Chương 4: Lần thứ hai sơ ngộ

Giác đấu bắt đầu

Đối thủ của Lucas là một giác đấu sĩ da đen với vũ khí là tam xoa kích và lưới sắt. Gã quay mạnh lưới sắt, tiếng vù vù phát ra khi kim loại ma sát với không khí nghe như tiếng gọi của tử thần.

Bầu không khí dần nóng lên. Đột nhiên, gã đấu sĩ kia nhảy tới, lưới sắt dữ tợn xé gió mà đi.

Giữa trăm ngàn tiếng reo hò, Lucas nâng khiên chặn lại, kim loại va chạm mạnh đến tóe lửa, phát ra âm thanh chói tai. Mũi kiếm của y vươn ra khỏi khiên, nhắm thẳng đến đối thủ.

Gã giác đấu sĩ kia vung tay thu lưới về, lưới sắt vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Gã gầm nhẹ, bắt đầu triển khai tấn công. Lucas lùi lại, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cát bụi xung quanh bị hất tung lên.

Giữa một trời mịt mờ cát bụi, gã giác đấu sĩ kia hạ thấp người tung ra lưới sắt, Lucas nhanh như chớp áp sát lại, khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn.

Đoản kiếm trong tay y xoay một vòng, dứt khoát chém vào cổ tay trái đối thủ. Máu văng tung tóe, lộ cả lớp thịt bên trong, nhưng đau đớn mãnh liệt cũng không khiến gã đầu hàng. Tấm lưới theo đà bay mất, rơi ở rìa sân. Gã tiên hạ thủ vi cường, rút tam xoa kích lần thứ hai tấn công.

Bọn họ đứng quá gần nhau, nên cái khiên trên tay Lucas trở nên vô dụng. Y nhanh tay rút đoản kiếm ra phòng thủ, máu tươi vẩy lên ngưng kết thành những hạt châu đỏ thắm.

Hai người đánh giáp lá cà, gắt gao giằng co. Kim loại va chạm kim loại, phát ra âm thanh sắc nhọn xuyên thủng màng nhĩ người nghe.

Đột nhiên, Lucas rút tay trái ra, sức mạnh chống đỡ mất đi một nửa, tam xoa kích lập tức thừa thắng xông lên. Giữa cảnh ngàn cân treo sợi tóc, y dùng khiên đánh mạnh vào vai đối thủ. Gã đấu sĩ tức khắc gập cơ thể lùi về sau. Lucas nhân cơ hội vung kiếm, phạt ngang yết hầu của gã, vết thương không sâu, nhưng nếu không chữa trị kịp thời cũng đủ khiến gã chết vì mất máu.

Thắng bại đã rõ. Đấu sĩ không còn cách nào khác, đành đưa ngón trỏ ra. Đây là dấu hiệu nhận thua.

Tiếng hoan hô vang lên, mọi người vừa thích thú vừa có chút không cam lòng. Nữ tử đánh đàn táo bạo ló đầu ra, lia mắt đánh giá cơ thể hai đấu sĩ.

Lucas thở hổn hển, trận đấu vừa rồi khiến máu y như sôi trào. Y gỡ mũ giáp xuống, hơi nghiêng đầu, tầm mắt hướng về phía Heron ở đằng xa. Tóc y đẫm mồ hôi, hai gò má đỏ bừng vì hưng phấn. Trên thuôn cằm thon gọn của y còn treo lơ lửng một giọt mồ hôi, dưới ánh lửa trông diễm lệ hệt như một kim cương.

Y đang đợi lệnh từ gia chủ.

Heron hơi nhích người điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam kia, nói: "Người thắng trận đánh khá đấy. Ban thưởng rồi cho bọn họ về đi."

Dưới đài vang lên âm thanh mất hứng. Trận giác đấu này không đủ đô, ít nhất cũng phải đổ máu này nọ chứ.

Kiếp trước, hắn từng ra lệnh cho Lucas giết gã đấu sĩ thua cuộc chỉ vì muốn thỏa mãn quan khách. Nhưng hiện tại, hắn lại muốn cho người kia được sống tiếp.

Hắn có chút kinh ngạc vì sự thay đổi của bản thân: Hình như sau khi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, hắn đã biết quý trọng sinh mạng hơn thì phải.

Lucas thu kiếm, đưa tay cho kẻ vừa rồi còn muốn quyết tử với y. Đấu sĩ có nước ngăm đen, đôi môi dày của gã giật giật, đôi con ngươi đen như mực liếc qua liếc lại. Cuối cùng gã dừng tầm mắt ở nơi Heron đang ngồi, mạnh mẽ quỳ lên, lạy hắn một cái.

Lucas lúng túng thu tay về, xoay người lén nhìn Heron.

Heron thưởng cho bọn họ tiền và vàng bạc, cùng một chén rượu. Hai người nhanh chóng uống cạn rượu trong chén, sau đó hành lễ lui ra.

Ngón tay nữ tử đánh đàn duyên dáng gảy trên dây đàn, tạo nên một đoạn giai điệu tinh tế. Tân khách hầu hết đã cơm no rượu say, mặt ửng hồng, ngón tay dính đầy dầu mỡ bóng nhẫy. Có kẻ tâm tình tốt còn ban cho nô lệ một ly rượu vang.

Đồ ăn càng ngày càng ít, người ra về càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, chỉ còn Gattuso và Surah.

Heron chếch choáng, yết hầu nóng lên vì men rượu.

"Hức! Viện nguyên lão chết tiệt! Hoàng đế chết tiệt!" Gattuso say bí tỉ, bắt đầu nói năng lung tung, cực kỳ giống mấy gã hành khất say rượu ngoài đầu đường.

"Dám đem nhân dân ra đùa bỡn... Làm ô nhiễm đất thần linh..." Gã dằn mạnh chén rượu, âm cuối kéo dài.

Surah cuống quít vội đi pha sữa bò giải rượu cho chồng.

Heron miễn cưỡng liếc gã một cái: "Anh say rồi."

"Bọn chúng tưởng mình cao quý lắm chắc, chẳng qua chỉ là một đám khỉ ngu ngốc không hơn không kém... Hức... Suốt ngày chỉ biết... phí nước bọt, chỉ giỏi mỗi cái miệng... Một đám dốt nát..."

Heron nhận sữa bò từ tay Surah, hắn vặn bung miệng Gattuso ra, không chút lưu tình dốc hết vào trong.

"Giỏi thì nói nữa đi. Ngoan ngoãn một chút, nếu không em đem anh cho chó ăn!"

Gattuso bị sặc ho sù sụ, mặt đỏ đến tận mang tai. Nhưng gã vẫn chưa chịu thôi, vỗ đùi cái đét, nhún chân nhảy thẳng lên bàn.

"Kiếp trước chắc chắn anh đã tạo nghiệt rất lớn, nên kiếp này mới phải làm việc với một đám khỉ già mặt trắng..."

Gã cúi đầu, ngơ ngác nhìn Heron, đột nhiên lên cơn động kinh, cười như điên: "Đúng rồi, em họ! Dáng vẻ ăn nến của chú so với bọn chúng nhìn còn ngu hơn! Chậc chậc, lúc đó khóe miệng chú toàn là nến, còn tròn mắt cầm tâm nến hỏi anh đây có phải là hạt giống của nó không... Ha ha ha..."

Heron mặc kệ gã nói nhăng nói cuội, lẳng lặng giơ chân đạp gã một cái. Gattuso mất đà ngã sấp mặt xuống sàn

Surah cuống quít chạy lại đỡ, còn dịu dàng giúp gã lau đi vết sữa dính bên miệng.

"À... Nhắc đến nến..." Ngữ điệu Gattuso bỗng nhiên chậm lại, "Anh vừa nhập một lô hàng từ Capua, đến giờ vẫn chưa bán ra nữa..."

"Anh. lén lút kinh doanh?" Heron ngạc nhiên, "Nguyên lão không thể dính thương nghiệp! Gattuso, anh điên rồi sao?!"

Trả lời hắn là một trận nôn mửa.

"Xin lỗi... Heron." Surah vỗ vỗ sau lưng giúp gã thuận khí, "Em đừng bận tâm, chị sẽ bảo nô lệ dọn sạch chỗ này."

Heron liếc nhìn mặt đất dơ bẩn đầy uế vật cùng gã anh họ say đến không biết trời trăng, thở dài quay người ra khỏi hoa viên.

Gió mát khẽ lướt qua gò má nong nóng của hắn, mang lại cho hắn một chút thư thái. Bầu trời đêm quang đãng, không mây không sao, đến chòm Liên Vân cũng không có, khiến cho trăng càng thêm tinh khiết, ánh sáng nhè nhẹ chiếu rọi cả quảng trường, trụ đá cùng cây cối xung quanh.

Thế giới yên tĩnh thế này khiến Heron cảm thấy như bản thân đã hoàn toàn hòa làm một với thiên nhiên. Hắn từng đi qua nơi này vô số lần, nhưng chưa lần nào có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó rõ ràng như bây giờ.

Hắn đi tới dưới một gốc cây. Trên cây bỗng vang lên tiếng sàn sạt.

"Tôi đã đợi ngài rất lâu, Polio đại nhân." Thanh âm khàn khàn này khiến Heron bất giác liên tưởng đến một sân đấu đầy cát vàng.

Heron hồi hộp ngẩng đầu nhìn lên. Giữa tàn cây u ám mơ hồ hiện lên một bóng người.

Dù mặt y đang khuất trong bóng tối, nhưng Heron vẫn biết y là ai.

Lucas từ trên cây nhảy xuống. Y quỳ một chân, cả người bại lộ dưới ánh trăng.

Y cung kính giơ hai tay lên, "Tôi nhặt được thứ này ở kịch trường."

Dây chuyền phỉ thúy an tĩnh nằm trong tay y. Heron chỉ thờ ơ liếc qua một cái, không nhận.

Kiếp trước, hai người vốn không có lần gặp mặt này, chính sợi giây chuyền đã làm mọi chuyện chệch khỏi quỹ đạo.

"Không phải ngươi đã bị người ở sàn đấu bắt về rồi à?"

"Tôi tấn công bọn họ, trốn ra, nãy giờ vẫn trốn trên cây đợi ngài."

"Thứ này coi như ta thưởng cho ngươi, cứ giữ nó đi."

Lucas hạ tay xuống, đồng thời ngẩng đầu. Hai người mặt đối mặt.

Đôi con ngươi lam sắc của Lucas được nguyệt quang chiếu rọi, trong suốt lóng lánh như pha lê. Ngũ quan của y sắc bén, trên thân toát khí chất sát phạt có thể dễ dàng khiến người ta thuần phục. Cơ thể y cường tráng mà kiện mỹ, hai bên xương bả vai xinh đẹp cân đối.

Heron chưa bao giờ thấy qua một Lucas như thế. Một Lucas uy nghiêm nhưng nguy hiểm tựa chúa sơn lâm.

Kiếp trước, hắn chỉ đắm chìm trong mê loạn, không để ý đến lời khuyên răn của mẹ, vung tiền mua lại rất nhiều giác đấu sĩ ưu tú, Lucas chỉ là một trong số đó, vì thế, những lần tiếp xúc giữa hai người chỉ vỏn vẹn là vài cái liếc mắt vội vàng.

Lúc đó, trong ấn tượng của hắn, Lucas chỉ là một đấu sĩ giỏi quen dùng kiếm mà thôi.

"Lucas." Heron nhẹ giọng gọi, "Ngươi là Lucas."

"Ngài biết tên tôi?" Lucas kích động, vẻ mặt vui mừng như tiểu hài tử vừa tìm được món đồ chơi mới.

"Ta biết, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng." Heron nói, "Tại sao ngươi lại tìm ta? Chắc không phải chỉ để trả lại sợi dây chuyền kia?"

"Đúng thế." Lucas thoải mái thừa nhận, "Tôi muốn làm nô lệ của ngài. Nói cách khác, tôi hi vọng ngài sẽ trở thành chủ nhân của tôi."

"Nếu như ta từ chối, sau khi trở về ngươi sẽ bị người ở sàn đấu phạt đánh bằng roi ngựa, nhỉ?"

"Đó là đương nhiên. Có điều..." Lucas cười, "So với việc được gặp ngài, mấy thứ nhỏ nhặt này không tính là gì cả."

"Được lắm, rất dũng cảm." Heron trêu chọc, "Lại nói, sao ngươi lại chọn ta?"

"Bởi vì tôi muốn bán mạng vì dòng máu Polio cao quý..."

"Đủ rồi." Heron ngắt lời y, "Ta muốn nghe lời thật lòng."

Lucas trầm mặc một lát, "Bởi vì ngài là quý tộc nhân từ nhất, cũng xinh đẹp nhất mà tôi tường thấy. Làm thuộc hạ của ngài nhất định sẽ không phải chịu thiệt!" Y nói.

Heron bĩu môi, "Ta không thích từ 'xinh đẹp'."

"Nếu vậy thì... 'Ưa nhìn'! Ngài còn đẹp hơn so với bích hoạ Venus nữa kìa!" Lucas cười rạng rỡ, "Rất xin lỗi, tôi không được học hành, nên..."

Heron mặc kệ lời tâng bốc của y, gật đầu, "Được. Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân duy nhất của ngươi. Ta muốn ngươi vĩnh viễn trung thành với ta, phục tùng ta vô điều kiện, đặc biệt phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ta, dù đúng hay sai, không được ý kiến hay phản đối gì hết."

Lucas sách một tiếng, mắt chớp chớp, nhăn mặt: "Cái này... E là hơi khó. Ngài cũng biết đấy, con người không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Suy nghĩ hệt như xà phòng bỏ vào nước ấy, thích lúc nào thì chui ra lúc ấy..."

Heron nhìn Lucas có chút kinh dị. Hắn thân là quý tộc mà lại bị một nô lệ thấp kém chặn họng. Thiệt là... Mất mặt quá đi.

"Ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, đừng để ta biết là được!" Hắn tằng hắng một tiếng, giả vờ nghiêm nghị nhắc nhở.

Lucas im lặng cười, không phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro