Chap 30: Trùng hợp


Mới vừa nãy thôi, đôi bạn thân họ còn rất thân thiết, nhưng cớ sao bầu không khí lại trở nên khác thường?

-"Tao..."

-"Mày thích Uyển Nhi đúng không?"

Chấn Phong giật mình, cậu sững người lại.

-"Mày biết?"

Ánh mắt Thiên Minh trở nên phức tạp, cậu đột nhiên ngước lên, ngửa mặt nhìn trời rồi quay sang trả lời Chấn Phong.

-"Mày từng hỏi nếu tao với mày cùng thích một thứ thì sẽ ra sao, tụi mình đều trả lời rằng sẽ nhường nhịn nhau..."

-"..."

-"Nhưng đối với trường hợp này, có lẽ không thể nào nhường nhau được rồi, nhỉ?"

-"Phải."

Thiên Minh hít một hơi thật sâu, hoàn toàn thả lỏng.

-"Vì chúng ta là bạn thân, tao thành thật khuyên mày nên từ bỏ đi. Chắc chắn sau này mày và cô ấy sẽ không có kết quả đâu. Mày đừng cố gắng vô ích nữa, cũng đừng lãng phí tuổi trẻ ngắn ngủi."

-"..."

-"Cuộc đua này, tao thắng rồi. Mày dừng lại đi, ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái khác."

Thiên Minh nói một tràng, mà Chấn Phong vẫn im lặng, chắc là chấp nhận bỏ cuộc rồi.

Cậu thở dài, vỗ nhẹ vai thằng bạn mình, yên tâm quay lưng đi. Chợt bờ vai cậu bị kéo ngược lại, người phía sau nghiêng người đến vành tai cậu, thủ thỉ.

-"Mày nghĩ tình cảm nhiều năm của tao, chỉ cần một câu nói của mày là có thể từ bỏ à? Nếu đơn giản thế tao đã làm từ lâu rồi."

-"..."

-"Tao sẽ không giữ kín tình cảm này nữa."

-"Mày..."

Thiên Minh cau mày.

-"Với lại, mày có chắc Uyển Nhi thích mày không?"

Lòng bàn tay ai đó siết chặt lại.

-"Nếu bây giờ tao với mày đánh nhau, tao nghĩ tao sẽ thắng đấy."

-"Sao?"

Cậu ngạc nhiên nhìn Minh.

-"Mày vẫn đang trị thương, thì quá dễ dàng cho tao còn gì?"

Lời nói vô tình này, thật sự phát ra từ miệng Hoàng Thiên Minh, người bạn thân nhất của cậu, Chấn Phong ngây người một lúc.

-"Phì..."

Thiên Minh bật cười.

-"Thằng quỷ này! Mày nghĩ tao nói thật à?"

Chấn Phong tròn mắt.

-"Tao không hèn hạ vậy đâu, tụi mình là bạn bè mà!"

Hai chàng bạn thân, giờ đây đều đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Ghen tuông là căn bệnh, tình yêu là khỏe mạnh.

Tâm hồn non nớt thường nhầm lẫn hai trạng thái này, hoặc cho rằng tình yêu càng lớn, ghen tuông càng mạnh, thực ra, chúng gần như không tương thích, cảm xúc này thường không để lại chỗ cho cảm xúc kia.

...

Dạo gần đây, bất kể ở trường hay ở ngoài, Khắc Huy đều bám theo Kim Trúc không buông. Không thể ngờ được rằng, chàng trai máu mặt có tiếng, lại có thể vì một cô nàng bình thường mà vứt đi lòng tự trọng, cố gắng theo đuổi tới cùng.

Đúng là khi yêu làm con người ta thay đổi, trái tim đang yêu luôn luôn trẻ trung. Để chiếm được trái tim người con gái, người con trai đầu tiên phải dùng trái tim của mình.

-"Em có chắc là em không thích anh không?"

-"Anh dai ghê đó, hôm kia em đã nói rồi mà!"

-"Em đã nói nhất định phải cua được anh..."

-"Đó chỉ là quá khứ!"

-"Em đã nói yêu anh rất nhiều, và không thể nào sống nếu thiếu anh..."

Ôi thần linh ơi, hắn chém ở đâu ra câu nói này vậy?

-"Em chưa bao giờ nói thế!"

Kim Trúc hét lên.

-"Em để anh hôn, anh vác..."

Bực mình rồi nha.

-"Đó là vì em quá bất ngờ!! Với lại em đã nói không nhưng tại anh dùng vũ lực ép em đó chứ!!"

-"Nhưng biểu hiện của em rõ ràng không từ chối..."

-"Cái..."

Kim Trúc cứng họng, mặt đỏ bừng lên.

"Mình không thể, mình thật sự không thể, mình tuyệt đối không thể"

-"Anh phiền quá đi! Đừng lẽo đẽo theo em và nói những câu nhảm nhí nữa! Em ghét anh!"

Thấy phía sau im im, nhỏ ngoái đầu xuống nhìn.

"Cái thể loại gì thế kia? Anh ta đang trề môi hả? Dỗi à?"

"Đợi một chút, sao anh ta giống như đang bước đến đây vậy? Muốn làm gì..."

*Chụt*

-"Anh...dám?!"

Kim Trúc lấy tay sờ má phải, lắp bắp nói.

-"Lời em nói hoàn toàn không giống với những gì gương mặt em biểu lộ, sao em cứ dối lòng mình mãi thế?"

-"Anh điên à?!"

*Chụt*

Tới má trái, mặt Kim Trúc giờ đỏ ửng như trái cà chua.

-"Bây giờ anh phải đi rồi, gặp em sau!"

Về đi cho thiên hạ thái bình.

-"Mà em có muốn anh hôn thêm một cái nữa cho đủ ba cái không?"

Có đứa bị liếc không thương tiếc, chàng đành cười khổ, bỏ đi.

"Không được rồi, anh ta càng lúc càng làm tới, mình phải làm cái gì đó mới được..."

Kim Trúc suy nghĩ một hồi, nhỏ rút điện thoại ra.

-"Này, về buổi hẹn hò nhóm đó..."

...

Một ngày làm việc của Uyển Nhi ở quán cà phê Star.

Thiên Minh dạo này là khách quen mặt của quán, cậu hay mang sách vở theo làm bài, tiện thể ngắm nhìn bạn gái làm việc, xong việc lại cùng cô ấy về nhà. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc đứng lên đi lấy giấy thì vai Thiên Minh vô tình đụng trúng một người đang định bước vào quán.

-"A xin lỗi..."

-"À không sao đâu..."

Khoan đã, giọng nói này là?

-"What the hell?!"

Thiên Minh và Chấn Phong cùng đồng thanh.

-"Chấn Phong, mày làm gì ở đây?"

-"Thế còn mày? Mày làm cái quái gì ở đây chứ?"

Thiên Minh dừng lại một chút, cậu nói.

-"Tao đến để ủng hộ bạn gái tao."

-"Tao cũng đến ủng hộ cô ta, trùng hợp nhỉ?"

Chấn Phong cười.

-"Hình như mày đang là người thứ ba đấy, có lòng tự trọng không?"

-"Hai người đã thích nhau chưa mà biết tao là người thứ ba?"

Đôi bạn thân họ từng câu từng chữ xỉa xói lẫn nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

-"Hai anh chàng đó quá đẹp trai luôn, mà hình như họ đang cãi lộn thì phải?"

Tiếng mọi người trong tiệm xì xào bàn tán, cũng đến tai Uyển Nhi. Cô mới biết hoá ra cô là nguyên nhân khiến đôi bạn thân họ xích mích.

Ở bên cạnh họ từ lúc nhỏ, chỉ những lúc Thiên Minh bênh vực cô mỗi khi cô bị Chấn Phong bắt nạt, thì họ mới cãi yêu nhau một chút thôi. Chứ ngoài ra, họ rất ít khi cãi nhau, cũng không xỉa xói nhau như thế này.

Cảm giác buồn bực, giận bản thân vô cùng, phải làm sao đây?

Một ý tưởng nảy ra, dù rất trẻ con nhưng đó là cách duy nhất cô thấy ổn.

...

-"Được cặp bạn thân này cùng đến ủng hộ quán của tôi, quý hoá quá!"

Uyển Nhi tươi rói.

-"Hả? À..."

Hai chàng ngây ngốc ra.

-"Hai người ngồi bàn này nhé."

-"Uyển Nhi, em không đến đây cùng nó..."

-"Tôi chợt nhớ tôi có việc phải làm, thôi thì..."

-"Đã đến rồi thì vào đi, nào!"

...

Xôn xao, vô cùng xôn xao

-"Hai người họ nhìn ngầu ghê..."

-"Còn rất cao nữa, hot quá đi..."

Các cô gái bàn tán.

Thiên Minh và Chấn Phong thì khỏi phải nói, mặt mày như bị tra tấn, cùng tự nhủ lòng ăn uống cho lẹ rồi ra khỏi đây.

-"Này, món đặc biệt dành cho hai người đây!"

Uyển Nhi mang một ly kem bự ra.

Là kem đôi.

-"Món này gọi là saranghae, nhìn hấp dẫn không?"

-"Cô đi xa quá rồi đó!"

Chấn Ph0ng nổi cáu.

-"Hai người không thích ly kem này sao? Tôi đã cất công chế biến đấy..."

Đôi mắt to tròn của Uyển Nhi rưng rưng.

-"Ly saranghae này ngon thật! Vị ngọt của kem và sự mềm của bánh quả thật không thể chê vào đâu!"

-"Ngon! Rất ngon!"

Năm phút sau, ly kem đôi hết sạch.

....

Tối đó, cả ba cùng nhau về nhà. Đối với hai chàng trai mà nói, hôm nay con đường này dài kinh khủng.

Chào Thiên Minh xong vào nhà, cô định đi ngay lên phòng thì bị Chấn Phong kéo cánh tay cô lại. Ba mẹ thì chưa đi làm về.

-"Lời tỏ tình của tôi, cô không quên chứ?"

Tim cô thắt lại.

-"Tôi còn nhớ..."

-"Chỉ một chút thôi cũng được, cô có cảm giác gì với tôi không?"

Ánh mắt Chấn Phong đầy mong đợi.

Uyển Nhi nín thở, một giây, hai giây, ba giây trôi qua.

-"Nếu câu trả lời của cô là không, thì cô chỉ cần nói không..."

-"..."

-"Nếu cô vẫn không nói, thì tôi sẽ cứ thích cô, càng lúc càng nhiều..."

"Mình...mình nên làm gì đây? Mình phải nói..."

"Mình phải nói không, ngay bây giờ..."

-"À...tôi..."

-"Ô! Hai đứa về cùng nhau à?"

Ông Hùng bà Hồng bước vào.

-"Hai đứa đang nói chuyện gì nhìn căng thẳng thế?"

Ông Hùng cười.

-"Không có gì ạ..."

Lại lỡ mất cơ hội rồi.

Để lần sau nói vậy, chắc không sao đâu, nhỉ?

...

Ở quán trà sữa, nơi diễn ra cuộc hẹn hò nhóm. Một đám nữ sinh xinh xắn ngồi đối diện hai nam sinh.

-"Mấy người bạn kia của cậu chưa tới à?"

-"Nãy tụi nó bảo kẹt xe, giờ chắc cũng...a tụi nó kìa!"

-"A, tụi nó tới rồi! Ê tụi bây!"

Một đám nam sinh bước vào, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.

Mà mọi sự chú ý đó đều tập trung lên một nam sinh có mái tóc vuốt ngược với dáng vẻ bất cần kia.

-"Trời, cậu kia sao hot quá vậy..."

Kim Trúc nhìn bóng dáng đó, sao mà thấy quen mắt?

Đặng...Đặng Khắc Huy đây mà? Sao hắn lại ở đây?

Nhìn bản mặt ngu ngơ của nhỏ, khoé môi Khắn Huy không tự chủ mà cong lên.

"Em dò la biết được đại tỷ Kim Trúc sắp đi hẹn hò nhóm ạ!"

"To gan thật, địa điểm ở đâu?"

"Cho tao tham gia buổi hẹn hò nhóm với nhé? Thằng lùn này, đi ra cho tao vô!"

"Cậu ở đâu xuất hiện vậy? Sao tự nhiên lại muốn thế? Thằng này FA đang muốn tìm người yêu, không ra được đâu!"

"Nó FA thì kệ bố nó, còn tao thì không thể để mất nhỏ đó được, ok?"

"Nhưng..."

"Mày biết tao là Đặng Khắc Huy, đại ca khu này không? Mày còn không đồng ý là tao sẽ..."

"Vâng vâng!! Xin kính mời cậu gia nhập ạ!!"

...

Cùng lúc này, ở tại công viên Thỏ Trắng, địa điểm hẹn hò của Uyển Nhi và Thiên Minh.

-"Yo! Thật trùng hợp!"

...

-"Bây giờ chúng ta sẽ bắt cặp nhé, bắt cặp xong rồi thì bạn nam chở bạn nữ, cả đám tụi mình cùng đi chơi!"

Cả đám cùng xì xào bàn tán, xấu hổ nhìn trộm người mình để ý.

Đám con gái thì đứa nào cũng tăm tia mỗi mình Khắc Huy. Còn đám con trai thì có nhiều sự lựa chọn nha, vì cô nàng nào cũng rất là dễ thương.

Thiệt tình Kim Trúc rất muốn đi về, nhưng mà nhỏ ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ lại thì mắc gì nó phải đi về? Cứ chọn một anh là được rồi, đừng quan tâm hắn ta.

-"Tớ có thể cặp với cậu không?"

Một cậu bạn ngỏ lời, trông cậu rất dễ thương và hiền lành nha.

-"Được chứ!"

-"Ok một cặp đã được chọn, vậy tiếp theo là ai?"

Đám con gái chuẩn bị hỏi Khắc Huy, thì bỗng nhiên hắn chỉ thẳng vô mặt thằng đó, giọng nói đầy sát khí.

-"Chọn người khác đi, tao chọn nhỏ đó rồi."

-"Hả?"

Nguyên đám ngẩn tò te tí te, nhất là tụi con gái, mắc cái gì trai đẹp lại đi chọn một con nhỏ bình thường nhất trong tụi nó chứ?

-"Tớ chọn trước rồi mà? Cậu mới là người nên chọn người khác đấy!"

Cậu bạn kia nói, Kim Trúc gật đầu lia lịa.

-"Đúng rồi, chọn tớ nè, tớ nè!"

Tụi con gái ríu rít.

-"Mày không chọn được đâu..."

Khắc Huy nhàn nhạt.

-"Cậu lấy quyền gì mà cấm tớ chọn? Tại sao chứ?"

-"Vì nhỏ này đã thuộc về tao rồi."

Phải nói, mặt đứa nào đứa nấy đều sốc toàn tập, tuyên bố chủ quyền kinh dị thật. Cứ tranh tranh giành giành mãi, một thằng mưu trí lên tiếng.

-"Thôi vậy đi cho công bằng, Kim Trúc, cậu chọn ai?"

Tất nhiên là phải chọn cậu bạn dễ thương rồi, cho tiền cũng không thèm chọn hắn.

-"Tớ chọn cậu ấy!"

-"Xem kìa, vậy Khắc Huy phải chọn người khác thôi!"

Cứ tưởng mọi chuyện xong xuôi chứ.

-"Nhớ ra rồi! Hèn chi thấy quen quen, em là người ngủ cùng anh hôm trước đây mà!"

Clgt?

-"Anh nói xằng nói bậy gì thế?!"

Có người mặt mũi đỏ như gấc.

-"Đừng ngại mà cô bé, chúng ta đã hiểu rõ về nhau lắm, chẳng lẽ em vẫn còn mắc cỡ sao?"

-"Chờ...chờ một chút!! Sao anh cứ nói cái kiểu..."

-"Wow, em giỏi thật. Anh bị nằm dang chân đúng vào chỗ làm anh không ngủ được!"

Bị nằm dang chân đúng vào chỗ vào cậu ta không ngủ được?! Một loạt hình ảnh đen tối hiện ra, mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ như trái cà chua chín.

-"Anh điên à?! Đừng có nói những điều dễ gây hiểu lầm như vậy!!"

-"Nhưng đó là sự thật mà? Tối đó em đã rất dễ thương đấy, làm anh không thể nào quên được."

-"A!! Cậu ta ngất rồi!!"

Cậu bạn dễ thương sốc quá xỉu tại chỗ luôn. Cái thằng ông nội này, mắc cái chứng gì không biết?

-"Thôi Khắc Huy và Kim Trúc là một cặp đi cho yên bình!"

Ai đó nhe răng cười tươi, một nụ cười nhìn là muốn đấm cho một phát.

-"Để em nói anh nghe việc này nhé?"

Ai đó đỏ mặt, gật đầu, hồi hộp và nín thở lắng nghe. Có khi em ý cảm động quá, lại tỏ tình nữa không chừng, tim hắn đập rộn ràng mãi thôi.

-"Em ghét anh! Cực kỳ ghét anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro