¹⁵ Ngoại Truyện
Nghe nói các em không thích âm dương, anh theo ý các em.
Văn án : 3700 từ.
----------
Phương ngồi lặng lẽ bên bậc thềm, ánh trăng chiếu xuống nhàn nhạt, phủ lên gương mặt cô một vẻ buồn man mác. Gió thổi qua mái tóc đã lấm tấm vài sợi bạc, bàn tay cô vô thức vuốt ve chiếc khăn tay cũ kỹ - kỷ vật cuối cùng còn sót lại từ người con gái cô yêu . Đôi mắt Phương ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, như đang tìm kiếm hình bóng thân quen.
"Bao nhiêu năm rồi nhỉ... ngày chị bỏ em mà đi," Phương thì thầm, giọng run rẩy nhưng lại chứa đầy yêu thương. "Chị nhìn thấy không, Lan Hương nhỏ của chị nay biết yêu rồi đấy. Con bé thích cái ông nhỏ xóm trên... Ngày nào cũng qua rước con bé đi chơi mãi thôi. Vui lắm chị ạ."
Phương cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt lại ngân ngấn nước. "Chị biết không, con bé giống chị lắm, từ ánh mắt, nụ cười, đến cái cách nó lém lỉnh cười tít mắt mỗi khi được người ta dỗ ngọt. Em nhìn con bé, vừa vui, vừa đau lòng. Vui vì thấy chị vẫn hiện diện đâu đó, nhưng đau lòng... vì chị đã không còn ở đây."
Cô dừng lại, siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt dần trở nên xa xăm hơn. "Hình như... em vẫn chưa được chị dẫn ra ngoài đi chơi lần nào cả. Chị hứa rồi mà, chị nói khi Lan Hương đủ lớn, chúng ta sẽ đi cùng nhau, một lần thôi... Nhưng giờ thì chẳng còn ai để hứa hẹn với em nữa."
Phương khẽ thở dài, đôi mắt rưng rưng. "Chắc em không chờ được con bé yên ổn gia thất mất rồi... em đi theo chị nhé. Ông Hội đồng cũng già rồi, ngày ngày vẫn ngồi ở hiên nhà, nhìn mấy bức thư chị để lại. Nhưng chắc em đi trước ông... Em sợ ông lên trên đó trước, ông dành chị mất."
Lời nói nghẹn ngào trong tiếng gió, như một lời tự sự, vừa tha thiết vừa bi thương. Phương ngước mắt nhìn trời lần nữa, như muốn gửi nỗi lòng mình lên những vì sao xa, nơi cô tin rằng Hương vẫn đang dõi theo cô. "Đợi em, chị nhé... Chỉ thêm chút nữa thôi..."
Phương tựa người vào khung cửa, đôi mắt lặng lẽ nhìn khoảng trời đêm thăm thẳm. Một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng, quen thuộc đến xé lòng. Tay cô siết nhẹ chiếc khăn tay đã sờn cũ, giọng nói khẽ cất lên, như muốn hỏi chính mình, hay hỏi ai đó chẳng còn hiện diện nơi đây.
"Em đang tìm chút bình yên hay đang đánh mất bình yên, chị nhỉ?" Phương thì thầm, tiếng nói lạc vào màn đêm tĩnh mịch.
Cô nhắm mắt, hình ảnh Hương lại hiện về, rõ ràng đến mức cô có thể thấy từng đường nét trên khuôn mặt ấy - đôi mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, và giọng nói trầm lặng mà cô yêu đến đau lòng. Nhưng tất cả chỉ là hư ảo, tan biến ngay khi cô cố níu giữ.
"Em cứ nghĩ rằng, chăm sóc Lan Hương, ở lại với ông Hội đồng, sẽ là cách để em giữ chị bên cạnh," Phương nghẹn ngào, từng câu từng chữ dường như rút cạn sức lực. "Nhưng càng ngày, em càng thấy mình như lạc lối. Chị đi rồi... mang theo cả bình yên của em."
Đôi mắt Phương rưng rưng, nước mắt khẽ lăn dài trên má. "Em đã cố mạnh mẽ, cố để mọi thứ trôi qua như cách chị muốn. Nhưng có những đêm... em chỉ muốn được nhìn thấy chị một lần nữa, nghe chị mắng em, thấy chị cười với em... Chị có nghe không, ở đâu đó, trong thế giới mà em không thể chạm tới?"
Cô ngước nhìn bầu trời, như mong đợi một dấu hiệu nào đó, một sự đáp lại từ người đã rời xa cô mãi mãi. Nhưng đêm nay, cũng như bao đêm khác, chỉ có ánh trăng và những ngôi sao xa xôi im lặng chứng kiến nỗi đau của cô.
"Chị biết không... em mệt mỏi rồi," Phương thở dài, giọng nói như vỡ vụn. "Nhưng dù vậy, em vẫn sẽ chờ, vì em biết... chỉ cần em nhắm mắt, chị sẽ lại ở đó, trong giấc mơ của em. Và khi đó, có lẽ em sẽ tìm được chút bình yên - dù chỉ trong khoảnh khắc."
---
Phương từ từ cho đôi mắt khép lại dần, như muốn hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng. Gió lùa qua, mang theo hơi lạnh của đêm khuya, nhưng cô không còn cảm nhận được nữa. Cảm giác cô độc bấy lâu dường như cũng phai mờ, nhường chỗ cho một sự thanh thản kỳ lạ len lỏi trong tâm hồn.
Trong giấc ngủ ấy, Phương mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng hoa dại trải dài vô tận. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm dìu dịu. Ở phía xa, Hương đứng đó, trong tà áo bà ba trắng, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp.
Phương bước tới, đôi chân run rẩy nhưng trái tim lại tràn ngập hạnh phúc. "Chị..." cô gọi khẽ, như sợ rằng tiếng nói sẽ làm hình bóng ấy tan biến.
Hương mỉm cười, đưa tay ra. "Chị đây rồi. Lần này, chị không rời em nữa đâu."
Phương không ngần ngại lao vào vòng tay Hương, bật khóc như một đứa trẻ. "Chị là đồ ngốc... Sao bây giờ chị mới xuất hiện? Em đã chờ chị, chờ mãi..."
Hương đưa tay khẽ vuốt tóc Phương, ánh mắt dừng lại ở những sợi bạc xen lẫn trên mái đầu cô. "Em bạc tóc rồi," Hương cất giọng, một nỗi buồn len lỏi trong từng chữ. "Chị bắt em ở lại lâu quá rồi."
Phương lặng lẽ đưa tay Hương xuống, áp vào má mình, nơi vẫn còn nóng hổi vì những giọt nước mắt chưa kịp khô. "Em già rồi, chị ạ. Em già đi vì đợi chị, vì nhớ chị. Chị có biết không, từng ngày từng đêm, em đều tự hỏi liệu mình có thể chờ thêm bao lâu nữa. Nhưng em không dám buông, vì em sợ... nếu em buông, chị sẽ đi thật, không bao giờ trở lại."
Hương ngắm nhìn Phương, đôi mắt ngấn lệ nhưng lại ánh lên sự dịu dàng. "Chị xin lỗi, Phương. Chị để em một mình lâu quá rồi. Nhưng giờ chị ở đây, chị sẽ không để em một mình nữa. Chúng ta cùng đi, đến nơi mà em luôn chờ đợi."
Phương bật cười, một nụ cười mang theo cả niềm hạnh phúc lẫn nỗi đau. "Chị không biết đâu. Đợi được đến hôm nay, em cảm thấy mình như đã sống cả trăm năm. Nhưng giờ, chỉ cần chị ở đây, chỉ cần chị nắm tay em, em chẳng sợ gì nữa."
Hương siết lấy tay Phương, áp nhẹ lên má cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Vậy thì đi thôi, Phương. Chúng ta sẽ đi đến nơi mà chẳng ai có thể chia cắt được nữa. Nơi đó, chỉ có chị và em."
Phương nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Hương. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những năm tháng cô đơn, những đêm dài đợi chờ, dường như tan biến. Chỉ còn lại cảm giác yên bình, trọn vẹn, như thể thời gian đã dừng lại - mãi mãi.
Phương gật đầu, siết chặt lấy bàn tay Hương. Họ bước đi cùng nhau, con đường hoa trải dài phía trước dường như dẫn đến một nơi mà Phương luôn mơ ước - nơi chỉ có bình yên và tình yêu, nơi không còn nỗi đau và mất mát.
-----
Ở thế giới thực, trời đã sáng, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh thản của Phương. Lan Hương nhỏ bước vào, khẽ gọi: "Cô ơi..." Nhưng không có tiếng đáp lại.
Con bé chạy lại, lay nhẹ vai cô. "Cô ơi, dậy đi mà." Nhưng Phương vẫn lặng yên, nụ cười nhàn nhạt trên môi như một lời chào từ biệt cuối cùng.
Lan Hương nhỏ bật khóc, nhưng đâu đó trong căn phòng, một làn gió nhẹ thoảng qua, như mang theo mùi hương quen thuộc của hoa nhài. Có lẽ, cô đã tìm được Hương, người mà cô yêu, và cùng nhau, họ bước đến phần còn lại của con đường.
Lan Hương nhỏ quỳ xuống bên cạnh Phương, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của cô mà nức nở. "Cô ơi, cô đừng bỏ con. Con còn cần cô mà..."
Nhưng Phương chẳng còn nghe thấy gì nữa. Trên khuôn mặt tĩnh lặng của cô, nụ cười ấy vẫn còn nguyên, như thể cô đã tìm được bình yên sau bao năm dài đợi chờ.
Ông Hội đồng nghe tiếng khóc vội vàng bước vào, ánh mắt lập tức dừng lại trên Phương. Trong khoảnh khắc, ông như già đi thêm mấy tuổi, đôi vai vốn thẳng giờ trùng xuống. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người con dâu đã ở bên ông và Lan Hương suốt bao năm qua.
Một lát sau, ông khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh hai người. Đưa tay lên chạm nhẹ vào mái tóc đã bạc đi một phần của Phương, giọng ông khàn đặc, nhưng đầy cảm xúc. "Phương à, con đã vất vả rồi. Cô ấy chờ con lâu lắm rồi, giờ thì đi đi... đi tìm Lan Hương của con."
Lan Hương nhỏ ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn ông. "Ông ơi, cô đi đâu? Cô đi đâu mà không mang con theo?"
Ông Hội đồng ôm lấy đứa trẻ vào lòng, bàn tay ông run rẩy vuốt ve mái tóc con bé. "Cô con đã tìm được bình yên rồi, con à. Cô ấy... về bên mẹ con rồi."
Lan Hương nhỏ khóc òa, tiếng nức nở vang khắp căn phòng. Nhưng ông Hội đồng chỉ im lặng, ánh mắt nhòe đi trong làn nước mắt, cố giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho đứa con nhỏ.
Ngày tiễn Phương, trời xanh ngắt, nắng vàng dịu nhẹ. Lan Hương nhỏ cầm trên tay bó hoa nhài trắng, đặt trước mộ cô. Con bé không khóc nữa, chỉ đứng đó lặng lẽ, đôi mắt sáng ngời nhìn dòng tên được khắc trên bia mộ.
Ông Hội đồng đặt tay lên vai đứa trẻ, ánh mắt xa xăm. "Phương đã yêu thương mẹ con đến tận cùng, và cả con nữa. Giờ đây, con hãy sống thật tốt, để cô ấy và mẹ con ở nơi xa ấy có thể yên lòng."
Lan Hương gật đầu, giọng khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. "Ông, mẹ và cô yêu nhau như vậy .... Ông có buồn không ?"
Ông Hội đồng ngập ngừng trước câu hỏi của Lan Hương nhỏ, ánh mắt ông trĩu nặng những ký ức. Ông khẽ thở dài, kéo đứa trẻ vào lòng, giọng nói như thì thầm trong gió.
"Con à, tình yêu là điều khó hiểu lắm. Ông không buồn... nhưng ông tiếc."
"Tiếc điều gì ạ?" Lan Hương ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn ông, đôi mắt ấy trong sáng, nhưng ẩn chứa sự trưởng thành vượt tuổi.
"Tiếc rằng, ông đã không thể hiểu hết trái tim mẹ con. Tiếc rằng, ông không thể cho Phương một vị trí đúng với những gì con bé xứng đáng. Cả hai người họ... đều xứng đáng được yêu thương trọn vẹn, không bị ràng buộc bởi những điều lệ hay định kiến."
Lan Hương nhỏ khẽ gật đầu, đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy bó hoa nhài trắng trong lòng. "Nhưng cô và mẹ đã yêu nhau thật nhiều, phải không ông? Yêu đến mức không cần ai công nhận, chỉ cần có nhau..."
Ông Hội đồng im lặng một lúc lâu, ánh mắt ông hướng lên bầu trời xanh ngắt. "Phải, họ đã yêu nhau như thế. Một tình yêu vượt qua mọi giới hạn. Và giờ đây, họ đã tìm được bình yên bên nhau, nơi không còn ai có thể ngăn cản họ nữa."
Lan Hương nhỏ mím môi, ánh mắt đầy quyết tâm. "Con cũng sẽ sống như thế, sống như cách mẹ và cô đã sống. Dũng cảm và hết mình vì những người con yêu thương."
Ông Hội đồng nhìn đứa trẻ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vừa đau xót, vừa tự hào. Ông đặt tay lên đầu con bé, giọng ông dịu dàng nhưng đầy nghiêm nghị. "Hương, ông chỉ mong con luôn nhớ một điều: yêu thương là điều quý giá nhất, nhưng cũng là điều khó khăn nhất. Nếu con đã chọn yêu ai, thì phải biết cách bảo vệ tình yêu đó, cho dù thế gian này có chống lại con."
Lan Hương nhỏ gật đầu, ánh mắt cô bé không hề chùn bước. Cô nhìn về phía bia mộ của mẹ và cô Phương, như gửi một lời hứa thầm lặng đến những người cô yêu thương nhất.
Thời gian trôi qua, Lan Hương lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mang trong mình sự dịu dàng và mạnh mẽ của cả hai người phụ nữ đã yêu thương cô bằng tất cả trái tim.
Trong những đêm trăng sáng, khi gió thổi qua vườn hoa nhài, Lan Hương vẫn thường ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao. Ở đâu đó, cô tin rằng mẹ và cô Phương vẫn đang dõi theo cô, mỉm cười hài lòng.
Và ở nơi xa ấy, có lẽ Hương và Phương đã thực sự tìm được bình yên bên nhau, không còn gì chia cách.
------
Ở nơi nào đó Hương đang đứng dưới dòng thác, nước chảy tràn qua đôi vai trần, lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ tựa như ánh trăng soi rọi từ thiên đường. Mái tóc dài buông xõa, nước thấm qua từng lọn, ôm lấy đường cong mềm mại trên cơ thể. Khuôn mặt cô hằn lên nét an yên, đôi mắt khép hờ như đang cảm nhận hơi thở của dòng nước ôm lấy làn da mình.
Phương đứng từ xa, trái tim cô dường như ngừng đập khi nhìn thấy hình ảnh ấy. Bóng dáng Hương hiện ra như một giấc mộng quá đỗi chân thực - vừa dịu dàng vừa quyến rũ, như một phép màu khiến cô không thể rời mắt. Cô cởi bỏ bộ đồ vướng víu, để nó rơi xuống nền cỏ ướt, từng bước chậm rãi tiến đến dòng thác.
Ánh mắt Hương khẽ mở ra khi cảm nhận có người bước lại gần, và rồi bắt gặp ánh nhìn của Phương - đôi mắt tràn đầy yêu thương, khát khao xen lẫn sự ngượng ngùng. Phương tiến lại gần hơn, đôi chân trần ngập trong dòng nước mát lạnh, nhưng hơi ấm của ánh mắt Hương dường như xua tan tất cả.
"Chị..." Phương thì thầm, giọng cô run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
Hương không nói gì, chỉ lặng lẽ dang tay đón lấy Phương. Bàn tay cô đặt lên gò má Phương, vuốt nhẹ như muốn chắc chắn rằng người con gái trước mặt mình là thật. "Em đây rồi," Hương khẽ cất tiếng, giọng nói ngọt ngào như dòng nước mơn man.
Phương áp tay mình lên tay Hương, như muốn giữ lấy hơi ấm ấy mãi mãi. Đôi môi cô run rẩy khi tiến lại gần, chạm nhẹ lên môi Hương, một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu sắc, mang theo tất cả nhớ nhung, yêu thương và khát khao dồn nén bấy lâu.
Nụ hôn ấy kéo dài, từ ngọt ngào chuyển sang nồng nàn, đôi môi họ hòa quyện trong sự say đắm, như thể muốn khắc sâu hình bóng của nhau vào tận linh hồn. Tay Phương vòng qua eo Hương, kéo cô sát vào mình hơn, để cảm nhận từng nhịp thở, từng hơi ấm của người con gái cô yêu.
Nước từ dòng thác vẫn chảy xuống, ôm lấy cơ thể họ, hòa quyện vào nhau như những dòng cảm xúc không ngừng tuôn trào. Đôi tay Phương chạm nhẹ lên bờ vai Hương, rồi từ từ trượt xuống, cảm nhận làn da mềm mại dưới lòng bàn tay. Hương khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì những xúc cảm đang dâng trào trong tim.
Họ nhìn nhau, ánh mắt không cần nói cũng đủ truyền tải mọi điều. Từng cái chạm, từng hơi thở, từng nụ hôn như đang kết nối họ lại với nhau, không chỉ là thân xác mà còn là tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại họ - hòa quyện giữa dòng thác, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thực tại và giấc mơ.
Phương áp sát vào Hương hơn, môi cô lướt qua cổ Hương, để lại những nụ hôn ngọt ngào như dấu ấn của tình yêu mãnh liệt. Hương khẽ nghiêng đầu, để lộ đôi vai trần, đón nhận tình yêu của Phương bằng sự dịu dàng và khao khát.
Giữa dòng thác, họ như quên đi tất cả - mọi đau khổ, mọi chia ly, mọi nỗi nhớ nhung. Chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng, sự gắn kết không lời nhưng sâu sắc hơn bất cứ điều gì. Họ tìm thấy nhau, trong giấc mơ, trong thế giới mà họ có thể mãi mãi ở bên nhau, không còn gì ngăn cách.
Phương không dừng lại, nỗi khao khát trong cô như ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Môi cô rời khỏi xương quai xanh của Hương, trượt xuống phần vai trần mịn màng, để lại những dấu hôn đỏ ửng, như từng vệt lửa cháy lan trên làn da. Bàn tay Phương nhẹ nhàng luồn qua vòng eo nhỏ nhắn, rồi từ từ mơn trớn lên tấm lưng cong vút của Hương, kéo cô sát hơn vào cơ thể mình.
Hơi thở của Hương trở nên gấp gáp, đôi mắt khép hờ như đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt mà Phương mang đến. Cô không chống cự, thậm chí còn đưa tay lên, giữ lấy vai Phương, như muốn khẳng định rằng cô cũng không muốn rời xa. Môi Phương tiếp tục hạ thấp, từng chút từng chút một, lướt xuống vùng ngực mềm mại, để lại những nụ hôn vừa dịu dàng vừa chiếm hữu.
"Hương..." Phương khẽ gọi tên cô, giọng nói trầm khàn như hòa vào tiếng nước chảy xung quanh, khiến toàn thân Hương như run rẩy. Đôi tay cô lần lên mái tóc Phương, vuốt nhẹ từng sợi ướt át, ánh mắt nhìn xuống người con gái trước mặt đầy mê đắm, xen lẫn một chút ngại ngùng. Nhưng ngại ngùng ấy không thể nào ngăn được cơn sóng lòng đang dâng trào.
Phương nâng ánh mắt lên, chạm vào đôi mắt Hương - nơi sự dịu dàng và khát khao hòa quyện làm một. Không nói thêm lời nào, cô nghiêng đầu, áp môi mình lên môi Hương một lần nữa, nhưng lần này không còn sự do dự. Đó là một nụ hôn sâu, đậm vị yêu thương, mang theo tất cả nỗi nhớ nhung và đam mê bị dồn nén bấy lâu.
Bàn tay Phương di chuyển, khám phá từng đường nét trên cơ thể Hương, từng nơi cô chạm tới đều khiến Hương khẽ run rẩy. Hương để mặc cho Phương dẫn dắt, hơi thở cô bị cướp mất bởi sự mãnh liệt và táo bạo của người con gái đang ôm lấy mình. Cô buông xuôi, hoàn toàn hòa mình vào khoảnh khắc này, để mặc cho bản thân chìm đắm trong tình yêu mà cả hai đang trao cho nhau.
Dòng nước từ thác chảy mạnh mẽ, nhưng dường như nó chỉ tô điểm thêm cho cơn sóng cảm xúc đang dâng trào giữa hai người. Phương bế Hương lên, bàn tay siết chặt lấy eo cô, trong khi môi họ vẫn không rời nhau. Họ hòa quyện vào nhau, như thể cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại họ, giữa thiên nhiên hoang dã, giữa dòng thác đổ ào ạt, giữa hơi thở và nhịp tim hòa chung một nhịp.
Hương nhìn sâu vào mắt Phương, đôi mắt ấy rực sáng trong màn nước, đầy yêu thương nhưng cũng mãnh liệt không kém. Cô đưa tay chạm nhẹ lên gò má Phương, rồi cất tiếng thì thầm, giọng cô run rẩy nhưng tràn ngập sự tin tưởng: "Đừng rời xa chị, em nhé..."
Phương đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, ánh mắt cô như muốn khẳng định rằng chẳng có điều gì trên đời có thể khiến cô buông tay. "Chị mãi mãi là của em," cô nói, giọng nói ấy là một lời hứa, một lời khẳng định khiến trái tim Hương như lặng đi.
Họ lại tìm đến nhau, hòa mình vào nhau trong cơn cuồng nhiệt, quên hết mọi ranh giới, mọi định kiến, mọi đau khổ mà thế giới ngoài kia có thể mang đến. Ở đây, chỉ có họ, chỉ có tình yêu bất diệt mà họ dành cho nhau.
Cuối cùng, Phương siết chặt vòng tay, ôm lấy Hương như muốn hòa làm một, như muốn giữ lấy cô mãi mãi. Hương mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Phương, thì thầm: "Ở đây, em sẽ không bao giờ mất chị nữa."
Dòng nước vẫn chảy, nhưng giờ đây, tất cả đều mờ nhòa trong ánh sáng rực rỡ từ tình yêu của họ. Một tình yêu không bao giờ tàn, không bao giờ chia xa.
-----
Các em thấy anh thương các em đến nhường nào chưa , ngoại truyện bao giờ cũng đẹp .
Mà sao lúc anh viết nó vẫn nghe nhạc , mà ra đọc lướt qua nó tắt ta .
Hi hi sẵn cho anh tb luôn là 2 bộ kia có khả năng anh drop xin lỗi mấy cục cưng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro