#4. Dưới Ánh Trăng Sông Quê
Bóng chiều dần trôi qua, khu vườn xoài im ắng như chờ đợi màn đêm phủ xuống. Thanh Pháp vẫn còn loay hoay với mấy nhánh lá rơi vãi dưới đất. Từ nhỏ tới giờ, cậu chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày lưu lạc đến chốn này. Cái nghèo, cái khổ dường như cứ đeo bám hoài không buông. Nhưng cậu vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần ráng thêm chút nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Trong lúc ấy, cậu hai Đăng Dương vẫn đứng từ xa, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo từng cử chỉ của Pháp. Đâu đó trong lòng anh, một cảm giác khó tả dần nhen nhóm, một chút tò mò, một chút xao động mà chính anh cũng không hiểu.
Dương bước chậm lại gần, tiếng chân đạp lên lá khô kêu rào rạo.
“Pháp, tao hỏi thiệt nha... ở đây mày thấy vui không?”
Giọng nói pha chút chần chừ, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngang tàng thường ngày.
Pháp ngước lên, tay vẫn cầm chiếc dao tỉa lá, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.
“Cậu hai hỏi lạ. Vui buồn gì cũng đâu do mình quyết định được. Nghèo quá, còn lo cái ăn cái mặc, làm gì dám nghĩ tới chuyện khác.”
Dương bật cười, nhưng tiếng cười nghe nhẹ như gió thoảng.
“Ừa, nói vậy mà nghe buồn ghê. Tao tưởng mày lanh lợi, chắc mày phải có gì để thấy vui chớ.”
Pháp im lặng một chút, rồi chậm rãi đáp.
“Con thấy vui là lúc gửi được tiền về cho má. Ở nhà con, má già mà cực dữ lắm. Cứ nghĩ tới má với mấy đứa nhỏ là con hết muốn than thở gì luôn.”
Dương nhíu mày, nhìn Pháp một cách lạ lùng.
“Mày lúc nào cũng nghĩ cho người khác, còn bản thân thì sao? Tao thấy sống kiểu đó... mệt lắm.”
Pháp cười nhẹ, cúi xuống nhặt mấy nhánh lá rụng.
“Mệt cũng phải ráng thôi, cậu hai. Chứ đâu ai được sướng như cậu đâu.”
Dương khựng lại, ánh mắt trở nên xa xăm. Anh ngồi xuống cạnh Pháp, giọng trầm hơn.
“Sướng hả? Mày nghĩ tao sướng thiệt sao? Mỗi ngày phải sống như cái bóng, làm đúng những gì ông Hội đồng muốn, không được sai một chút nào. Mày nói tao sướng, mà tao thấy như đang sống cho người khác vậy.”
Pháp ngước nhìn Dương, ánh mắt đầy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cậu nghe cậu hai nói những lời như vậy, không còn vẻ kiêu ngạo hay châm chọc thường ngày.
“Cậu hai nói... nghe kỳ lạ quá. Mà con đâu biết nhiều chuyện lớn như cậu. Con chỉ nghĩ, mình sinh ra sao thì sống vậy, có lẽ là cái số.”
Dương mỉm cười nhạt, ánh mắt thoáng chút buồn bã.
“Số hả? Tao không tin mấy cái đó. Tao nghĩ, nếu muốn thay đổi, phải tự làm, chứ ngồi chờ số phận thì chỉ có chờ cả đời.”
Pháp không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục công việc. Nhưng trong lòng cậu, những lời của Dương như đang gõ nhẹ vào tâm trí.
Tiếng chim bìm bịp lại vang lên, từng nhịp trầm buồn kéo dài trong không gian yên ắng. Pháp ngước nhìn lên bầu trời, hoàng hôn đã tắt hẳn, chỉ còn lại một màu xám nhạt của màn đêm đang tràn về.
“Thôi, dọn lẹ đi. Tao dẫn mày ra bờ sông coi trăng. Tối nay sáng trăng, chắc đẹp lắm.”
Dương đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi vẫy tay.
Pháp ngần ngại một chút, nhưng cuối cùng cũng theo Dương bước ra con đường nhỏ dẫn xuống bờ sông. Dòng nước chảy lững lờ, phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Dương ngồi xuống một tảng đá lớn, tay chỉ về phía xa.
“Nhìn đi. Cảnh này không phải ai cũng thấy được đâu. Tao nghĩ... ít ra có lúc tao cũng thấy vui khi ở đây, dù không biết vì sao.”
Pháp lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt chăm chú nhìn theo hướng Dương chỉ. Dòng sông, ánh trăng, và cả người thanh niên đang ngồi bên cạnh, tất cả đều khiến cậu cảm thấy một thứ gì đó rất lạ trong lòng.
Đêm đó, dưới ánh trăng sáng, có hai bóng người ngồi lặng lẽ bên nhau, mỗi người mang một nỗi niềm riêng. Và có lẽ, từ khoảnh khắc ấy, giữa họ đã bắt đầu xuất hiện những sợi dây vô hình, gắn kết hai con người tưởng như rất khác biệt.
Ánh trăng rọi xuống dòng sông, nước lấp lánh như dát bạc, nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Thanh Pháp ngồi bó gối trên tảng đá, đôi mắt chăm chú nhìn theo những con sóng nhỏ lăn tăn. Cái cảnh yên bình này làm lòng cậu dịu lại, bớt nặng nề hơn sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Cậu hai Đăng Dương vẫn ngồi đó, đôi mắt không còn vẻ sắc sảo thường ngày. Hơi gió thổi qua làm mái tóc anh khẽ lay, ánh sáng dịu dàng của trăng khiến khuôn mặt anh thoáng chốc trông mềm mại hơn, không còn lạnh lùng như lúc đứng dưới bóng cây xoài ban chiều.
“Ê, Pháp!”
Dương gọi, giọng nhẹ như sợ phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Dạ?”
Pháp quay qua, hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt Dương không rời khỏi mình.
“Mày có khi nào nghĩ, nếu không nghèo, không phải đi làm thuê, thì mày muốn sống kiểu gì không?”
Pháp cười nhạt, lắc đầu.
“Con chưa dám nghĩ tới chuyện đó. Nhiều khi mơ thôi cũng thấy xa vời quá.”
Dương nhướn mày, vẻ mặt có chút không hài lòng.
“Xa vời cái gì? Ai mà không có quyền mơ ước chứ. Nói tao nghe, thử nghĩ coi, nếu bây giờ mày được chọn, mày muốn làm gì?”
Pháp nhìn Dương, ánh mắt thoáng chút bối rối.
“Cậu hai, con... con đâu có quyền chọn. Má con lúc nào cũng nói, nghèo thì phải ráng, có ăn là được rồi, chớ đừng mơ cao.”
Dương bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng cũng mang chút gì đó xót xa.
“Má mày dạy vậy không sai, nhưng tao thấy khổ quá, sống vậy chừng nào mới khá lên nổi. Tao nói thật, Pháp, tao nghĩ mày xứng đáng nhiều hơn vậy.”
Pháp khẽ nhíu mày, không biết Dương đang muốn nói gì.
“Con đâu dám mong gì nhiều, cậu hai. Cứ sống bình thường vậy là được rồi.”
Dương im lặng một lúc, đôi mắt lại nhìn về phía xa xăm, nơi bờ sông chìm trong màn sương mỏng.
“Pháp... tao không biết tại sao, nhưng mỗi lần nói chuyện với mày, tao thấy nhẹ lòng. Ở nhà này, có khi tao còn không muốn nói với ai hết.”
Pháp nghe vậy, trong lòng vừa thấy lạ, vừa thấy chút ấm áp. Cậu không ngờ một người như cậu hai, lúc nào cũng tỏ vẻ ngông nghênh, lại có những suy nghĩ như vậy.
“Cậu hai... chắc cậu áp lực quá nên thấy vậy thôi. Con nghĩ cậu cứ sống thoải mái hơn, mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
Dương quay lại, nhìn Pháp, ánh mắt ánh lên chút thích thú.
“Mày nói nghe hay ghê ha. Chắc tao phải học theo mày mới được.”
Pháp cười nhẹ, rồi lại nhìn về phía dòng sông. Một cơn gió nữa thổi qua, mang theo hương lúa từ cánh đồng gần đó, làm không khí thêm phần dịu mát.
“Ê, Pháp. Tao hỏi mày cái này nha. Mày có bao giờ ghét tao không?”
Dương chợt hỏi, giọng nghiêm túc.
Pháp thoáng bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Dương.
“Sao con dám ghét cậu hai. Con... chỉ sợ cậu thôi. Tại cậu lúc nào cũng nghiêm quá, con làm gì sai là bị la liền.”
Dương phá lên cười, tiếng cười vang cả một góc sông.
“Tao nghiêm thiệt, nhưng tao đâu có ác. Thôi, từ giờ mày đừng sợ tao nữa. Tao hứa không la mày hoài nữa.”
Pháp cúi đầu, miệng khẽ cười. Trong lòng cậu, cảm giác về Dương dường như đã khác đi một chút. Cái vẻ ngoài cứng rắn, hay chọc ghẹo kia dường như chỉ là lớp vỏ bọc che giấu một con người nhiều tâm tư hơn cậu nghĩ.
Trăng lên cao, ánh sáng trải dài trên bãi cỏ, phủ lên hai bóng người ngồi bên nhau, như một bức tranh yên bình nhưng đầy cảm xúc. Dù không nói ra, nhưng cả Dương và Pháp đều biết, từ giây phút này, mối liên kết giữa họ đã bắt đầu lớn dần, như dòng nước sông cứ âm thầm chảy mãi.
---
Yêu Kiều, Dương.
31/1/2025|Sunni.
Sorry for the delay in releasing the chapter!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro