Chương 41
Kỷ Ngôn, sau những ngày không ngừng tìm kiếm, đã quyết định đến gặp người bạn thân Tần Dĩ Mạc. Anh biết rằng Dĩ Mạc, với mối quan hệ rộng rãi, có thể giúp anh trong hoàn cảnh này. Không còn thời gian để chần chừ, anh cần mọi sự giúp đỡ có thể.
"Tần Dĩ Mạc, tôi không thể làm gì nữa. Huyền Viên đã biến mất, và tôi không biết phải tìm cô ấy ở đâu. Cậu giúp tôi đi." Kỷ Ngôn nhìn Dĩ Mạc, đôi mắt đầy hy vọng và sự lo lắng.
Tần Dĩ Mạc nhìn anh một cách nghiêm túc, đôi tay nắm chặt lấy cốc cà phê. "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu. Tôi có một vài người bạn trong đội điều tra cấp cao. Họ có thể tìm ra manh mối. Nhưng đừng quá kỳ vọng vào tốc độ, đây không phải là chuyện dễ dàng."
Kỷ Ngôn gật đầu, lòng dâng lên một tia hy vọng mỏng manh. Anh cảm ơn Dĩ Mạc, biết rằng với sự giúp đỡ này, ít nhất anh có thể tìm thấy Huyền Viên.
Suốt ba ngày sau đó, Dĩ Mạc và đội điều tra làm việc không ngừng nghỉ. Họ lục tìm từng ngóc ngách, xem xét từng chi tiết dù là nhỏ nhất, điều tra mọi khả năng có thể. Cả Kỷ Ngôn lẫn Dĩ Mạc đều mệt mỏi, nhưng không ai nói ra điều đó. Họ chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất: tìm ra Huyền Viên.
Và cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười với họ. Một nguồn tin giấu mặt đã cung cấp thông tin quan trọng, dẫn họ đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi Huyền Viên đang bị giam giữ. Dĩ Mạc, cùng đội điều tra, ngay lập tức hành động. Kỷ Ngôn không thể chờ đợi thêm nữa, anh cùng Dĩ Mạc lao về phía ngôi nhà ấy, lòng dâng trào cảm xúc phức tạp.
Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Kỷ Ngôn bàng hoàng. Ngôi nhà nhỏ, vắng vẻ, cửa sổ kín mít. Họ nhanh chóng xông vào, và chỉ trong vài phút, họ tìm thấy Huyền Viên trong một căn phòng tồi tàn, cơ thể cô gục xuống, không còn chút sức lực. Cô đã ngất đi.
----------
Bệnh viện X
Kỷ Ngôn không rời mắt khỏi Huyền Viên. Cô nằm bất động trên giường bệnh, vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi, đôi môi khô khốc. Anh nắm chặt tay cô, không muốn rời đi dù chỉ một giây. Mọi lo lắng, sợ hãi cứ quấn chặt lấy anh, khi những ký ức đau đớn về 15 năm trước lại ùa về trong tâm trí. Anh không thể để cô ra đi, không thể lại mất cô thêm lần nữa.
Cả đêm, anh không ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, tay vân vê những ngón tay lạnh ngắt của cô. Mỗi lần nhìn thấy những vết thâm quanh mắt cô, anh lại cảm thấy tim mình như thắt lại. Lúc này, anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường mà mọi người từng thấy. Anh chỉ là một người đàn ông lo sợ mất đi người mình yêu thương nhất.
Khi sáng đến, Huyền Viên mới dần tỉnh lại, đôi mắt cô mở ra một cách chậm rãi, hơi ngơ ngác, như chưa nhận thức được mình đang ở đâu. Kỷ Ngôn vẫn ngồi đó, bên cạnh cô, đôi mắt vẫn đầy vẻ lo âu.
"Em tỉnh rồi à?" Anh khẽ hỏi, giọng trầm thấp, lo lắng.
Cô nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Anh... Ngôn..." Giọng cô khô khốc, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy.
Kỷ Ngôn vội vã rót nước, nâng đầu cô dậy, nhẹ nhàng giúp cô uống. Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, như sợ rằng nếu anh buông tay ra, cô sẽ lại biến mất.
Cô mấp máy môi, dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng lại im lặng. Kỷ Ngôn nhận ra, không phải cô không nhớ, mà là cô đang giữ một bí mật nào đó, một sự im lặng khiến anh phải tự hỏi liệu có phải cô đang che giấu điều gì đó quan trọng. Nhưng anh không ép buộc, chỉ lặng lẽ chăm sóc cô, vì anh hiểu, đôi khi sự im lặng là cách tốt nhất để bảo vệ người mình yêu thương.
Cả ngày hôm đó, Kỷ Ngôn không rời xa cô một bước. Anh thay khăn lạnh cho cô, lau nhẹ mồ hôi trên trán, luôn túc trực bên cạnh mỗi khi cô cần. Anh cũng để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất: từ việc điều chỉnh ánh sáng trong phòng sao cho không làm cô khó chịu, đến việc chọn lựa thức ăn nhẹ nhàng để cô dễ tiêu hóa.
Khi cô không ngủ, anh ngồi bên giường, im lặng đọc sách hoặc làm việc, nhưng ánh mắt luôn dõi theo cô. Anh thỉnh thoảng nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cô, như thể muốn truyền cho cô một phần sức mạnh từ mình. Mỗi khi Huyền Viên mơ màng tỉnh dậy giữa đêm, anh lại nhẹ nhàng an ủi, giúp cô nằm thoải mái hơn, rồi lại nhẹ nhàng rời đi nếu cô cần nghỉ ngơi thêm.
Nhưng điều khiến Huyền Viên cảm động nhất, là sự kiên nhẫn của anh. Anh không hỏi về những gì cô đã trải qua, không thúc ép cô kể ra chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ lặng lẽ ở đó, khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong cơn bão tố. Sự quan tâm của anh giống như một cái neo vững chãi, giúp cô dần dần lấy lại sức lực, dù cho cô vẫn chưa đủ sẵn sàng để mở lòng.
Ngày hôm sau, khi cô đã tỉnh táo hơn, Kỷ Ngôn hỏi lại một lần nữa: "Em có thể cho anh biết, ai đứng sau vụ này không?"
Huyền Viên im lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, nhưng không đáp. Sự im lặng ấy khiến trái tim anh như thắt lại. Anh biết, cô biết rõ mọi thứ, nhưng cô chọn giữ lại bí mật đó cho riêng mình. Kỷ Ngôn không nói gì thêm, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, truyền cho cô sự ấm áp và an lòng.
Anh không cần cô phải trả lời ngay lúc này, anh chỉ cần cô biết rằng dù cô có chọn im lặng, anh sẽ luôn ở bên cô, không bao giờ bỏ đi.
Vào mỗi buổi chiều, khi ánh sáng hoàng hôn ngả dài qua cửa sổ, Kỷ Ngôn lại ngồi bên giường, tay vẫn không rời khỏi tay cô. Anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Huyền Viên, như muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng một mình nữa. Dù cô không nói ra, dù cô giữ kín tất cả, anh cũng sẽ ở đó, bảo vệ cô, không để cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi một lần nữa.
Kể từ ngày xuất viện, Huyền Viên gần như dồn hết tâm sức vào việc ôn tập cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Mặc dù cơ thể cô vẫn còn yếu ớt, nhưng cô không muốn mình phải tụt lại phía sau, không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình. Mỗi ngày, cô ngồi vào bàn học, chăm chỉ ôn luyện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua phía Kỷ Ngôn. Dù anh vẫn luôn ở đó, chăm sóc cô, nhưng khoảng cách giữa họ dường như ngày càng lớn hơn, một cách im lặng, không lời.
Kỷ Ngôn biết cô đang né tránh anh. Anh không ép buộc, chỉ âm thầm quan sát cô từ xa, cảm nhận rõ ràng từng sự thay đổi trong hành động và thái độ của cô. Đã từng có lúc anh nghĩ rằng mình có thể làm cô thoải mái, nhưng giờ đây, sự im lặng và khoảng cách mà cô vô tình tạo ra khiến anh không khỏi đau lòng. Anh không dám hỏi, không dám làm phiền, chỉ đơn giản là lặng lẽ ở bên cô, giúp đỡ mọi thứ trong khả năng của mình.
Và trong khi đó, công việc của anh lại trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Hôm nay, anh nhận được thông báo từ bệnh viện rằng bệnh nhân mà anh vừa phẫu thuật đã tỉnh lại và phục hồi rất tốt. Niềm vui vì thành công trong công việc giúp anh quên đi phần nào nỗi lo lắng về Huyền Viên. Anh không thể không tự hào về những kết quả mà mình đạt được, và anh cũng nhận được thông báo vinh danh tại bệnh viện vì thành tích xuất sắc trong phẫu thuật.
Anh biết mình đã làm rất nhiều việc đúng, nhưng tất cả những gì anh muốn lúc này là chăm sóc Huyền Viên, là giúp cô vượt qua những gì cô đã trải qua. Trong khoảnh khắc khi tên anh được gọi lên nhận giải thưởng, anh nhìn thấy Huyền Viên ngồi một góc, ánh mắt cô lướt qua anh nhưng nhanh chóng quay đi.
Những ngày sau đó, khi Kỷ Ngôn quay lại bệnh viện, anh bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự lạnh nhạt của Huyền Viên. Dường như cô đang tránh mặt anh, dù chỉ là một ánh mắt hay một lời nói. Anh không biết làm gì ngoài việc âm thầm tiếp tục công việc của mình, còn Huyền Viên thì tiếp tục chăm chỉ ôn tập, nhưng lòng cô cũng đầy rối bời.
Trong lúc Kỷ Ngôn bận rộn với công việc, Tần Dĩ Mạc đã thay anh đến chăm sóc Huyền Viên. Dĩ Mạc, dù bận rộn với công việc của mình, nhưng anh vẫn dành thời gian mỗi ngày để ghé thăm cô, trò chuyện, làm cô vui vẻ. Huyền Viên dần dần mở lòng hơn với Dĩ Mạc, không còn vẻ rụt rè hay lạnh nhạt như trước. Cô cười nhiều hơn, thậm chí còn bắt đầu tham gia những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với anh, cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi có Dĩ Mạc bên cạnh. Mỗi khi Dĩ Mạc đến, cô không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa. Anh luôn biết cách làm cô vui, kể những câu chuyện hài hước, hay chỉ đơn giản là ngồi bên cô, lắng nghe khi cô cần chia sẻ.
Dĩ Mạc cũng nhận ra rằng mình dần có cảm tình với Huyền Viên. Dù anh là bạn thân của Kỷ Ngôn và đã biết rõ mối quan hệ đặc biệt của họ, nhưng anh không thể phủ nhận sự thu hút mà cô mang lại. Cô mạnh mẽ, kiên cường và đầy sự dịu dàng. Mỗi khi nhìn cô, anh lại cảm thấy một thứ gì đó khác lạ, một cảm giác mà trước đây anh chưa từng trải qua khi bên cạnh những người phụ nữ khác. Dĩ Mạc hiểu rõ tình cảm của mình, và mặc dù biết Huyền Viên và Kỷ Ngôn đã kết hôn trên danh nghĩa, nhưng anh vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Dĩ Mạc không nghĩ mình sai khi có cảm tình với Huyền Viên. Anh hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng tuân theo các quy tắc hay sự chấp nhận từ bên ngoài. Anh tin vào trái tim mình, và mặc dù biết điều này có thể làm rạn nứt mối quan hệ với Kỷ Ngôn, anh vẫn không thể phủ nhận sự thật này. Từ trước đến nay, Dĩ Mạc luôn giữ vững quan điểm của mình, luôn đứng về phía bạn bè, nhưng trong chuyện tình cảm này, anh không thể chỉ im lặng và làm ngơ.
Mỗi khi ở bên Huyền Viên, Dĩ Mạc thấy mình muốn làm cho cô vui vẻ hơn, muốn cô cảm thấy hạnh phúc, như thể chính anh là người có thể làm điều đó. Cảm giác này không chỉ đến từ lòng bạn bè, mà còn từ một thứ cảm xúc mà anh không thể dễ dàng giải thích
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro