Part 6
Warning: Chap này có pỏn vì vậy các bạn nào không đọc được H văn thì có thể dừng lại ở đây, vui lòng không lướt xuống nhé! Cảm ơn! Còn nữa, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ, iu thưnnnnn ♡ (⇀ 3 ↼).
Kế.
--------------------------------------
Tống Kế Dương ngồi trên xe hạ thân bất đầu nóng bức đến khó chịu, mồ hôi ra thấm ướt cả lưng áo, hơi thở phập phồng, bàn tay siết chặt lấy dây thắt an toàn, kìm nén. Vương Hạo Hiên ngồi ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được hơi nóng phả ra từ người của cậu, đôi mày rậm thoáng chút chau lại:
"Có cần tôi đưa em đến bệnh viện không?"
Tống Kế Dương lắc đầu lia lịa:
"Không... không cần... về nhà nghỉ một lát sẽ khỏi."
....
Xe vừa về đến nơi Tống Kế Dương đã vội vàng chạy vào nhà, đầu óc cậu bây giờ thực sự đau nhức đến hoa cả mắt, bước chân loạng choạng, đi còn không nhắm thẳng nổi phương hướng. Cơ thể không có chỗ nào là không khó chịu, từ trên xuống dưới nóng ran bừng bừng. Tay không ngừng run rẩy lục tung cả ngăn kéo nhưng vẫn không tìm được, Tống Kế Dương ngã khụy xuống chống một tay lên sàn thở gấp gáp: "Sao lại không thấy đâu nữa chứ, rõ ràng là mình đã để ở đây mà"
"Vợ của anh đang tìm thứ này à?"
Vương Hạo Hiên đứng tựa người ở cửa phòng, tay trái giơ lên một vỉ thuốc nhỏ hướng về phía cậu vẫy vẫy, viền môi cong lên vẽ ra một nụ cười tà mị.
"Trả cho tôi!" Tống Kế Dương nhào đến cốt yếu muốn lấy lại vỉ thuốc trên tay anh nhưng lại không cẩn thận bị anh tóm lấy một đường thuận lợi áp sát vào tường. Rầm! Vương Hạo Hiên duỗi thẳng chân, một cước đóng sầm cửa phòng lại, tiện tay ném theo luôn vỉ thuốc ra bên ngoài.
"Sao lại phải uống thuốc, để anh giúp vợ yêu của anh nha." Vương Hạo Hiên một tay vuốt ve trên viền môi mỏng của cậu, bên dưới đầu gối không ngừng cọ xát, trêu đùa kích thích lên tiểu Kế Dương.
"Không... muốn..." Tống Kế Dương hai tay hoàn toàn không còn chút lực đạo, cố sức mà cào cấu, chống đẩy người Vương Hạo Hiên ra.
Vương Hạo Hiên hứng thú ngày càng lên cao, thực sự là muốn chọc cho ái nhân trước mặt uất ức đến phát khóc mới hả ý. Vương Hạo Hiên từ từ, chậm rãi nửa yêu nửa đùa hôn lên xương quai xanh của cậu, nhắm nháp, đầu lưỡi khẽ đi qua liền để lại một vết tím hồng mờ nhạt. Tay anh đưa xuống dưới chầm chậm mà nhào nặn, gảy gảy lên vật giữa hai chân của Tống Kế Dương khiến cậu run rẩy, suýt nữa cũng không đứng vững nổi.
"Thực sự không muốn? Tiết dục tố đã phát ra nhiều đến như vậy rồi, vợ yêu của anh thực sự nhịn nổi sao?" Vương Hạo Hiên nhè nhẹ, giọng khàn khàn kích tình vừa nói vừa thổi hơi vào tai Tống Kế Dương.
"Hức, khó chịu... đau... đau nữa, trả thuốc cho tôi đi." Tống Kế Dương mắt nhuộm một tầng nước, mơ màng vẻ cầu xin nhìn Vương Hạo Hiên.
"Khó chịu, vậy ngoan nghe lời anh liền không khó chịu nữa." Dứt lời, môi anh áp xuống, đầu lưỡi nhanh chống đưa vào khoang miệng cậu, gấp gáp, dồn dập mà càn quét. Tống Kế Dương bị cơn phát tình làm cho mơ hồ, thần trí mờ mịt, không còn kiểm soát nổi suy nghĩ. Vô thức thuận tình mà đáp trả, môi lưỡi quấn quít cuốn lấy nhau, nước bọt không kịp nuốt xuống lại bị hai kẻ cuồng say giày vò đến trào ra ngoài, kéo dài xuống khóe miệng thành một sợi tơ bạc sắc tình.
Hai thân thể quấn lấy như tra như khảm vào nhau, cùng ngã xuống giường. Chiếc áo sơ mi mỏng của Tống Kế Dương bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dáng vẻ mĩ miều cũng vì thế mà lộ rõ ra, Vương Hạo Hiên chỉ hận không thể một lần mà thu hết toàn bộ hoan cảnh ái mỹ câu nhân kia vào tận tâm can mình. Răng hổ của Vương Hạo Hiên cắn mở, kéo khóa quần của Tống Kế Dương xuống, cách một lớp vải mỏng mà trêu đùa cậu. Đầu lưỡi anh ẩm ướt, vòng quanh cợt nhã trên đầu đỉnh, thỉnh thoảng lại dùng một chút lực mà mút xuống. Tống Kế Dương như người bị gãi không đúng chỗ ngứa, khó chịu vặn vẹo, cự vật bị Vương Hạo Hiên đùa giỡn cũng vì thế trở nên cương cứng, rục rịch ngẩn cao đầu.
"Tự động cởi ra, anh liền thỏa mãn cho em."
Tống Kế Dương bức bối đến mức sắp phát hỏa, từ trước đến giờ cậu luôn là người cẩn trọng, lần nào đến chu kì phát dục cậu đều chuẩn bị sẵn thuốc để uống, cảm giác buộc phải chịu đựng như bây giờ cậu cũng chưa từng nếm trải, thực sự là không chịu nổi nữa. Đại não bị cơn khát tình làm cho mụ mị, Tống Kế Dương ý thức mơ hồ, tay len lỏi xuống dưới tự cởi bỏ quần lót của mình, gấp gáp cuồng bạo ôm chặt lấy Vương Hạo Hiên, mạnh mẽ bức toạt cúc áo của anh ra. Miệng nhỏ nỉ non:
"Không chịu nổi... nữa... rất muốn..."
Vương Hạo Hiên bị tiết dục tố của cậu kích thích đến muốn phát điên, khoang miệng anh ấm nóng bao lấy cự vật của cậu, không ngừng nuốt nhả, thao lộng, đầu lưỡi cố tình nhầm ngay đầu đỉnh mà ấn xuống. Tống Kế Dương như sắp không nhịn nổi, tay cố lực muốn đẩy Vương Hạo Hiên ra, giọng thều thào khẩn hoảng:
"Ngưng... lại... hức, tôi nhịn không nổi nữa."
Vương Hạo Hiên không những không dừng lại, lại còn ra sức tăng tốc hơn. Tống Kế Dương liền hừ nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa bắn ra. Anh cứ như thế mà đem toàn bộ nuốt hết xuống bụng.
"Của vợ anh, tất cả đều ngon." Vương Hạo Hiên ý cười đáy mắt, khóe miệng nhếch lên, gian tà hướng về phía cậu. Đem đầu lưỡi còn vươn mùi bạch trọc thô bạo càn quét trong khoang miệng cậu.
Đầu óc Tống Kế Dương còn chưa kịp định thần, phía dưới đã bị một vật lớn chen vào, nóng rực nhưng lại không động làm cho hậu huyệt của cậu căng ra, khao khát được lấp đầy mãnh liệt.
"Hạo Hiên, động... động đi!"
Vương Hạo Hiên nhìn bộ dáng làm nũng của Tống Kế Dương, như một liều kích tình cực mạnh, dục hỏa phừng phừng, dùng lực mà thúc đẩy, nhấp nhả liên hồi, mỗi lần đều vào sâu đến tận gốc, tiếng da thịt va chạm đầy ái muội vang lên khắp căn phòng.
Tống Kế Dương bị khoái cảm làm cho điên đảo, hai tay sờ loạn trên người anh. Miệng nức nở phát ra những âm thanh ngọt lịm.
"Ưm... a... Hạo Hiên chậm chút... Ưm nhanh... hức nhanh quá!" Ga giường bị cậu cào xé nhàu nhĩ, nhìn cũng không thấy rõ nổi hoa văn.
Vương Hạo Hiên khoái lạc cao trào, bị sự ấm áp, nuốt nhả bên trong cậu cuốn lấy đến sắp phát sảng. Nâng hai chân cậu lên, để gác trên eo mình, Vương Hạo Hiên thúc mạnh vào tận trong.
"Ở bên trong vợ anh thật sướng nha." Vương Hạo Hiên vừa nói vừa gặm cắn nơi vành tai của Tống Kế Dương. Tống Kế Dương bỗng chốc có chút hoảng sợ, cố lấy lại lý trí, mắt nâng tầm tiêu cự, yếu ớt gắng sức đẩy eo của anh ra.
"Hạo... Hiên đừng vào sâu như vậy không khéo sẽ... hức..." Tống Kế Dương còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh mạnh bạo thúc mạnh một cái, đem toàn bộ luồng dịch ấm nóng bắn hết vào bên trong cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro