Chương 99
Chương 99: Nghiệm thân
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Cái dụ gì thế? Em gái!
Hạ Du Châu cảm giác trên trán mình mọc đầy dấu chấm hỏi, tóm lại là không thể nào giữ sắc mặt bình thường được.
Cậu biết Tư Quân còn có một người cha và em gái loài người, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ hướng về ông chủ Tạ và Tạ Nhân Nhân cả. Dù sao lúc Tư Quân gặp hai người này thì thái độ cũng như gặp bao người khác vậy, nhưng mà suy đi nghĩ lại, Tư Quân có từng nói một vài điều về người cha loài người của mình:
Người cha loài người không biết đến sự tồn tại của Tư Quân cũng có làm ăn với nhà họ Tư; lúc nhỏ đã gặp mặt em gái mình, còn thích lego trong tay em gái...
Thì ra người cha kia chính là ông chủ Tạ.
Đan xen các thông tin vào với nhau mới hiểu hết được.
Nhà họ Tư kinh doanh bệnh viện, Tạ Chiểu lại kinh doanh thiết bị y tế, nhưng không phải là vẫn luôn hợp tác. Lúc nhỏ đã từng gặp mặt, cô bé được phép gọi "Anh Quân Quân" nhưng không phải là em ruột.
Rõ ràng là người thân chung dòng máu nhưng nhắc tới thì Tư Quân lại trông cực kỳ cô đơn. Hạ Du Châu xoa chỗ ngực khó chịu của mình, bước lên ôm Tư Quân Quân đang tủi thân: "Vậy thì được rồi, chúng ta đi xem thử coi sao. Nếu như chuyển hoá thành công thì anh có thể nhận Nhân Nhân rồi."
Tư Quân im lặng một lát, gật đầu nhẹ, từ từ đưa cằm hạ xuống trên vai Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu hơi ngẩn ra, ngoại trừ trên giường thì Tư Quân rất hiếm khi làm mấy động tác thân mật. Bất ngờ nhõng nhẽo thế này làm cho cậu có cảm giác ngất ngây khi đang đi đường bỗng dưng được một cục tiền bự đập vào mặt, đờ người chẳng dám động đậy gì, sợ hù người ta chạy mất. Nhưng kiềm chế được móng vuốt muốn sờ lung tung thì lại không kiềm chế được cái mỏ nói nhiều: "Nhưng mà có một chuyện."
"Sao?" Tư Quân để sát mũi vào cổ cậu, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
"Khụ." Hơi nóng chạm vào chỗ cổ nhạy cảm, Hạ Du Châu ho nhẹ một tiếng, "Em sơ ủng cho con bé, nó sẽ là con gái em. Nhưng con bé cũng là em gái anh, vậy chẳng phải anh phải giáng cấp làm con em hả?"
Tư Quân: "..." Im lặng giơ tay ra sờ vào chỗ nhột trên eo của Hạ Du Châu.
"A ha ha ha ha, em sai rồi em sai rồi." Chỗ trên eo nay là chỗ bị nhột của Hạ Du Châu, một lần ngủ kia liền bị người này phát hiện ra, nhanh chóng nắm cổ tay Tư Quân cầu xin tha thứ, "Thôi thì chúng ta cứ theo gì gọi nấy được không?"
"Gọi sao?"
"Em gọi anh là anh, anh gọi em là cha... Úi úi úi!"
Bị Hạ Du Châu quần cho một trận như thế nên tâm trạng của Tư Quân cũng khá hơn rất nhiều. Nhiều năm như thế rồi, hắn vẫn luôn không muốn lại gần cha và em, hai người ở trong lòng hắn chính là bộ lego năm đó, vốn cũng không thuộc về hắn, cho hắn rồi thì cũng chỉ thêm nặng lòng. Bây giờ bỗng dưng lại thuộc về hắn, nhưng lại chẳng biết phải làm sao, cũng may là có Hạ Du Châu thay hắn quyết định.
"Anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, đã không ngủ cả đêm rồi còn phải đi theo em lấy gương nữa, mặt đẹp trai thế mà mọc mụn là tiếc lắm đó." Thấy Tư Quân đang ráng tỉnh, Hạ Du Châu dụ dỗ nói hắn đi về nhà ngủ, mình thì đi khảo sát đối tượng chuyển hoá kia một chút.
Tạ Nhân Nhân vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đang đọc tiểu thuyết trong phòng bệnh, trong miệng thì gặm quả táo cha mới gọt cho, cực kỳ vui vẻ. Ông chủ Tạ tỏ ra bình thường trước mặt con gái, cười hỏi tối nay muốn ăn gì: "Nghe y tá nói gần đây có quán cá nướng ngon lắm, con muốn ăn thử không?"
"Hả? Con có thể đi ra ngoài sao?" Cô bé ngạc nhiên nhìn về phía cha mình, cô nhóc hoạt bát hiếu động bị nhốt trong bệnh viện ba ngày tới sắp điên rồi.
"Chúng ta lặng lẽ đi một tiếng thôi, sẽ không bị phát hiện đâu." Cha Tạ nhỏ giọng nói.
"Dạ!" Tạ Nhân Nhân vô cùng vui vẻ, giơ hai tay lên hoan hô, kết quả kéo căng mũi kim truyền dịch, nhe răng nhếch miệng một hồi.
Tạ Chiểu gõ nhẹ đầu con gái nói không được quậy, mang bình nước ra ngoài lấy nước, một lát cũng chưa trở về. Đợi đến lúc Hạ Du Châu tìm được ông thì người đàn ông năm mươi này đang ngồi trong góc cầu thang thoát hiểm khóc.
Hạ Du Châu ngồi xổm bên cạnh ông, im lặng đưa khăn tay qua.
"Hu hu hu..." Ngay khi nhìn thấy khăn tay thì ông chủ Tạ bỗng dưng không kìm được nữa, cầm lấy che mặt, che sao cũng không kiềm được tiếng khóc của mình. Quá trình này rất ngắn, chắc chỉ tầm một phát thôi, nhưng lại ngỡ như rất dài, như là khóc hết ra tất cả các loại đau khổ trong năm mươi năm này, phút chốc sau thì hơi ngừng lại.
Ông chủ Tạ cầm khăn hỉ mũi, tiếng vang rất dội, nghe được cả tiếng vọng trong hành lang.
Hạ Du Châu hối hận đưa khăn cho ông, biết vậy đi vào nhà vệ sinh lấy giấy rồi: "Anh Tạ, đừng tự tạo áp lực cho mình, không phải giáo sư Hà đã đồng ý rồi à."
Sau khi khóc thì người sẽ hơi đờ ra. Ông chủ Tạ nhìn chằm chằm vào hư không một lát, ủ rũ: "Đồng ý rồi cũng chưa chắc sẽ được chọn trúng, chọn trúng rồi cũng chưa chắc sẽ chữa hết được."
Mặc dù dùng hết khả năng để tranh thủ, nhưng kinh doanh trong giới y tế lâu thế rồi, ông hiểu biết hơn người bình thường nhiều, cũng rõ ràng hơn, bản thân mình đau khổ cầu xin được, cũng chỉ như là xác suất may mắn khi mua vé số độc đặc thôi.
"Tôi đã mất vợ mình, con trai, tôi không thể mất thêm con gái được... Chắc là tôi bị nguyền rủa rồi, mới có thể cứ thế mà lần lượt mất đi từng người quan trọng nhất... Mấy năm nay, tôi gặp chùa bái chùa, gặp phật bái phật, đốt hết nhan này hương kia, làm bao nhiêu chuyện tốt, chính là hy vọng báo ứng đừng bao giờ tới trên người con gái mình, muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt tôi là được rồi."
Hạ Du Châu giả vờ kinh ngạc: "Chú còn có con trai à?"
"Tôi chưa từng nói qua sao?" Tạ Chiểu nhìn Hạ Du Châu, trẻ tuổi đẹp trai, vô tư vô lự, tràn đầy sức sống, làm cho người khác yêu thích và ngưỡng mộ: "Nếu như nó còn sống thì chắc cũng cỡ tuổi cậu. Nó là một đứa bé rất đẹp trai, nhưng sinh chưa bao lâu đã qua đời rồi."
"Đúng thật là rất đẹp." Hạ Du Châu nhỏ giọng lầu bầu một câu.
"Sao?" Ông chủ Tạ không nghe rõ.
"À cháu vừa nói cậu ấy cũng giống cháu, không có bản lĩnh gì chỉ biết ngồi chờ chết thôi, phải ưu tú như Tư Quân mới tốt." Hạ Du Châu mở điện thoại lên, hình nền là Tư Quân mặc áo len, chụp lúc mua đồ, hết sức tự nhiên đưa tới trước mặt ông chủ Tạ, "Chú nhìn này, đẹp trai hết phần người ta. Nếu cháu mà có con như vậy chắc nằm mơ cháu cũng cười tới tỉnh luôn!"
Ông chủ Tạ: "... Tiểu Hạ à, cậu có muốn khoe bạn trai thì cũng không cần ráng sức tới mức vậy đâu."
Lúc Hạ Du Châu về đến nhà thì trong nhà tối đen như mực. Khoá cửa nhận dấu vân tay của cậu, không cần nhấn chuông cũng vào được, thích ứng với bóng tối trong nhà một chút mới miễn cưỡng nhìn thấy bóng người đang ngồi chỗ khu sô pha.
"Sao không mở đèn lên thế?" Hạ Du Châu mở đèn, Tư Quân mặc đồ ở nhà đang cuộn chân ngồi trên thảm loay hoay với đống lego trên bàn trà.
"Nhìn thấy mà." Tư Quân thấp giọng đáp lại, tiếp tục ráp lego. Đây là bộ lego lâu đài cổ, màu tối, còn có hoa hồng nhựa trang trí. Hắn ráp rất quen tay, không cần nhìn hướng dẫn, thậm chí còn không cần nhìn hình dáng lego, cứ cầm để phán đoán thôi.
"Lâu đài ma cà rồng à?" Hạ Du Châu cởi giày đi đến, ngồi chung một chỗ với hắn, "Anh thích kiểu này hả, em tưởng con trai ai cũng thích máy móc gì chứ."
Tư Quân mím môi, cầm một cái lego trong tay: "Không tính là thích."
"Hửm?" Hạ Du Châu lấy mấy cái trong tay hắn, cứ thế mà ráp lại với nhau, cũng chẳng quan tâm là đúng hay không.
Tư Quân để cho cậu tuỳ ý chơi, giơ tay ra ôm eo Hạ Du Châu, đưa mặt dán lên tấm lưng ấm áp rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
Sao hôm nay dính người thế nhỉ? Hạ Du Châu nhướng mày một chút, không nói gì, để cho hắn cọ: "Em nói chuyện một hồi với Tạ Nhân Nhân, dễ thương lắm. Cô bé vẫn chưa biết mình mắc bệnh gì, còn đang tập bài hát mới nữa, chuẩn bị cho concert năm sau. Nhưng con bé hát lệch tông lắm, con nhóc này á, chắc lúc hát xong là fan chạy hết luôn."
"Ừ." Tư Quân buồn buồn lên tiếng.
"Thật ra, ông ấy vẫn còn nhớ anh. Ông ấy kể mình từng có một cậu con trai, trông đẹp trai lắm, sinh ra chưa bao lâu đã qua đời rồi. Ông ấy còn đau lòng rất lâu, lúc đó đã nghĩ ra cả tên luôn rồi." Nói chầm chập lại cực kỳ êm tai, như là nước suối chảy ra từ ống trúc, vừa trong trẻo vừa mềm mại, thấm ướt một mảnh cỏ xanh.
"Là gì?" Tư Quân không khỏi hiếu kỳ, ngồi ngay ngắn lại, "Tên là gì thế?"
Nóc toà lâu đài đã bị Hạ Du Châu xếp thành phong cách xóm hip hop, hài lòng vỗ tay, xoay người lại chọc chọc mặt Tư Quân: "Anh không biết à?"
Tư Quân lắc đầu: "Chưa từng nghe nói qua... Tên là gì thế?"
"Tên là ——" Hạ Du Châu kéo dài giọng ra, lại gần bên tai Tư Quân nói nghiêm túc từng chữ, "Tạ, Bảo, Bảo!"
Tư Quân: ". . ." Bị lừa rồi.
"Ha ha ha ha ha..." Hạ Du Châu nhìn khuôn mặt tức giận của Tư Quân, cười đến muốn ngã ngửa ra sau, nếu Tư Quân mà không đỡ kịp là gáy sẽ đụng vào bàn trà liền. Hạ Du Châu bị kéo về, còn không biết sống chết trêu hắn, hai tay nâng mặt Tư Quân lên banh thành mặt heo nhỏ, hôn bẹp một cái: "Bảo Bảo!"
Bị cậu quậy một hồi, gì mà buồn thương xót xa cũng bay hết. Tư Quân cũng không nhịn được cười rộ lên, giật hai cái móng kia xuống: "Kiểm tra sao rồi?"
Hạ Du Châu lấy ra một ống máu nhỏ từ trong túi, trên đó có dán nhãn của phòng thí nghiệm: "Em muốn cho anh xem chung nên em cầm về luôn."
Không thấy hai người một lớn một nhỏ cuồng nghiên cứu khoa học kia, Hạ Du Châu liền nghĩ đem về cùng Tư Quân chứng kiến kỳ tích.
"Anh cũng chẳng giúp được gì cả." Tư Quân đẩy lego trên bàn ra để cho Hạ Du Châu tiện làm thí nghiệm.
"Ai nói thế." Hạ Du Châu lấy gương đồng đặt lên bàn, đưa ống máu vào trong tay Tư Quân, "Nếu như nhận huyết mạch rồi thì anh phải nuôi chung với em, từ giờ trở đi là phải chịu trách nhiệm rồi đó."
"... Được rồi." Cứ như vậy bị nhờ vả, giọng nói Tư Quân thì bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng khoé miệng lại không nhịn được nhướng lên.
"Mua một tặng một thế này có làm anh hài lòng không?" Hạ Du Châu nghiêng đầu đụng vai Tư Quân.
"Đừng nói bậy." Tư Quân đanh mặt lại, nói cậu ngồi đàng hoàng, dùng máu nghiệm thân là chuyện rất nghiêm túc.
Trong ống thuỷ tinh chân không có chất gì đó có thể giữ lại được tính lưu động của máu. Máu nhẹ nhàng rơi xuống mặt gương. Hai người nín hơi tập trung nhìn chằm chằm vào giọt máu kia. Giọt máu đỏ sẫm chỉ lay động một lát trên mặt gương, từ từ lặn xuống, từng chút từng chút sáp nhập hết vào mặt gương, mặt gương bỗng nổi lên chút rung động nhẹ.
Không nhập hết vào mặt gương nhanh bằng máu của huyết tộc chân chính nhưng rõ ràng là khác máu của người thường. Trong vòng ba phút đã hoàn toàn dung nhập vào mặt gương, không để lại dấu vết gì. Hạ Du Châu giơ tay sờ mặt gương, không có để lại gì cả.
"Dung... dung nhập rồi!" Đầu ngón tay Hạ Du Châu khẽ run, kích động không thôi, giơ gương lên cho Tư Quân xem, "Chúng ta suy đoán đúng rồi, chính là phải nghiệm như thế. Truyền thừa nhà họ Hạ được cứu rồi!"
Tư Quân gật đầu, ôm eo cậu để tránh cậu kích động quá khiến cho đầu đập vào góc nhọn của bàn trà. Thật ra cũng không phải là thật sự cứu được, Hạ Du Châu là loại thuần huyết cổ cuối cùng, chỉ có cậu mới có thể chuyển hoá bán chủng thành huyết tộc, đợi đến khi không còn cậu nữa, mặc dù có thể kiểm tra ra được sự tồn tại của bán chủng nhưng cũng chẳng còn ai để chuyển hoá cả.
Nhưng Tư Quân không nói ra lời này, bây giờ nói thế chỉ khiến tâm tình buồn đi thôi.
Tư Quân suy nghĩ một chút, nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán chưa được nghiệm chứng, bây giờ không thật sự xác minh được chứng cứ chứng minh nhưng biết là tất nhiên có liên quan đến chuyển hoá và bán chủng, vì lý do an toàn, cứ cho cô bé làm kiểm tra tuỷ đi."
Tuỷ hợp nhau thì là nghiệm chứng có lý luận, so với việc dùng máu nghiệm thân mơ hồ này thì tin được hơn. Dù sao sơ ủng cũng nguy hiểm, nếu như người nhận không thích hợp chuyển hoán thì sẽ chết ngay, thần tiên cũng không cứu được.
"Đúng, anh nói đúng lắm." Hạ Du Châu gật đầu.
Lúc trước do bệnh của Tiểu Mặc nặng quá, cho dù có thay tuỷ thì cũng không cứu được, thế nên cậu mới có thể chuyển hoá mà không có gánh nặng mấy. Bây giờ Tạ Nhân Nhân mới chỉ kiểm tra ra bệnh thôi, còn chưa bị bác sĩ phán tử hình, điều trị như thường thì vẫn có khả năng chữa khỏi. Nếu như bọn họ phán đoán sai lầm tuỳ tiện chuyển hoá, làm chết người, trách nhiệm đó quá lớn.
Tin tức nghiệm thân thành công nhanh chóng được báo cho Hà Dư, Hà Dư kiên trì muốn nhìn một lần, cũng muốn ghi lại số liệu và trạng thái chuyển đổi một cách kĩ càng.
"Anh sẽ lập tức nói bên phòng thí nghiệm sắp xếp, hôm nay hãy chuyển Tạ Nhân Nhân qua đó đi, tối nay chúng ta bắt đầu được không?" Không đeo kính nên ánh sáng trong mắt của Hà Dư không thể nào che giấu được. Cuồng nhiệt, phấn khởi, còn thiếu chà tay như con ruồi nữa là đủ bộ, so với đàn anh dịu dàng cười yếu ớt kia cứ tưởng như hai người.
"Không được." Hạ Du Châu lắc đầu, "Vì lý do an toàn, vẫn nên kiểm tra tuỷ cho Nhân Nhân đi, nếu như phù hợp với em thì quá tốt. Nếu không thì phải nói rõ rủi ro cho bọn họ."
Nhiệt độ trong mắt Hà Dư giảm xuống, hơi nhíu mày: "Thật ra cũng không cần phiền phức như thế..."
"Cứ theo ý Du Châu." Tư Quân nhìn chằm chằm vào Hà Dư, lạnh giọng mở miệng.
Thân là huyết tộc ăn mặn, giáo sư Hà cũng không để ý đến sống chết của một con người bình thường cho lắm, nhưng mệnh lệnh của lãnh chủ thì phải tuân thủ. Hà Dư dừng một chút, lại lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân: "Không thành vấn đề."
Cùng với sự phối hợp của bệnh viện, Tạ Nhân Nhân được làm kiểm tra tuỷ. Kết quả như đã được tính trước, toàn bộ tuỷ trong kho không có cái nào hợp với cô bé, so với Hạ Du Châu thì không đối nghịch gì nhiều.
Hà Dư đành phải đi tìm hai cha con nói rõ ràng trước: "Tin tức tốt thì cơ thể của cô Tạ phù hợp với điều kiện, chuyện này là rất hiếm, có thể nói là xác suất cực kỳ thấp. Nhưng hai người phải hiểu, thí nghiệm này rất nguy hiểm, thành công tính đến giờ chỉ có mình Trần Mặc, có thể nói là không chắc chắn hoàn toàn. Bây giờ chỉ đang trong giai đoạn thí nghiệm, có một nửa xác suất là sẽ thất bại."
Ông chủ Tạ còn không kịp mừng rỡ thì đã bị đoạn sau doạ sợ. Tạ Nhân Nhân cũng vừa mới biết được mình bị bệnh gì, sắc mặt xám xịt, giọng nói run run: "Thất bại thì sẽ như thế nào?"
"Thất bại thì sẽ tử vong lập tức." Hà Dư không nhìn khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt của hai cha con nữa, ra hiệu trợ lý đưa giấy đồng ý ký nếu có rủi ro gì, "Bây giờ nếu áp dụng phương pháp trị liệu truyền thống thì cũng có xác suất sẽ chữa khỏi, chỉ là khá chậm, quá trình cũng khá đau đớn. Thí nghiệm có thể trị nhanh hiệu quả cũng rất tốt, nhưng rủi ro cũng không nhỏ. Hai người hay suy nghĩ kĩ trước đi."
Hà Dư để lại tờ đơn liền đứng dậy đi ra để tránh quấy rầy đến quyết định của hai cha con.
Hạ Du Châu không rõ ràng là đã trải qua chuyện gì trong thời gian này, nói chung là ba ngày sau thì phòng thí nghiệm nhận được đơn đồng ý, Tạ Nhân Nhân cũng được chuyển đến phòng bệnh đơn trong trong phòng thí nghiệm, bắt đầu được kiểm tra hết tất cả các mục.
"Là cô bé kia tự mình quyết định." Hà Dư chỉ Tạ Nhân Nhân đang đọc tiểu thuyết với sắc mặt bình tĩnh trong phòng kính.
Cha Tạ không thể tự đưa ra quyết định được, cơ hội tốt ở ngay trước mắt, nhưng lại có có một xác suất sẽ tử vong tại chỗ. Nếu như trị liệu bằng cách thay tuỷ thì nói không chừng còn sống được, nhưng sức khoẻ chắc chắn sẽ giảm nhiều. Xoắn xuýt như vậy, suýt nữa đã làm người cha già này ngỏm ngay tại chỗ.
Vẫn là tự mình Tạ Nhân Nhân chọn: "Con còn trẻ như vậy, cuộc sống vẫn còn dài lắm, con không muốn làm một con ma ốm. Cơ hội này khó có được, dù sao cũng nên thử một chút. Không nói đến bây giờ không có tuỷ hợp với con, cho dù có chờ được thì thay tuỷ cũng có rủi ro riêng của nó, xác suất bài trừ là 20%, cũng rất nguy hiểm."
Rủi ro và kỳ tích cùng tồn tại.
"Là một đứa trẻ rất có quyết đoán." Hạ Du Châu nhìn con gái sau cửa sổ thủy tinh vô cùng vui mừng, "Anh nói xem, xác suất thất bại 50% kia làm sao mà anh tính ra được."
Hà Dư đẩy kính một cái: "Chuyển hoá thành công thì sống, không thành công thì chết, cũng giống như tung tiền xu vậy, phân nửa phân nửa thôi.
Hạ Du Châu: "... Danh giáo sư của anh là mua hả?"
"Cha đừng lo quá." Con trai không nhìn được nói xen vào, "Chúng ta đã kiểm tra ra cô bé là bán chủng rồi, cho nên nếu tính ra thì xác suất thành công cũng cỡ 75%."
Hạ Du Châu: "..." Cũng chẳng an ủi được nhiêu.
Đêm khuya.
Phòng bệnh trong phòng thí nghiệm khác với trong bệnh viện, không có bác sĩ đúng giờ kiểm tra phòng, nhưng có nghiên cứu viên theo dõi số liệu. Nghiên cứu viên trực ca hôm nay là bạn học Trần Mặc sinh viên năm nhất mới vừa nhậm chức.
Trong hành lang không có một bóng người, các loại thiết bị trong phòng bệnh chớp sáng, khiến lòng người bất an.
Tạ Nhân Nhân cầm điện thoại gọi video với cha: "Ở đây tốt lắm, bên kia có camera, chỉ cần phất tay một cái là có bác sĩ vào rồi. Không sao, đồ ăn ở đây ngon lắm, y chang trong khách sạn năm sao luôn, muốn ăn gì là có đó. Phòng thí nghiệm không cho người nhà vào là cũng có lý mà, cha đừng lo lắng nữa. Ai da, không còn sớm nữa rồi, cha nhanh chóng nghỉ ngơi đi."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cô bé lập tức biến mất, luống cuống nhìn xung quanh một chút, chui đầu vào chăn lén khóc.
"Nếu như thất bại thì em chính là hung thủ giết người." Hạ Du Châu đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói với Tư Quân. Trong lòng cậu thật sự thấp thỏm, đứa bé này là em gái Tư Quân, trách nhiệm của cậu so với bình thường càng nặng hơn, bây giờ cậu lo đến độ răng nanh cũng run rẩy.
"Đã ký đơn rồi, xã hội loài người sẽ không truy cứu trách nhiệm của em, nhưng mà..." Tư Quân cầm ngón tay lạnh lẽo của con, "Không thể tránh được nghiêm phạt của huyết tộc."
"Hả?" Hạ Du Châu mở to hai mắt, "Có nghiêm phạt thật hả? Phạt gì?"
Tư Quân nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tình huống này khác đặc biệt, phải do lãnh chủ quyết định."
Hạ Du Châu: "..."
Bỗng dưng không còn lo lắng gì nữa.
/Hết chương 99/
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro