Chương 14: Nguy cơ cuối cùng và hạnh phúc trọn vẹn
Sau những ngày ngọt ngào, Y/n và Đăng Dương tưởng chừng đã tìm được bình yên tuyệt đối. Nhưng sóng gió chưa thực sự rời đi. Minh Anh, sau nhiều lần thất bại, quyết định tung chiêu cuối cùng để phá vỡ hôn nhân này.
Một buổi chiều, khi đang sắp xếp hồ sơ trong phòng làm việc của Đăng Dương, Y/n tình cờ phát hiện một xấp giấy tờ bị giấu trong ngăn kéo phụ. Đó là những tài liệu liên quan đến dự án bất động sản trọng điểm của DMC – dự án nếu thành công sẽ đưa công ty lên tầm quốc tế, nhưng nếu thất bại, mọi thứ có thể sụp đổ. Điều kỳ lạ là trong số hồ sơ lại xuất hiện những bản sao hợp đồng có dấu hiệu bị chỉnh sửa, lộ rõ việc có ai đó đang cố tình giả mạo chữ ký của các đối tác.
Y/n cau mày, tim đập nhanh. Cô hiểu ngay đây không phải chuyện nhỏ.
"Sao lại có tài liệu giả mạo ở đây?" – cô lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hoang mang.
Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở. Đăng Dương bước vào, trên tay còn cầm điện thoại, giọng anh trầm xuống.
"Em tìm thấy rồi à?"
Y/n ngẩng lên, đôi mắt chạm vào ánh nhìn nghiêm nghị của anh. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra Đăng Dương đã biết từ trước.
"Anh... biết chuyện này?" – cô khẽ hỏi.
Dương gật đầu, đặt điện thoại xuống bàn, giọng anh khàn khàn.
"Đúng. Anh đã nghi ngờ từ lâu. Có kẻ đang cố tình làm rối loạn hệ thống hồ sơ của công ty. Và anh chắc chắn, Minh Anh có liên quan."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Y/n siết chặt tay, ánh mắt lo lắng.
"Nhưng nếu những bản hợp đồng giả mạo này bị tung ra ngoài, cổ đông sẽ hiểu lầm, uy tín công ty bị hủy hoại..."
"Anh biết..." – Dương ngắt lời, đôi mắt sắc lạnh. "Đây chính là "đòn cuối cùng" mà Minh Anh đang chuẩn bị tung ra."
Vài ngày sau, những gì anh dự đoán trở thành hiện thực. Truyền thông bất ngờ đưa tin rầm rộ:
"Dự án bất động sản của tập đoàn DMC vướng nghi vấn gian lận hợp đồng".
Các bài báo đăng tải kèm hình ảnh những tài liệu giống hệt xấp giấy Y/n tìm thấy. Cổ đông hoang mang, đối tác chần chừ, thậm chí giá cổ phiếu của DMC sụt giảm chóng mặt chỉ trong vòng 24 giờ.
Tại văn phòng, không khí căng như dây đàn. Các trưởng phòng liên tục báo cáo tình hình khủng hoảng. Y/n đứng bên cạnh, lắng nghe từng lời, tim như thắt lại khi thấy áp lực khủng khiếp đè nặng lên Đăng Dương.
"Nếu không xử lý ngay, công ty sẽ mất hết uy tín!" – Quang Hùng, bạn thân kiêm giám đốc pháp chế, nói với vẻ lo lắng.
"Chúng ta cần bằng chứng chứng minh tài liệu kia là giả. Nhưng thời gian quá gấp gáp!" – Minh Hiếu tiếp lời.
Y/n nhìn Đăng Dương, thấy anh im lặng, gương mặt trầm ngâm đến mức khiến người khác khó đoán anh đang nghĩ gì.
"Anh đã có kế hoạch." – cuối cùng Domic lên tiếng. Giọng anh trầm ổn nhưng ẩn chứa sự quyết đoán.
"Minh Anh muốn hủy hoại chúng ta? Anh sẽ vạch trần cô ta trước toàn bộ cổ đông và truyền thông."
Đêm đó, Y/n không tài nào ngủ được. Cô nằm trong vòng tay anh nhưng lòng nặng trĩu lo âu.
"Anh... có chắc sẽ thắng không?" – cô khẽ hỏi, giọng run run.
Đăng Dương siết chặt cô hơn, đôi môi khẽ chạm vào tóc cô:
"Anh không biết. Nhưng anh biết một điều, anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."
Câu nói ấy khiến nước mắt Y/n rơi xuống. Cô hiểu, cuộc chiến này không chỉ là của riêng anh, mà còn là thử thách cho tình yêu của cả hai.
Ngày họp báo được ấn định. Buổi sáng hôm ấy, khách sạn nơi tổ chức chật kín phóng viên và cổ đông. Ánh đèn flash liên tục lóe sáng, không khí hỗn loạn, ai nấy đều chờ đợi câu trả lời từ Trần Đăng Dương – người đang đứng trước nguy cơ mất tất cả.
Y/n khoác tay anh bước vào khán phòng. Sự căng thẳng bao trùm, nhưng anh vẫn giữ vẻ bình thản. Anh nắm chặt tay Y/n, như một lời nhắn nhủ: "Anh không sợ. Miễn là có em."
Khi buổi họp bắt đầu, Minh Anh bất ngờ xuất hiện. Cô ta mặc bộ vest trắng tinh, mái tóc búi cao, nụ cười kiêu hãnh hiện rõ. Cả khán phòng rộ lên tiếng xì xào.
"Không ngờ cô ta lại dám đến đây." – Y/n khẽ thì thầm.
"Cứ để cô ta đến. Đây là cơ hội của chúng ta." – Đăng Dương đáp, ánh mắt lạnh lẽo.
Minh Anh bước lên, giọng nói sắc bén vang lên trước ống kính:
"Quý vị cổ đông, tôi có bằng chứng cho thấy dự án của DMC đã gian lận hợp đồng. Đây là bản sao chính xác của các tài liệu đã được nộp."
Cô ta giơ lên tập hồ sơ, nụ cười đắc thắng khiến mọi người xôn xao. Một vài cổ đông thì thầm bàn tán, một số phóng viên nhanh chóng chĩa máy quay ghi lại.
Ngay lúc bầu không khí căng như dây đàn, Đăng Dương chậm rãi bước đến bục phát biểu. Anh đón lấy hồ sơ từ tay Minh Anh, mở ra từng trang. Rồi bất ngờ, anh giơ cao một tập tài liệu khác:
"Thưa quý vị, đây mới là bản hợp đồng gốc, được lưu tại hệ thống nội bộ và công chứng tại phòng tư pháp."
Mọi người nín thở. Anh gõ nhẹ tay lên tài liệu, giọng anh trầm xuống nhưng vang dội:
"Những bản sao mà Minh Anh đưa ra chỉ là giả mạo. Chúng tôi đã thuê chuyên gia giám định chữ ký và con dấu. Kết quả cho thấy dấu hiệu cắt ghép, chỉnh sửa tinh vi."
Trên màn hình lớn, những hình ảnh so sánh được chiếu lên. Chữ ký bị kéo dài bất thường, dấu mộc mờ ảo – tất cả chứng cứ tố cáo sự giả mạo.
Phòng họp như vỡ tung bởi tiếng bàn tán. Nhiều cổ đông nhìn Minh Anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Cô còn điều gì để nói?" – Đăng Dương lạnh lùng quay sang Minh Anh.
Minh Anh cắn môi, gương mặt tái mét. Nhưng cô ta vẫn cố cãi vã:
"Anh nghĩ chỉ với vài hình ảnh giám định là có thể thoát tội sao? Anh quá ngây thơ rồi, Trần Đăng Dương!"
Đúng lúc đó, Quang Hùng bước lên, đưa ra một tập hồ sơ khác. Anh nói rành rọt:
"Đây là bằng chứng từ công ty bảo mật mà chúng tôi thuê. Họ đã lần ra IP của kẻ chỉnh sửa tài liệu. Và thật trùng hợp, IP đó xuất phát từ... căn hộ của Minh Anh."
Khán phòng bùng nổ. Tất cả ống kính chĩa thẳng vào Minh Anh. Gương mặt cô ta trắng bệch, đôi môi run rẩy, không thể nói thêm lời nào.
"Minh Anh!" – Dương hạ giọng, nhưng ánh mắt như lưỡi dao. – "Đây là lần cuối cùng. Đừng bao giờ động đến vợ tôi nữa."
Không khí sục sôi. Các cổ đông vỗ tay tán thưởng, một số phóng viên lập tức ghi nhận tin nóng. Minh Anh thất thểu rời khỏi phòng, ánh mắt vẫn ngập tràn hận thù nhưng không còn chút uy hiếp nào.
Y/n đứng cạnh Domic, đôi mắt ngấn lệ. Cô không tin nổi anh lại có thể xoay chuyển tình thế trong khoảnh khắc quan trọng như vậy.
Khi buổi họp kết thúc, đám đông vẫn còn xôn xao. Domic khẽ cúi xuống thì thầm bên tai Y/n:
"Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh làm được."
Y/n ôm chầm lấy anh trước bao nhiêu ánh mắt. Nước mắt cô lăn dài, nhưng lần này là vì hạnh phúc.
Đêm hôm ấy, sau tất cả căng thẳng, hai người trở về biệt thự. Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, soi sáng gương mặt cả hai.
"Em đã rất sợ..." – Y/n khẽ nói, giọng run run.
Đăng Dương kéo cô vào vòng tay, hôn nhẹ lên trán:
"Anh cũng sợ. Nhưng chỉ cần có em, anh sẽ luôn có sức mạnh để vượt qua mọi thứ."
Khoảnh khắc ấy, Y/n hiểu rằng thử thách lớn nhất đã qua đi. Họ không chỉ vượt qua sự hãm hại từ bên ngoài, mà còn tìm thấy niềm tin vững chắc vào nhau.
Nguy cơ cuối cùng đã khép lại. Và điều còn lại... chính là hạnh phúc trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro