Thích ứng với cuộc sống mới

meotuky.wordpress.com

Thiếu Tai mới đến mấy ngày không cách nào thích nghi được với cuộc sống trong căn phòng có gần trăm m2, Bão không thể làm gì khác hơn là giúp nó, mà chuyện đầu tiên là dạy nó những khu vực cấm trong căn nhà này.

"Căn phòng đó có rất nhiều xương, cơm ăn ngon, có khi có cả pizza thơm ngào ngạt, nhưng mà chủ nhân sẽ không cho vào."

Thiếu Tai liếc mắt nhìn, phát hiện trên cái bệ cao cao trong căn phòng đó quả nhiên có cắm vài con dai, lông mao trên người nó đều muốn đứng dậy.

"Ừ!"

"Ha, thả lỏng đi, người anh em!" Bão sờ sờ lông cổ dựng lên của Thiếu Tai, kiên nhẫn giải thích, "Đây là công cụ thú hai chân dùng để phục vụ chúng ta, đừng sợ."

Thiếu Tai nhìn Bão, không tiếp tục nhe răng nữa, thế nhưng thân thể vẫn nôn nóng đi lại chung quanh phòng bếp.

Bão cũng hết cách với nó nên buổi tối lại nói với nó một lần là người trong nhà này hiền lắm, thậm chí còn vô cùng đáng yêu.

Buổi tối chủ nhân thú hai chân trở về, mang về thật nhiều thịt xương, còn có mấy món đồ chơi đáng yêu để gặm gặm.

Bão một bên thân thiết đến liếm liếm mặt hắn, vừa nói với Thiếu Tai đang cuộn mình trong góc: "Anh xem nè, giống như vầy, mỗi lần chủ nhân thú hai chân làm chuyện anh thấy thích, anh liếm liếm hắn, thưởng hắn, hắn sẽ rất vui, sẽ làm chuyện anh càng thích."

Dứt lời, chủ nhân thú hai chân quả tình vui vẻ ôm lấy Bão, sau đó thân mật xoa xoa lông mềm mại của nó, đem hai con vịt nhỏ để gặm chơi ném cho hai đứa.

"Anh thấy hôn, sau đó hắn sẽ đi nhà bếp hầu hạ chúng ta, không thể vào bếp, nhưng tôi có cách."

Thiếu Tai theo sát sau lưng Bão và thú hai chân đi vào nơi làm nó sợ hãi, gọi là nhà bếp. Con dao sáng bóng "Xoẹt!" một tiếng bị rút ra, Thiếu Tai cắn chặt đuôi của Bão, kéo nó ra phía sau.

Bão động viên liếm liếm mũi nó: "Không sao, xem tôi này."

Bão nằm nhoài ngoài phòng bếp, tinh tế kêu vài tiếng, thú hai chân quay đầu lại, nhìn thấy vịt nhỏ mới mua bị văng vào trong phòng bếp, không lâu sao, hai cái chân xám trắng thò vào.

"Gâu ~"

Bão kêu một tiếng, vô cùng đáng thương nhìn món đồ chơi "đi lạc"...

"Vào lúc này mắt phải mở thật to, nhìn ướt nhẹp, như vậy thú hai chân sẽ nhẹ dạ."

Cửa phòng bếp xuất hiện hai cái chân, thú hai chân mang dép đi tới bên cạnh Bão, trìu mến xoa xoa đầu nó, sau đó cho nó một cục xương.

Nhoàm, nhoàm, nhoàm

Bão ngậm xương, đến nằm úp sấp bên cạnh Thiếu Tai, đem xương chia cho nó một nửa, sau đó chép chép miệng vui vẻ gặm xương.

Thiếu Tai nhìn hình ảnh quen thuộc, bỗng nhiên bắt đầu thấy lo lắng lúc trước của mình thừa rồi, cái tên đang híp mắt trông lùn lùn này đối phó với thú hai chân muốn thành tinh.

Thiếu Tai cúi đầu gặm xương, phát hiện là xương bò, thịt bên trên đã bị lấy đi hết, chỉ còn lại chút tơ máu, nó liếm mấy cái thì thấy chán.

Buổi tối, hai đứa ngủ trên ban công, cửa sổ đều đóng lại nhưng vẫn hơi lạnh.

Cái chuồng cũ hơi hẹp không thể nhét vừa hai đứa, cho nên thú hai chân mua cho một cái chuồng siêu bự, buổi tối hai đứa ngủ chung.

Bão chờ Thiếu Tai đi vào tìm được vị trí tốt rồi mới đi vào theo, nó nằm úp sấp bên cạnh Thiếu Tai, không nói lời nào.

Thiếu Tai liếm liếm lỗ tai nó, nhìn nó bằng cặp mắt màu xám bạc. Bão quay đầu lại liếm liếm mắt nó, còn có chân sau hơi khập khiễng, đưa một món đồ chơi mài răng cho Thiếu Tai.

"Bão, ta thay răng lâu rồi."

"Ha ha, tôi chỉ lo anh buồn miệng."

Thiếu Tai tựa đầu lên đầu Bão, đôi mắt nhìn mặt trăng có vẻ bị ai đó cắn mất một mẩu trên bầu trời, thanh âm trầm trầm nói: "Em muốn nói gì đó phải không?"

Ban đầu bão không nói lời nào, Thiếu Tai cũng không nói, kiên nhẫn chờ, lúc đi săn trong rừng, nó chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Một lát sau, tiếng thở phà phà truyền tới, Thiếu Tai phát ra tiếng cười từ trong cổ họng: "Làm bộ không giống, nói đi, hôm nay không nói, em sẽ không ngủ được."

"Sao anh biết?" Bão cũng rầm rì nói.

"Vì ta hiểu em."

Nó hỏi Thiếu Tai: "Anh rời khỏi rừng đến địa bàn của loài người chắc rất nguy hiểm."

"Ừ, nhưng không sao, chỉ là đường đi hơi xa."

Nó nói hời hợt, thế nhưng Bão có ngốc cũng biết chuyện này khó khăn thế nào...

Bão không nói nữa, Thiếu Tai rướn cổ kéo nó sát lại bên người, nhìn thấy cặp mắt hí của nó híp híp có vẻ không vui, Thiếu Tai phì cười.

Thiếu Tai hiếm khi cười, Bão cau mày híp mắt nhìn nhìn: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì." Thật ra nó muốn nói, bộ dáng lúc em híp mắt suy nghĩ trông thật... ừ, thật đáng yêu. Đây là lý do vì sao loài người thích Bão.

"Chậc, em mới vừa rồi còn rất buồn cho anh đó! Coi chừng lúc em ra ngoài không thèm gọi anh bây giờ!"

"Có gì đâu mà buồn. Nhưng sao em ra ngoài được?"

Lồng bị khóa bên ngoài rồi, làm sao mở?

Bão đắc ý nhéch khóe miệng, giơ chân lên quyết định khoe tài...

Khóa là một miếng sắt đặt trong một khe lõm vào bên trong, chân chó thường chỉ có thể cào xuống, cho nên đối với chó thường ổ khóa này coi như chắc chắn.

Có điều Bão không phải chó thường, nó nhấc chân trước lên: "Anh nhìn kỹ nè!"

Vừa nói vừa nhấc chân lên cao, lạch cạch, khóa mở ra. Bão ra dáng chuyện nhỏ như con thỏ, đẩy cửa trượt,  bước bước nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi về phía phòng khách.

Thiếu Tai đi theo sau lưng nó, rập khuôn bước bước, phòng khách rộng rãi, nó ngẩng đầu liếc một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh ghế sofa.

"Này, Thiếu Tai, lại đây!"

Bão nhảy nhảy trên ghế sofa, hưng phấn gọi Thiếu Tai chơi cùng...

Thiếu Tai hơi do dự: "Không phải con người nói không được lên sofa sao?"

Bão dậm lên ghế sofa màu xám đàn hồi, nhảy lên rồi hạ xuống lại nảy lên, lè cái lưỡi màu hồng ra thở hít hà hít hà.

Nó cắn lỗ tai của Thiếu Tai, kéo đến bên cạnh, "Sợ gì chứ? Thú hai chân lúc này chắc chắn là đang ngủ, sẽ không biết đâu. Hơn nữa, hắn không cho em đi nhiều chỗ lắm, nhưng em đã vào ngủ thử hết rồi. Nếu bị phát hiện, anh chỉ cần cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn, như vậy hắn sẽ không thấy anh. Lại đây mau lên!"

Thiếu Tai nhìn Bão nhún nhảy trên sofa, tứ chi tạo hình cong quẹo quơ quào, nó thấy làm như vậy trông ngốc quá ngốc. Vì vậy, tiếp tục nằm dưới đất nhìn Bão vui hết biết trên ghế.

Chờ Bão chơi đủ, hai đứa mới quay về chuồng ngủ phà phà...

Sáng sớm hôm sau, thú hai chân phát hiện gối ôm trên ghế sofa rơi trên mặt đất, hắn nghi hoặc cầm lên vỗ vỗ, nhìn thấy một dấu chân đen thui thùi lùi, hắn chạy đến bên chuồng nhìn vào, hai con "cún" vẫn ngủ say sưa thơm ngọt, khóa trên cửa lồng còn nguyên, vì vậy buồn bực quay đi.

Bão hí ra một con mắt, nhìn thấy thú hai chân liền chọt chọt lên người Thiếu Tai: "Thế nào, hắn đâu biết đâu thấy chưa?"

Thiếu Tai "ừ" một tiếng, đêm qua chơi hơi trễ, nó há miệng ngáp một cái thật to, rồi ngủ tiếp.

Vừa nhắm mắt là ngủ thẳng đến trưa, trong nhà chỉ còn lại hai đứa, Bão bò ra khỏi lồng, đến ăn thức ăn cho chó trong bát.

"Anh thấy sao?"

Thiếu Tai nhai mấy cái, nói: "Có mùi thịt, nhưng trong đó hình như có cái gì đó bột bột, dính miệng."

"Ừ, ăn không ngon, được cái giòn, anh coi em nè."

Bão mạnh miệng nhai, tiếng crốp crốp vang vọng khắp nhà, Thiếu Tai thấy nó lại bày trò ngốc ngốc phì phì cười.

Ăn xong, trong phòng khách tiêu thức ăn, hai con lại quởn, Bão vắt óc muốn tìm đồ chơi, bỗng nhiên, nó nhìn thấy giá giày đặt cạnh cửa, nó được khai sáng.

"Thiếu Tai, mau tới đây! Chơi này vui nè!"

Thiếu Tai bỏ bát thức ăn cho chó, thong thả bước qua, chỉ thấy một cái giá nhỏ được ngă thành mấy ô vuông, trong mỗi ô đều có thứ mà nhân loại dùng để mang vào chân.

"Cái gì đây?"

"Giày đó!"

"Giày thì làm sao?"

"Anh không biết, đồ chơi này thơm lắm."

Bão cắn xuống một chiếc dép lê bông xù, kéo tới thả xuống trước mặt Thiếu Tai, sau đó nó nằm bên người Thiếu Tai.

"Làm gì?"

Thiếu Tai nhìn nó một chút, lại nhìn giày một chút.

Bão luồn mũi vào bên trong giày hít một hơi thật sâu, sau đó làm như đang phê cần, mê say híp cả đôi mắt hí. Nó hé một con mắt nói với Thiếu Tai: "Anh cũng hít một hơi đi."

Thiếu Tai chần chờ hít một cái, không nói gì.

"Thế nào? Thơm phải hôn! Em chưa từng thấy có cái gì thơm hơn mấy cái này!"

Thiếu Tai gật gật đầu, bỗng nhiên nhe răng tàn bạo cắn chặt chiếc dép, mạnh mẽ lắc đầu, ra sức để thứ thơm thơm bên trong rơi ra.

"Ha ha ha, làm gì thế? Thiếu Tai, phải nhẹ nhàng! Đừng để thú hai chân phát hiện, lần sau sẽ để ở chỗ rất khó lấy."

"Trong đây không có gì cả sao?"

"Không có." Bão lại ủn ủn mũi hít một hơi, híp mắt lại mê say mà cảm thán: "A... thật là đã! Anh cũng hít một cái!"

Vì thế một sói một chó cứ anh một lần em một lần, bắt đầu mê say hít...

Buổi tối thú hai chân về phát hiện trên giá để giày không thấy một chiếc dép lê nào, hắn ghé đầu nhìn vào phòng khách, ngoại trừ thảm trải sàn có bị di chuyển một chút thì mọi thứ vẫn sạch sẽ y như lúc đi...

"Thằng hai, con đem dép lê giấu đâu rồi hả?"

Thằng hai là Bão, bởi vì hình thể của nó nhỏ hơn Thiếu Tai một chút. Nó nghe tiếng gọi, chần chờ từ trong góc đi ra, cúi đầu không nhìn hắn, mỗi lần như vậy thú hai chân sẽ không thấy nó phạm lỗi.

Hiển nhiên, lần này đâu có giống, hắn nhấc lên đầu to của Bão, nói: "Thằng hai, chính là con giấu, mau tha dép trả lại đây!"

"Gâu ~"

Bão mạnh miệng gâu gâu kêu bừa, không chịu đem ra, thú hai chân cũng hết cách với nó đành tự mình đi kiếm, quả nhiên, tìm được trong chuồng chó, hơn nữa bắt được tại trận Thiếu Tai đang phê cần.

Bão: "... Em mới gâu gâu một tiếng để đánh thức anh."

Thiếu Tai: "... Anh cũng không nghĩ hắn đến nhanh như vậy."

Ngày hôm sau một sói một chó nhìn giày đã được đặt rất cao, hai đứa nhìn nhau, không nói lời nào...

Thiếu Tai: "Xin lỗi, tại anh."

Bão: "Không sao, lần đầu em hít đã trầm mê luôn ấy chứ, trắng trợn cướp dép với con người luôn á!"

Thiếu Tai: "Vậy làm sao giờ?"

Bão tới lui thong thả trước giá một chút, sau đó nói: "Em giẫm lên người anh, cắn giày xuống, hít xong lại trả về."

Thiếu Tai: "Đồ vật bị di chuyển, con người sẽ phát hiện."

"Vậy anh giẫm lên em hít một hơi, em giẫm lên anh hít một hơi."

"...Được."

Buổi tối thú hai chân trở về phát hiện hai con cún thiệt là mệt mỏi, hắn đem thịt về mà hông thể nào mừng nổi.

Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Tôi thật lòng muốn nó dài thêm chút nữa, mà chỉ có nhiêu à.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cute