Chương 40


Bóng tối mỗi lúc một dày đặc hơn, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa và ánh đèn vàng leo lét hắt lên gương mặt bầm tím của Huyền Viên. Cô dựa vào ghế, hơi thở nặng nhọc.

Cả cơ thể đau nhức, nhưng cơn đau thể xác không bằng nỗi căm hận trong lòng cô. Cô hận Lily Giang, hận Kỳ Phong nhưng cũng hận bản thân mình, hận Kỷ Ngôn, cô hận bản thân đã thích anh, cũng hận anh đã bước vào cuộc sống của cô như thế. Ban đầu, giá như không gặp gỡ, cô có phải chịu đựng những sự chà đạp này không

Bên ngoài, Lily Giang đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy hàng hiệu, rồi quay sang Đình Phong, giọng điệu nhàn nhạt:

"Tôi đi trước. Việc còn lại, cậu tự xử lý đi."

Đình Phong im lặng, không đáp.

Lily Giang nhếch môi, ánh mắt lướt qua Huyền Viên một lần nữa trước khi cất bước rời khỏi căn phòng tối tăm.

Cạch.

Cánh cửa khẽ đóng lại, tiếng gót giày xa dần.

Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Đình Phong ngồi đối diện cô, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Cô nheo mắt, giọng nói khàn khàn vì đau:

"Tôi không hiểu... tại sao cậu lại làm vậy?"

Đình Phong khẽ nhắm mắt, lặng thinh một lúc rồi mới lên tiếng:

"Không phải tôi muốn vậy."

Huyền Viên cười nhạt, sự mỉa mai hiện rõ trong đôi mắt thâm quầng vì kiệt sức.

"Không muốn? Cậu nghĩ tôi tin sao?"

Cậu ta nhìn cô, đôi mắt lóe lên tia chần chừ, nhưng rất nhanh liền vụt tắt.

"Chuyện này... không đơn giản như cô nghĩ."

"Chị ta tìm đến tôi trước. Dù sao thì, chúng tôi cũng là chị em họ, tôi không ưa cậu, và chị tôi cũng thế "

Huyền Viên nhíu mày.

"Lý do để cậu tiếp tay với chị ta sao ?"

Cậu ta khoanh tay, dựa người vào ghế, ánh mắt mông lung:

"Chị ta là người nhạy bén. Ngay từ lần đầu tiên thấy tôi và cô đi cùng nhau, chị ta đã nghi ngờ chúng ta không phải bạn bè đơn thuần"

Huyền Viên trầm mặc.

Đình Phong tiếp tục:

"Chị ta hỏi, tôi cũng không giấu. Tôi nói rằng cậu từng thích tôi, nhưng bây giờ chúng ta có chút... mâu thuẫn."

Huyền Viên bật cười.

"Vậy nên chị ta muốn xử lý tôi?"

Đình Phong im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói:

"Không chỉ vậy. Mà là vì Kỷ Ngôn."

Ánh mắt cô chợt tối sầm lại.

"Chị ta không chấp nhận được việc tôi ở bên anh ấy?"

Đình Phong gật đầu.

"Chị ta không cam tâm. Kỷ Ngôn từng là của chị ta, vậy mà bây giờ lại là chồng cậu."

Huyền Viên siết chặt tay. Thì ra Đình Phong cũng đã biết mối quan hệ phức tạp giữa cô và Kỷ Ngôn

Ra là vậy...

Là vì Lily Giang không thể chịu được việc Kỷ Ngôn ở bên cô, không thể chịu được việc anh không còn yêu chị ta nữa.

Một cơn gió lạnh lùa vào căn phòng tối.

Đình Phong nhìn cô, giọng nói trầm xuống:

"Tôi hỏi thật, cô yêu Kỷ Ngôn sao?" - giọng nói xen lẫn chút chua xót

Huyền Viên không đáp.

Một lúc lâu sau, cô chỉ nhẹ giọng nói:

"Đó không phải là chuyện cậu cần quan tâm."

Cùng lúc đó, bên ngoài.

Kỷ Ngôn chạy khắp nơi tìm kiếm.

Điện thoại trong tay anh nóng ran vì gọi liên tục.

Không ai biết Huyền Viên ở đâu.

Không ai thấy cô.

Sự lo lắng trong lòng anh dâng lên cuồn cuộn, như sóng dữ vỗ vào tim.

Anh gọi cho cảnh sát.

"Vợ tôi mất tích rồi. Tôi cần báo án!"

Anh tìm đến bố mẹ cô, nhưng họ cũng chẳng biết gì. Anh quyết định giấu họ chuyện này.

Trời mỗi lúc một khuya.

Sự bất an siết chặt lấy trái tim anh.

Cô đang gặp nguy hiểm

Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm len lỏi qua khe cửa sổ phủ đầy bụi. Hơi lạnh của đêm qua vẫn chưa tan hết, khiến căn phòng càng thêm phần ảm đạm.

Huyền Viên mở mắt, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể khiến cô khẽ nhíu mày.

Cả đêm qua, cô gần như không ngủ.

Không chỉ vì vết thương đau rát trên người, mà còn vì những suy nghĩ dồn dập trong đầu.

Đình Phong vẫn ngồi đó, ánh mắt mệt mỏi nhưng không có ý định rời đi.

Cô cất giọng khàn khàn:

"Cậu không ngủ à?"

Cậu ta nhìn cô, đôi mắt thoáng qua chút cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.

"Không cần."

Cô hừ nhẹ, ánh mắt rơi xuống sợi dây trói ở cổ tay mình, vết hằn đỏ chói mắt.

"Cậu định giữ tôi ở đây đến bao giờ?"

Đình Phong không đáp ngay. Một lúc sau, cậu ta chậm rãi nói:

"Tôi không có quyền quyết định chuyện này."

Cô nhắm mắt lại, cười nhạt.

"Cậu đúng là con rối hoàn hảo của chị ta."

Bàn tay cậu ta siết lại, nhưng không nói gì.

Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

BÊN NGOÀI

Kỷ Ngôn gần như kiệt sức.

Cả đêm không ngủ, suốt nhiều tiếng đồng hồ chạy khắp nơi, đôi mắt anh đỏ ngầu vì căng thẳng.

Anh đã tìm đến tất cả những nơi có thể, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô.

Gió lạnh buổi sáng thổi qua, nhưng lòng anh nóng như lửa đốt.

Điện thoại lại vang lên.

"Cảnh sát vẫn chưa có thông tin gì, cậu Kỷ."

Giọng nói lạnh lùng của nhân viên trực ban khiến lòng anh càng thêm nặng trĩu.

Bàn tay siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.

Anh đứng giữa con phố vắng, nhìn mặt trời dần nhô lên nơi chân trời.

Một ngày mới bắt đầu.

Nhưng cô vẫn chưa quay về.

Kỷ Ngôn đứng thẫn thờ giữa phố, hơi thở nặng nề, từng cơn gió lạnh thổi qua làm tê buốt cả cơ thể. Mỗi giây trôi qua đều như hàng nghìn mũi dao đâm vào tim anh. Anh không thể nhớ rõ mình đã đi qua bao nhiêu con đường, đã hỏi bao nhiêu người, đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại. Nhưng kết quả vẫn là con số không. Huyền Viên – vợ anh – bỗng dưng biến mất. Mọi thứ thật sự quay cuồng, như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.

Những lo lắng trong lòng anh ngày càng lớn dần, trái tim anh không ngừng đập mạnh, cảm giác như có thứ gì đó đang nhốt chặt nó lại, không cho anh thở. Anh tìm kiếm suốt đêm, và bây giờ, vào sáng sớm, anh vẫn không có bất cứ tin tức gì. Cảnh sát đã bắt đầu điều tra, nhưng anh không thể chỉ ngồi chờ đợi. Anh không thể làm như thế được.

Mắt anh vô thức nhìn về phía căn nhà của họ – ngôi nhà nơi mà trước đây họ từng cười đùa, chia sẻ những buổi sáng bình yên. Một ngôi nhà bây giờ trở nên trống vắng, lạnh lẽo. Huyền Viên không có ở đó, và anh biết, nếu không tìm được cô sớm, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Anh lại gọi điện thoại. Vẫn là một tiếng chuông dài, rồi tiếp đó là giọng nói của một người khác:

"Xin lỗi, số máy này hiện không thể kết nối."

Tim anh như bị bóp nghẹt. Anh thậm chí không biết phải làm gì nữa. Mắt anh bắt đầu mờ đi vì kiệt sức, nhưng anh không thể dừng lại. Anh không thể ngừng tìm kiếm cô. Huyền Viên đã bị đưa đi đâu rồi? Cô có an toàn không? Những câu hỏi liên tục quay cuồng trong đầu anh.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Anh cần phải suy nghĩ, cần phải có chiến lược để tìm ra cô. Nhưng mỗi khi hình ảnh cô bị tổn thương lại xuất hiện trong tâm trí anh, anh không thể nào kìm nén được cảm giác tuyệt vọng.

Trước mặt anh giờ là những con phố nhộn nhịp, những người vội vã đi qua đi lại, nhưng trái tim anh lại như rơi vào một thế giới khác, nơi chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi mơ hồ không thể xua đi.

TRỞ LẠI VỚI HUYỀN VIÊN

Huyền Viên ngồi trong căn phòng tối tăm, đôi tay bị trói chặt. Cơ thể cô vẫn còn rỉ máu từ những vết thương mà bọn người kia gây ra, nhưng cô không hét lên, không một lời kêu cứu. Cô không muốn cho chúng thấy sự yếu đuối của mình.

Lily Giang đã đi rồi, chỉ còn lại cô và Đình Phong. Đình Phong vẫn im lặng ngồi đối diện cô, ánh mắt đó vẫn không hề có cảm xúc rõ ràng, như thể anh ta đã trở thành một người khác, không còn là người bạn học ngày xưa mà cô từng quen.

Cô cảm nhận được rằng những lời giải thích của Đình Phong chẳng thể nào xoa dịu được những gì đang diễn ra. Anh ta đã bị lôi kéo vào cái trò chơi nguy hiểm của Lily Giang, và giờ thì Huyền Viên đang phải trả giá.

Lily Giang đã nói gì với cô?

"Chị ta không chấp nhận được việc Kỷ Ngôn ở bên cô."

Một câu nói thôi, nhưng khiến trái tim cô quặn thắt. Cô hiểu lý do, nhưng không thể chấp nhận. Lily Giang không thể chịu được sự thật rằng Kỷ Ngôn không còn là của cô ta nữa, nhưng trong suy nghĩ, cô vẫn mặc định rằng anh sẽ không bao giờ chọn cô. Và để trả thù, cô ta đã làm tất cả những điều này.

Cô nhìn Đình Phong, đôi mắt đầy sự kiên cường dù mệt mỏi.

"Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì bây giờ?" cô hỏi, giọng khàn khàn vì đau đớn. "Cậu nghĩ tôi sẽ đầu hàng sao?"

Đình Phong không đáp, chỉ cúi đầu, thở dài. Anh ta không thể không cảm thấy tội lỗi. Anh đã có thể ngừng lại, đã có thể ngừng tham gia vào âm mưu này, nhưng anh lại không làm được. Anh không đủ can đảm đối diện với sự thật.

Cô khẽ lắc đầu, rồi lại im lặng. Cô đã không còn sức lực để cãi vã nữa.

ĐÊM VÀ SỰ LO LẮNG

Kỷ Ngôn không thể ngủ. Anh đã gọi cho tất cả bạn bè, những người thân quen, nhưng không ai biết cô ở đâu. Huyền Viên đã mất tích cả ngày, và không có một chút dấu vết. Sự lo lắng trong lòng anh không ngừng gia tăng. Anh chỉ muốn biết cô an toàn, muốn nghe giọng nói của cô, muốn nhìn thấy ánh mắt trong trẻo ấy. Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh có là sự tuyệt vọng.

Cứ mỗi giây trôi qua, anh lại cảm thấy trái tim mình dần vỡ vụn. Anh không thể tưởng tượng được cô đang ở đâu, đang trải qua những gì.

Cả đêm qua, anh chạy đi tìm cô, gọi tên cô trong vô vọng. Nhưng đến giờ, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Huyền Viên đâu rồi? Tại sao cô lại không thể về nhà? Tại sao lại là cô?

Sự bất an cứ dâng lên như cơn sóng dữ trong lòng anh.

Anh gọi cho cảnh sát một lần nữa. Nhưng giọng nói của viên cảnh sát vẫn lạnh lùng, không có một chút thông tin nào mới.

"Chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra, cậu Kỷ."

Câu trả lời lạnh lùng của viên cảnh sát càng khiến lòng anh nặng trĩu hơn. Anh nhìn vào bóng đêm mịt mờ, cảm giác bủa vây mình như một lưới tơ nhện không thể thoát ra. Anh cảm nhận rõ sự thất bại đang dần nuốt chửng trái tim mình.

Căn nhà, nơi anh và Huyền Viên từng chia sẻ những khoảnh khắc yên bình giờ đây lạnh lẽo đến đáng sợ. Huyền Viên không có ở đó, và anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục hy vọng.

Một tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nghe, nhưng chỉ là giọng nói của một người nhân viên báo chí: "Chúng tôi sẽ cung cấp thông tin ngay khi có bất kỳ tiến triển nào, cậu Kỷ."

Anh không đáp, chỉ đặt điện thoại xuống. Thực tế là anh không còn biết phải làm gì nữa. Mắt anh mờ đi vì thiếu ngủ, cơ thể anh mệt mỏi, nhưng tâm trí thì không thể ngừng quẩn quanh hình bóng của cô.

------------

Đình Phong, người từng là bạn thân, giờ lại trở thành một phần trong kế hoạch của Lily Giang. Cô ta đã đánh cược mọi thứ chỉ để phá hoại cuộc sống của Huyền Viên.

Huyền Viên thở dài, mắt nhìn vào sợi dây trói, tự hỏi liệu mình có thể tự thoát ra không. Đình Phong ngồi đối diện cô, ánh mắt trầm tư, nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào để thay đổi tình cảnh hiện tại.

"Cậu sẽ để tôi chết ở đây sao?" Cô khàn khàn, tiếng nói nghẹn ngào trong cổ họng. Đôi mắt Huyền Viên sáng lên một tia giận dữ, dù cơ thể vẫn đau đớn tột cùng.

Đình Phong không đáp ngay. Cậu ta đứng dậy, bước lại gần cô. "Tôi không muốn thế."

Cô nhìn vào đôi mắt anh ta, nơi có sự dao động nhẹ, nhưng không đủ mạnh mẽ để khiến anh ta thay đổi quyết định. Cô có thể cảm nhận được sự giằng xé trong anh ta, nhưng chẳng thể nào thay đổi được tình thế này.

Huyền Viên mỉm cười nhạt. "Cậu không còn là Đình Phong mà tôi từng biết."

Câu nói ấy vang lên trong không khí như một lời tạm biệt. Dường như tất cả đã kết thúc rồi.

Nhưng dù cho thế nào đi nữa, Huyền Viên biết một điều: Kỷ Ngôn sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ không để cô phải chịu đựng như vậy. Và nếu có thể, cô sẽ chiến đấu đến cùng để trả lại những gì đã mất.

Giữa bóng tối và những tiếng thở dài, cô khẽ thì thầm: "Kỷ Ngôn, anh sẽ tìm tôi chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro