vẫn còn ăn mặn.
Hạ Du Châu tỉnh táo lại, đúng vậy, không phải cô gái lúc gặp ở sân khấu là kiểu đã bị săn thành công sao? Người đàn ông đẹp trai treo ngược trong bóng đêm như thế, lúc đầu thì sợ nhưng lúc sau lại là mê mẩn, lúc hormone tiết ra như thế chính là giống như đã bị cắn rồi.
"Này, tôi nói giỡn với cậu mà, sao cậu tin được hay thế." Hạ Du Châu cười ha ha, "Trước khi cậu ăn cũng không tìm hiểu à?"
"Tôi có tìm hiểu rồi." Cổ Cực cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại nhìn chằm chằm Hạ Du Châu, "Nhưng tôi vẫn muốn thử." Thật sự hắn rất muốn biết mùi máu của loại phương Đông có vị gì, đó là một loại cảm giác thôi thúc từ trong sâu thẳm, rất rất muốn nếm thử dù chỉ là một chút.
Hạ Du Châu: "Tư Quân thường nói giống như nước đun sôi vậy đó."
Tư Quân: "... Anh không hề nói thế." Hắn rõ ràng nói là nước suối ở nơi núi cao, nào có tả nghe thô tục thế!
Cổ Cực uống hết một ly nên thấy hơi choáng, đợi cho bớt choáng mới mở mắt ra, đôi mắt tối tăm u ám bỗng trở nên tội nghiệp: "Anh Hạ, tôi thật sự rất muốn nếm thử một chút, tôi đổi đồ với anh nha. Tôi có thể làm vũ khí miễn phí một lần cho anh, hoặc là anh cần bao nhiêu điểm..."
"Dừng." Tư Quân giơ tay ngăn hắn lại, "Gì cũng không được, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Cổ Cực không để ý tới hắn, vẫn cứ nhìn Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu: "..."
Tư Quân: "Không được."
Cổ Cực: "Cá trích đóng hộp."
Hạ Du Châu nhỏ giọng nói với Tư Quân: "Một chút thôi cũng đâu sao đâu." Nhìn thấy thằng bé này thèm tới vậy cũng tội lắm.
Tư Quân không đồng ý: "Nhà họ Cổ khác với những nhà khác, bọn họ có bí thuật truyền từ thời xa xưa, cũng không biết có nguy hiểm gì không."
"Tôi nghe thấy đó nha." Cổ Cực nói sâu xa, "Bí thuật của nhà chúng tôi cũng chỉ là bí thuật luyện kim loại thôi, nếu anh lo lắng thuật con rối hay gì đó thì mấy cái đó chỉ có trong truyện thôi."
"Thật là, không sao mà." Thật ra Hạ Du Châu biết, trong bản chép tay của tổ tiên có ghi lại thế này. Không thể dùng máu để khống chế người khác được, vì một khi máu đã rời khỏi cơ thể thì sẽ không chịu sự khống chế của chủ nhân nữa, thế giới này không có ma pháp. Cho dù trong máu có gì đó, cũng không phải là cậu uống máu Cổ Cực, nếu Cổ Cực uống vào mà có bị tiêu chảy thì cũng không phải do cậu.
Cuối cùng, xuất phát từ sự áy náy cá trích đóng hộp, Hạ Du Châu giơ một ngón tay ra với Cổ Cực, lại bị Tư Quân kéo lại.
Tư Quân thở dài, nói nhân viên pha chế đưa cho một ly rượu nhỏ, đổ một ít nước vào đó. Sau đó tự dùng răng mình cắn một cái trên ngón tay Hạ Du Châu rồi nặn vào ly, rồi đưa cho Cổ Cực.
Cổ Cực lập tức cầm lấy, đưa đến mũi ngửi: "Đúng thế, chính là mùi này, rất chi là hấp dẫn."
"Hả?" Hạ Du Châu mút tay mình, chẳng cảm thấy gì hết, không hiểu sao Cổ thiếu chủ này y như hút cần vậy.
"Ực!"
Lỗ tai của Hạ Du Châu nghe được tiếng Cổ Cực nuốt máu, sau đó lại nghe được tiếng xương khớp lạo xạo với nhau.
"Hừ ——" Cổ Cực đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ hết sức kỳ quái, một cặp răng nanh bén nhọn từ từ lộ ra.
Tư Quân lập tức đứng dậy, lấy khuỷa tay vịn chặt cổ Cổ Cực, kéo hắn nhảy qua quầy bar đi đến ngõ nhỏ đằng sau quán.
Hạ Du Châu hết hồn, cũng nhanh chóng chạy theo.
Có bồi bàn tính cản lại: "Anh gì ơi, còn chưa tính tiền!"
Nhân viên pha chế giơ tay, ý nói bồi bàn cứ để họ đi.
Hạ Du Châu bước nhanh chạy đến ngõ nhỏ, đèn đường bên đây cứ như bị ai làm hư mất, tối đen như mực chẳng ai tới, chỉ nhìn thấy xa xa hai chân Cổ Cực bị kéo vào trong rừng. Nhìn thế này càng giống hiện trường giết người hơn lúc nãy.
Tư Quân thả người lên cỏ, lấy điện thoại ra tính gọi Alger lại giúp, Cổ Cực run rẩy vài cái đột nhiên bình tĩnh trở lại, sau đó ngồi dậy.
"Cậu có sao không? Tôi thề hôm nay không ăn tỏi, cũng không uống thuốc diệt chuột!" Hạ Du Châu giơ hai ngón tay thế với trời, hôm nay mình tuyệt đối không ăn đồ gì để hại tới mấy con dơi hút máu.
Cổ Cực ngồi đờ ra một lát, từ từ đứng đậy bước đến trước mặt Hạ Du Châu, phập một tiếng quỳ xuống đất: "Chủ nhân!"
"Ơ đệch!" Hạ Du Châu sợ tới mức nhảy phắt lên, "Không đến nỗi đó chứ, cậu có sao không? Tôi chỉ nghe qua ăn ngon quá tới mức gọi cha chứ có bao giờ nghe thấy ăn ngon tới mức gọi chủ nhân đâu!"
Tư Quân tắt cuộc gọi mới vừa bắt, bước tới bảo vệ Hạ Du Châu ở sau mình: "Cổ Cực, bây giờ cậu có tỉnh táo không vậy?"
"Tỉnh lắm, chưa bao giờ tôi tỉnh thế này hết." Cổ Cực đổi thành tư thế quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Du Châu, "Tổ tiên nhà tôi không phải chủ động đi đến phương Đông, mà là bị người ta bán đến đây. Đã có một vị tiên nhân cứu ông ấy, đặt cho ông ấy họ Cổ này. Nhiều thế hệ nhà chúng tôi vẫn luôn hầu hạ tộc của tiên nhân, nhưng trăm năm qua đã không còn liên lạc được nữa."
Hạ Du Châu từ từ ngồi xuống ngang Cổ Cực, chỉ mũi mình: "Ý cậu là nhà tôi á hả?"
"Đúng thế, đây là ký ức truyền lại trong huyết mạch, sau khi uống máu của anh xong thì lập tức nhớ hết được." Ánh mắt kiên định của Cổ Cực nhìn về phía cậu, "Tay nghề luyện kim của nhà tôi chính là được tổ tiên nhà họ Hạ truyền lại, anh không cảm thấy phương pháp nhà chúng tôi giống phương Đông sao?"
Hạ Du Châu chợt nhận ra: "Đúng rồi, phương Tây gọi đây là luyện kim thuật, chỉ có tu tiên bên phương Đông mới gọi là luyện khí thuật thôi."
"Tôi sẽ lập tức báo cho người trong tộc, sau khi vũ hội kết thúc thì cha tôi sẽ đến bái kiến. Toàn tộc Ngũ Lĩnh đều nghe hiệu lệnh của ngài." Cổ Cực cúi đầu hành lễ, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
Hạ Du Châu: "..."
Chuyện xảy ra đột ngột quá cậu còn chưa biết phản ứng ra sao.
Mãi đến khi quay lại nhà tổ với Tư Quân thì Hạ Du Châu vẫn không hiểu được: "Bây giờ xã hội cũng hiện đại thế này rồi, ở đâu ra còn chuyện nhận chủ nhân vậy nữa chứ? Nếu em nhận họ thì có phải kỳ lắm không."
Tư Quân cũng hoảng hốt, tính đến giờ tộc Ngũ Lĩnh vẫn là tộc thần bí nhất trong năm đại tộc, làm sao cũng không nghĩ ra được lại là người phục vụ loại phương Đông.
"Đây là truyền thừa tổ tiên, em cũng đừng lo lắng quá, có lẽ việc nhận lại em sẽ có lợi gì cho nhà họ. Trước mắt em đừng từ chối, đợi tộc trưởng Ngũ Lĩnh đến đây rồi nói sau."
Hạ Du Châu gật đầu, lại nhức đầu: "Nhà em có người phục vụ ngầu thế sao lại sống thảm vậy chứ."
Tư Quân lấy tay che miệng cười khẽ: "Thế phải là tổ tiên của em rồi."
"Anh!" Tiếng khóc nức nở của một cô gái truyền đến từ trên lầu, mắt Tạ Nhân Nhân đỏ ửng chạy như bay xuống, vọt vòng lòng Tư Quân như một viên đạn, "Anh ơi, em xin lỗi hu hu hu, em cũng không biết hu hu hu..."
Tư Quân bị ôm cũng đờ ra, nhìn về phía cậu mình đang đứng ở cầu thang.
Cậu Tư gật gật đầu, dịu dàng nhìn về phía Hạ Du Châu: "Du Châu nếu muốn thì tối nay ở lại tổ trạch đi, chỗ này an toàn hơn bên ngoài." Nói xong, còn chưa đợi Hạ Du Châu đồng ý thì đã xoay người lên lầu, không quấy rầy hai anh em nhận lại nhau nữa.
Cho nên câu khách khí Hạ Du Châu tính nói cũng nói không ra, nhìn về phía con gái đang gào khóc và anh bạn trai mặt đang đơ ra. Chớp mắt với Tư Quân ý bảo hắn nói gì đó.
Tư Quân từ từ giơ tay lên ôm cô bé khóc không ngừng: "Đây là quy tắc ma cà rồng, trước đây em không được biết. Đều đã là chuyện trong quá khứ rồi, sau này chúng ta có thể làm người nhà."
"Dạ!" Tạ Nhân Nhân gật đầu, tiếp tục ôm anh trai khóc hu hu.
Tư Quân suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Nhưng em không thể gọi anh là anh trai được."
"Tại sao!" Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt buồn bã, "Đã thành ma cà rồng rồi mà còn không gọi anh được sao?"
Tư Quân nhăn mày: "Anh đã đính hôn với cha em rồi, em phải gọi anh là phụ thân."
Tạ Nhân Nhân: "..."
Tạ Nhân Nhân đờ mặt thả Tư Quân ra, giơ ngón tay cái với hắn. Gì mà tuổi thơ bất hạnh, gì mà nỗi nhớ anh em, gì mà không khí cảm động, sau câu nói này thì không còn gì hết.
"Phụt!" Hạ Du Châu nhịn không được cười ra tiếng, "Xin lỗi nha, cha không nên cười, ha ha ha ha..."
"Cha! Đều là chuyện tốt cha làm đó, cha còn cười được hả!" Tạ Nhân Nhân vừa muốn khóc vừa muốn cười, rối rắm xịt nước mũi.
"Ha ha ha ha ha!" Hạ Du Châu cười còn lớn hơn.
Tư Quân lấy khăn tay đưa cho em gái kèm con gái.
Tạ Nhân Nhân tuyệt vọng cầm lấy, khì nước mũi một cái thật mình. Từ lúc nhận người cha này, gì mà lãng mạn cùng cẩu huyết gì đó thì đều bằng không. Cuộc sống bấp bênh này chỉ còn lại á họng.
Còn chưa nói thêm được gì thì hai người cha nhẫn tâm này đã giao cô bé lại cho chú, hai người thì dính như kẹo đi đến phòng ngủ hồi trước của Tư Quân.
Nhân Nhân: "Đúng là thấy sắc quên con!"
Chu Thụ: "Đúng là thấy sắc quên em!"
Nhân Nhân: "Vì tình mà ngay cả em gái cũng không cần!"
Chu Thụ: "Đúng vậy! Hai lão tệ hại!"
Nhân Nhân: "Chú không được nói cha với anh con như thế!"
Chu Thụ: "..."
Phòng ngủ lúc trước của Tư Quân cũng giống căn phòng ở Bắc Kinh, trang trí cũng khá tương tự. Nhưng có thêm rất nhiều đồ thời xưa, cái nào Hạ Du Châu cũng phải cầm lấy sờ một chút, thích đến độ không muốn thả xuống.
"Oa, đây là hình hồi xưa của anh nè!" Hạ Du Châu tìm được một cuốn album, cực kỳ thích thú ôm tới trên giường xem.
Tư Quân lập tức đỏ mặt: "Đâu có gì hay để xem đâu."
Hạ Du Châu không nghe lời hắn, hứng thú bắt hắn xem với mình.
"Oa, hồi xưa đẹp trai xỉu nè, y chang như hoàng tử bé vậy đó!"
"Oa, bộ tây trang này đẹp ghê đó!"
"Oa, nhỏ thế đã chơi đàn dương cầm rồi! Sao giờ anh không đàn nữa!"
"Oa..."
Tắt đèn, Tư Quân lấy cuốn album trong tay Hạ Du Châu đã thiếp đi, dịu dàng đắp chăn cho cậu. Hạ Du Châu lẩm bẩm một tiếng, cuộn tròn trong lòng hắn, than thở: "Hồi xưa anh dễ thương quá trời, nếu em sinh được thì tốt rồi, sẽ sinh cho anh một đứa giống anh y chang."
"Nói ngớ ngẩn gì thế." Tư Quân cười khẽ, hôn trán cậu một cái.
Hạ Du Châu cười hề hề vùi mặt vào trong tay hắn: "Nếu tộc Ngũ Lĩnh nhận em làm chủ thì lãnh địa của em lớn hơn của anh luôn đó, không phải anh nên gả cho em hả."
Tư Quân ôm chặt cậu: "Cũng được đó."
"Vậy anh sinh cho em một đứa đi, phải là một bé dơi giống anh y chang nha."
"... Ngủ đi, trong mơ muốn gì có đó."
/Hết chương 106/
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro