Chương 1:Lần đầu

Tháng 4 một ngày nắng hè ôi bức năm 2000

Làng Thủy Hạn,tỉnh Châu Liêm,Thành phố A

Là Lần đầu anh gặp Thanh Yến

Một người mới chuyển đến làng gần đây vẫn chưa hiểu rõ đường đi nước bước như anh,chỉ có thể nhờ vả người bạn từng là sinh viên cùng trường Lâm Tri

Đầu làng có cây liễu to,che phủ cả một vùng,có lẽ đã ở đây rất lâu

Nhìn nó,anh cảm giác như nó đã ở đây,chiêm nghiệm cả cuộc đời của bao người

Từ xa,dưới góc cây anh đã thấy bọn nhóc tụm 5 tụm 7,có lẽ là đang chơi?

Bước đến càng gần,càng nghe rõ những gì bọn nhóc nói

Một cô nhóc chừng 15-16 tuổi đang bị chúng mắng chửi,nói cô là con của đồ đàn bà lăng loàng,có đứa còn động tay động chân

“Đồ không có cha,mẹ mày ngoại tình nên mới đến làng tụi tao sống chứ gì,nhìn mẹ mày là thấy chẳng phải loại tốt lành gì rồi”

“Hahaha”

Cả đám ùa nhau cười cợt chế giễu nó,nhìn nó uất ức nhưng chẳng dám phản kháng thật đáng thương

Thế giới này là vậy,những kẻ yếu đuối,không dám vùng lên thì chỉ mãi bị đè bẹp dưới kẻ mạnh

Một tiếng chửi mắng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh

“Mấy thằng chó điên kia,hôm nay bà không đánh tụi bây ra bã bà không làm người!”

Nghe thấy có tiếng người đến bọn chúng xúm nhau chạy trốn nhưng đều bị cô bắt lại được rồi bắt chúng xin lỗi cô nhóc kia

Sau khi bắt chúng nó xin lỗi xong cô mới để ý chúng tôi đứng đó,cô chạy đến Lâm Tri

“Anh Lâm Tri,tụi nó lại đến rồi kìa”

Là em gái mưa à,cố ý dấu tôi sao?

Có lẽ anh nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Thanh Yến mà giải thích

“Em gái tớ,đừng hiểu lầm”

“À thế à,…cậu có em gái thật sao,làm tớ cứ tưởng…”Tôi ồ lên,nhìn kĩ thì gương mặt của cô nhóc này cũng có nét giống hắn thật

Lâm Tri lúc còn ở trường đại học còn được gọi là đại thần,vừa đẹp trai,học giỏi lại đào hoa,cặp hết em này đến em khác,tôi suy nghĩ như thế cũng là điều hiển nhiên

Thấy anh trai không để ý đến mình,cô nhóc lại mất kiên nhẫn đá hắn một cái,kêu lên đau đớn rồi xoay sang nhìn tôi,hỏi

“Anh là ai,người mới đến à?”

Câu hỏi không hề có kính ngữ,cứ như tôi là bạn của nhóc ấy

“Anh mới chuyển đến do công tác đến trường các em”

Cái làng nằm sâu trên vùng núi này,làm tôi nghĩ chẳng có ai sinh sống nói chi đến có cả nơi này

Làng này chỉ có mỗi cái trường bé tí cũ kĩ mục nát đầu làng,tôi được chuyển công tác đến đây vì không có giáo viên nào chịu đến cái nơi hẻo lánh này mà làm

Nhóc không thèm để ý đến tôi đi đến phía cô nhóc kia

“Cậu đứng dậy đi,ngồi ở đấy ăn vạ tớ à”

Cô đưa tay đỡ cô bé kia lên,tôi hỏi Mạc Tri

“Nhóc đấy-”chưa dứt câu Mạc Tri đã cắt lời tôi

“Hà Tư Hân,mẹ nhóc vì ly dị người chồng bạo lực sợ hắn tìm đến mẹ con cô nên mới đến đây sống”

Là do tôi nhạy cảm hay do hắn thật sự có chút khác biệt

Mạc Tri bước đến,đỡ lấy Tư Hân từ tay cô em gái bảo

“Để anh đưa em ấy về”

Cô liếc xéo hắn,dáng vẻ có chút muốn đấm người của làm tôi bật cười

3 người nhìn tôi,không khí ngượng ngùng

“A không có gì đâu,đột nhiên nhớ đến chuyện cũ nên cười thôi…”

Lời thanh minh khó coi của tôi càng làm không khí trở nên bất bình thường hơn

Tôi xua tay,ngượng mà giới thiệu bản thân với hai đứa nhóc để che đi hoàn cảnh éo le này

“Anh là Doãn Thanh,22 tuổi mới tốt nghiệp đại học được 1 năm,phân theo công tác mà đến đây,rất vui được gặp hai đứa”

Thanh Yến và Tư Hân nhìn tôi,trong mắt chúng như có tia sáng ánh lên,hớn hở mà hỏi

“Anh quen cả bạn là giáo viên à,thích thật đấy”

“Anh Doãn Thanh,à không thầy Doãn Thanh mong thầy chiếu cố chúng em ạ”

Nhìn dáng vẻ này của chúng chắc là rất ham học

Từ xa có tiếng ai vọng lại

“Tiêu Thanh Yến,con lại đi phá làng phá xóm đấy à,mấy đứa kia mới sang nhà bảo con bắt nạt chúng đấy!”

Chưa thấy người đã nghe rõ những câu từ thân yêu dành cho Thanh Yến,có lẽ là mẹ cô ấy

Sắc mặt Thanh Yến thay đổi,sợ hãi mà nấp sau lưng Lâm Tri

Một người phụ nữ chừng 30 chạy đến véo tai cô mà mắng

“Ngày nào cũng thế,con ở yên không được à như thế sau này ai mà dám cưới con”

Thanh Yến uất ức mà thanh minh

“Do tụi nó bắt nạt Tư Hân trước mà,con chỉ đang bảo vệ cô ấy thôi”

Nghe thế,cô buôn tai Thanh Yến ra mà thở dài

“Sao số con bé khổ thế không biết…”

Đang suy nghĩ thì mới chợt nhận ra là tôi đang đứng đây,mẹ Thanh Yến liền giới thiệu bản thân

“Cô là Tiêu Ninh,cứ gọi cô là cô Tiêu là được…có phải cậu là người giáo viên mới chuyển đến gần đây?”

Tôi gật đầu,vui vẻ chào hỏi cô Tiêu

Cô mời tôi đến nhà dùng bữa,chưa kịp từ chối thì Lâm Tri đã bảo

“Cậu cứ đến đi,mẹ tớ là vậy đấy cậu mà không đến là coi như cả ngày ủ rủ luôn cho xem”

Nghe vậy thì cũng đành miễn cưỡng,dù sao tôi mới chuyển đến chưa chuẩn bị gì,cứ qua đó ăn tạm rồi làm quen hàng xóm dần cũng tốt hơn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro